• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tư thái của Liễu Tức Phong cực kỳ thản nhiên, trong thoáng chốc Lý Kinh Trọc nảy ra ý nghĩ phải lập tức vạch mặt người này, nhưng rồi lại dập tắt rất nhanh.
"Hóa ra là có tên." Lý Kinh Trọc giả vờ đáng tiếc, "Tôi tưởng, anh là người do tôi vẽ, đáng ra phải cùng mang họ Lý mới đúng."
Liễu Tức Phong nghe thấy mình sắp phải sửa họ vẫn không lộ ra tia bất mãn nào: "Họ Lý cũng không tồi.

Cậu sinh năm bao nhiêu?"
Lý Kinh Trọc không biết hắn muốn chơi trò gì: "Chín lăm."
Liễu Tức Phong ngạc nhiên: "Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, nếu tôi mang họ Lý, vậy cậu phải gọi tôi là anh Tức Phong."
Lý Kinh Trọc cân nhắc một lát, nhịn tham vọng muốn đánh người xuống: "Thôi anh vẫn giữ họ Liễu đi."
Liễu Tức Phong tiếc nuối: "Thế gọi tôi anh Liễu là được rồi."
Lý Kinh Trọc không đáp, cảm thấy mình sắp không diễn nổi nữa.

Anh hoài nghi Liễu Tức Phong cố ý, bởi vì bọn họ đang phối hợp cùng đối phương diễn thi xem ai là người bỏ cuộc trước tiên.
Trở về nhà họ Lý, Lý Kinh Trọc lục tìm trong tủ bát chỉ thấy một vại trà cũ, liền nói: "Chi bằng chúng ta lên trấn uống trà mới năm nay đi."
"Được thôi." Liễu Tức Phong tự quyết định luôn cách xưng hô, "Cậu em Kinh Trọc, hồ Động Đình nổi tiếng có Quân Sơn Ngân Châm*, nếu là trà mới thì đúng là đáng giá đi một chuyến.

Có điều cậu xem bên kia ——" Hắn chỉ về hướng chân trời phía đông nam, "Có lẽ sắp mưa rồi, tôi về nhà lấy cây dù rồi qua tìm cậu ngay."
*Quân Sơn Ngân Châm - 君山银针: danh trà đặc sản của vùng Nhạc Dương tỉnh Hồ Nam, một trong thập đại danh trà Trung Hoa, thuộc loại hoàng trà.

Búp trà thành phẩm chắc, kích thước đồng đều, mặt trong vàng óng, mặt ngoài có lớp lông tơ màu trắng nhìn như cây kim bạc.

Hương trà thơm độc đáo, hậu vị ngọt dịu.


Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong, lại nhìn về hướng thị trấn, xa xa đúng là có từng tảng mây đùn chồng chất lên nhau như sắp bung ra.


Anh trông theo bóng dáng hắn vòng trở về, bỗng nhiên có một chút bội phục, loại quan sát hoàn cảnh chung quanh tinh tế này rất ít người làm được.
Chờ Liễu Tức Phong cắp theo dù giấy trở lại, hai người mới cùng dạo bước đi lên thị trấn.
Đường sá xa xôi, trước khi ra đến đường lớn xi măng phải men theo rất nhiều con đường đất loanh quanh lòng vòng.

Bốn phía là đồng ruộng trống trải, có nông dân xắn ống quần làm ruộng, còn có trâu, hướng bắc cách đó không xa là dãy núi trùng điệp.

Không khí nóng hừng hực mang theo tiếng ve kêu, cũng mang theo cả hương vị đất đai cây cỏ.
Suốt dọc đường Lý Kinh Trọc không ngừng đặt câu hỏi.
Liễu Tức Phong đối đáp trôi chảy, ba hoa như thật bản thân hồi còn ở trong tranh nhìn người nhà họ Lý ra vào phòng học thế nào, hâm mộ cuộc sống của bọn họ ra sao.

Rồi vào một đêm đầy tuyết không người hắn bước ra khỏi tranh, tìm cho mình một thân phận hợp pháp, trước sau miêu tả rõ ràng sinh động, tường lược thích đáng, rất nhiều chi tiết nói cứ như mình tận mắt nhìn thấy hoặc trải qua, không hề lộ ra chút sơ hở.
Lý Kinh Trọc dám chắc, nếu bây giờ đưa cho Liễu Tức Phong một cây bút, hắn lập tức có thể viết ra hẳn một bộ tiểu thuyết tự truyện "Thần tiên hạ phàm" lâm li bi đát cho chính bản thân.
Hai người băng qua một cây cầu đá trắng, dưới cầu nước chảy ào ào, chuồn chuồn lượn quanh khi cao khi thấp, lúc thì trong tầm tay, lúc lại ở trên đầu vai bọn họ.
Liễu Tức Phong nghỉ chân đứng trên cầu ngắm cảnh.
Lý Kinh Trọc đi trước mấy bước, nhận ra bên người không còn tiếng nói nữa mới quay đầu lại xem, chợt thấy một con chuồn chuồn lớn thân màu xanh lam đậu trên đầu Liễu Tức Phong vỗ cánh sắp bay lên, cặp cánh mảnh khảnh của nó rung chuyển biến ảo ra màu sắc rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời.
Cảnh tượng này đột nhiên dội mạnh vào tâm khảm Lý Kinh Trọc, lồng ngực kích động tựa như khoảnh khắc lần đầu tiên đứng bên cửa sổ nhìn thấy hắn, làm anh rất muốn tin Liễu Tức Phong đúng là người trong tranh vẽ.
Liễu Tức Phong quay đầu lại gọi: "Nhìn kìa."
Hắn vừa động một cái, chuồn chuồn đã giật mình bay về nơi xa.
Lý Kinh Trọc nhìn theo con chuồn chuồn đến khi không thấy đâu nữa mới hỏi lại: "Cái gì?"
Liễu Tức Phong chỉ xuống bờ sông dưới cầu, Lý Kinh Trọc vốn tưởng dưới đó có cảnh đẹp, không ngờ lại là một đống thịt động vật màu hồng nhạt dơ bẩn.
Liễu Tức Phong nói: "Cậu xem, dưới đó có con lợn con chết kìa."
Lý Kinh Trọc: "......"
Đương nhiên anh biết đó là một con lợn con chết.


Ở nông thôn thường xuyên gặp cảnh như vậy, lợn mẹ sinh một lứa đôi khi có vài con vừa sinh đã chết hoặc sinh chưa bao lâu đã bệnh chết, người nuôi cứ thế vứt bừa xác ra sông.
Liễu Tức Phong hoàn toàn không biết gì về con chuồn chuồn vừa nãy, chỉ một câu đã phá bay toàn bộ hình ảnh đẹp đẽ trong lòng Lý Kinh Trọc.
"Lần đầu tiên tôi thấy đấy." Liễu Tức Phong nói.
"Có rất nhiều." Lý Kinh Trọc đáp, "Hồi nhỏ đến kỳ nghỉ đông nghỉ hè tôi thường về quê chơi, thấy suốt."
Thấy dáng vẻ Liễu Tức Phong vẫn rất hứng thú, Lý Kinh Trọc bèn nhớ lại ít chuyện mình biết hồi nhỏ ở quê để kể cho hắn nghe.

Ví dụ như anh từng đi bộ xa rất xa đi xem một cái đập nước, khi ấy còn cho rằng đó là thác nước tự nhiên; ví dụ như từng trèo lên núi xem suối đầu nguồn, mùa xuân còn có thể hái được nấm và măng; lại ví dụ như ở vùng này có một loại trái nhìn rất giống trái lê, thật ra chỉ dùng để ép lấy dầu, ăn vào vị vừa chua vừa chát...
Liễu Tức Phong nghe đến say mê, Lý Kinh Trọc lại dừng không nói nữa, chuyển qua hỏi hắn: "Anh ở trong tranh nhiều năm như vậy, mấy chuyện này cũng không biết sao?"
Liễu Tức Phong nói rất hiển nhiên: "Tranh treo trong phòng cậu, đương nhiên tôi chỉ biết chuyện trong nhà, làm sao biết chuyện bên ngoài được."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Chuyện nhà tôi còn không phải anh moi được từ chỗ ông nội tôi sao.

Một khi ông đã mở miệng thì chỉ cần mấy cái tên trên gia phả cũng đủ viết được một thiên truyện ký.
Quả nhiên, Liễu Tức Phong hỏi lại ngay: "Cậu em Kinh Trọc, bây giờ hẳn cậu đang là nghiên cứu sinh đại học y, nhiều năm rồi không về quê, vì sao bây giờ lại đồng ý trở về?"
Lý Kinh Trọc không đáp.
Liễu Tức Phong: "Để tôi đoán xem?" Có điều hắn không thật sự muốn đoán, chỉ giả vờ quan sát thần sắc Lý Kinh Trọc, nhìn một lát mới nói, "Đoán không ra, chắc là chuyện khó nói."
Lý Kinh Trọc trả lời: "Chỉ là dưỡng bệnh thôi, không có gì không thể nói."
Liễu Tức Phong lắc đầu: "Không đúng.

Điều kiện chữa bệnh ở nông thôn không đầy đủ, không phải nơi lý tưởng để dưỡng bệnh.

Cho dù cậu thật sự xem thường bệnh tật, đến nơi hẻo lánh này cũng sẽ không có ai chăm sóc.

Trừ phi cậu về là để chữa ——"

Lý Kinh Trọc không muốn tiếp lời, nhưng Liễu Tức Phong vẫn nghiêng người ghé sát vào, nhướn mi nhìn anh như thể không đáp sẽ không bỏ qua.

Lý Kinh Trọc phát hiện Liễu Tức Phong này đúng là con người ngàn mặt, tao nhã lễ độ là hắn, lười biếng ngây thơ là hắn, trầm mặc như trinh nữ là hắn, cực kỳ gây mất hứng là hắn, bây giờ chọc ghẹo cho người khác tức điên cũng là hắn.
"Chữa cái gì?" Lý Kinh Trọc kìm lại xúc động muốn quay mặt đi, anh không muốn bị ở thế hạ phong dưới cái người da mặt siêu dày này.
Liễu Tức Phong kéo dài giọng: "Bệnh —— tương ——tư ~" Hắn đọc như hát kịch, "Nay có người đau lòng —— độc hành về quê cũ —— cố hương làm điểm cuối ——"
"Đoán sai rồi." Lý Kinh Trọc cười nhạo, "Thời hiện đại làm gì còn ai văn vở như thế nữa, thất tình cùng lắm chỉ tiếp tục ăn cơm đi tắm vùi đầu ngủ, ngày hôm sau vẫn phải đi làm bình thường như người ta, đến rượu cũng không dám uống nhiều thêm một chai."
Liễu Tức Phong không cho là đúng: "Sẽ tê liệt."
Lý Kinh Trọc nói: "Chúng ta là người phàm tục, cái này gọi là kiên cường."
Liễu Tức Phong nói: "Người phàm lúc nào cũng chống chế cho cảm giác tê liệt là kiên cường."
Lý Kinh Trọc: "Nếu vì say rượu mà ngày hôm sau không thể đi kiểm tra phòng bệnh hoặc khám ngoại trú thì không còn là chuyện nhỏ như tê liệt nữa đâu."
Liễu Tức Phong không phủ nhận, tìm lối tắt khác dò hỏi: "Nếu đi bệnh viện là chuyện lớn, cậu không có bệnh gì, vì sao lại trở về?"
"Ai nói tôi ——" Lý Kinh Trọc im bặt, lúc này mới chính xác là bị chọc vào chỗ đau khó nói.
Đúng là anh không có bệnh tật gì, nhưng thủ tục xin bảo lưu rất rườm rà, giai đoạn nghiên cứu sinh không khác gì người làm công ăn lương, cũng là bán sức lao động.

Nếu anh không chứng minh được mình không còn khả năng làm việc, giáo viên hướng dẫn tuyệt đối sẽ không thả người.

Lần này anh dùng cái gọi là "thủ tục cần thiết" để mượn cớ xin nghỉ học, ở trong lòng gần như biến thành một vết nhơ đạo đức, mỗi lần nhớ tới lại là một lần nhắc nhở bản thân thật mềm yếu.

Chuyện này giống như một người đi thi gian lận thành công, giám thị không biết, các bạn cùng phòng thi không biết, chỉ có chính người gian lận là biết rõ.

Cuộc thi qua đi, có người xem như gió thoảng mây bay, lại có người vẫn mãi áy náy trong lòng.
Lý Kinh Trọc chưa bao giờ gian lận, ngoại trừ chính lúc này.
Mà nó lại là cuộc thi khó nhằn nhất.
Cho nên ngoại trừ cha mẹ, những lúc khác có người hỏi, anh đều nói là về quê chữa bệnh, mỗi lần trả lời là một lần tự ám thị rằng mình bị bệnh mới là chuyện tốt.
"Bộp", một giọt nước đánh lên chóp mũi, lúc này anh mới hồi phục tinh thần.
Liễu Tức Phong đã bung dù.

Vừa rồi lúc hắn cắp dù theo, Lý Kinh Trọc chỉ cho rằng đó là một cây dù trắng có vẽ ít hoa văn, không ngờ hiện tại trên đỉnh đầu là một mảng lớn đỏ trắng đan xen, vô số đoá hoa mai bừng nở, mưa gõ lên phát ra tiếng lộp bộp nhuộm cho hoa đỏ càng đỏ thẫm hơn.

"Ủa?" Liễu Tức Phong cũng nhìn lên, "Lấy sai rồi.

Mùa hè phải dùng dù hoa sen."
Đề tài vừa chuyển, lại thêm tiếng mưa rơi tí tách làm không khí câu chuyện hoà hoãn xuống.
Lý Kinh Trọc không cần đề cập đến vấn đề bệnh hoạn nữa: "Anh có tổng cộng mấy cái dù?"
"Bốn chiếc." Liễu Tức Phong đáp, "Xuân đào, hạ sen, thu cúc, đông mai."
Lý Kinh Trọc mỉa: "Nghe cứ như bốn cô vợ bé."
Liễu Tức Phong lắc đầu: "Tôi không thể có vợ bé."
Lý Kinh Trọc cố ý không hỏi "Thế anh muốn cái gì", miễn cho Liễu Tức Phong lại nói mấy lời xằng bậy, chỉ đánh trống lảng: "Sắp lên trấn rồi, đường bê tông dễ đi hơn.

Nhưng hôm nay mưa lớn như vậy, lát nữa về nhà kiểu gì giày dép cũng toàn bùn đất."
"Không sợ." Liễu Tức Phong nói, "Tôi có diệu kế."
Lý Kinh Trọc hỏi diệu kế gì hắn lại không chịu nói: "Cậu em Kinh Trọc, bây giờ cậu biết hỏi rồi à? Vừa rồi sao cậu không hỏi tôi lý do không thể có vợ bé?"
Lý Kinh Trọc thấy hắn cắn mãi không buông, dứt khoát đáp: "Tôi sợ anh nói anh có máu đoạn tụ, không cần phụ nữ, khăng khăng chỉ muốn một mình tôi."
Trời đất!
Lý Kinh Trọc vừa nói xong mặt lập tức nóng bừng, không rõ tên Liễu Tức Phong này có ma lực thế nào mà khiến anh có thể nói ra câu đùa như thế! Trước đây anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông ra những lời trêu hoa ghẹo bướm, hôm nay không biết tại sao, chẳng những nói được mà còn nói đến trơn miệng!
Anh không dám nhìn phản ứng của Liễu Tức Phong.
Nhưng đợi hết nửa ngày, hai người đã lên đến chợ trấn trên rồi mà Liễu Tức Phong vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Rốt cuộc Lý Kinh Trọc không nhịn được nữa nghiêng đầu nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp hai má đối phương hơi ửng hồng, thấp giọng: "Hoá ra cậu nghĩ như vậy à."
"Tôi ——" Lý Kinh Trọc thẹn quá thành giận, mặt nóng cháy còn đỏ hơn cả mặt Liễu Tức Phong, "Thế tôi phải nghĩ thế nào?"
Liễu Tức Phong không đáp, hắn kéo một người đi đường lại hỏi: "Vì sao đàn ông lại không thể cưới một lần bốn cô vợ?"
Người bị giữ lại không hiểu mô tê gì cả, dùng phương ngữ thật thà đáp: "Vì pháp luật không cho phép chứ sao nữa! Là tội trùng hôn đấy! Nếu không thì ai lại chả muốn năm thê bảy thiếp! Đương nhiên cũng có người khác vì thế mà không cưới được vợ."
Liễu Tức Phong buông người kia ra: "Cảm ơn."
Người đi rồi, trên mặt Liễu Tức Phong vẫn mang theo vệt ửng hồng nhợt nhạt, hai mắt lúng liếng nhìn sang chỗ Lý Kinh Trọc: "Cậu xem, người bình thường người ta chỉ nghĩ như vậy thôi."
- ---------------
Hôm nay còn nghỉ làm nên vẫn có 2 chương XD.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK