Vùng này xưa nay chẳng mấy khi vang lên tiếng còi xe cảnh sát, nếu có thì cũng là từ TV của nhà nào đó vọng ra đường.
Một chiếc ô tô và hai mô tô cảnh sát phải khó khăn lắm mới chen chúc được vào con đường quê đầy đất bùn, một đám hàng xóm chạy ra hóng hớt xem nhà họ Lý xảy ra chuyện gì làm bọn họ suýt nữa thì không lách chân vào nhà nổi.
Liễu Tức Phong dẫn cảnh sát vào nhà, thuật lại tình huống một lần nữa đồng thời giao ra những mẩu băng dán và vải bố xé từ trên mặt mình.
Cảnh sát xem xét toàn bộ căn nhà một lần, không phát hiện ra người nào, Liễu Tức Phong cũng được xác nhận là không có việc gì, vì thế cảnh sát chuyển qua hỏi có bị mất thứ gì không, bởi vì nơi này hoàn toàn không giống một ngôi nhà nông thôn bình thường, đồ đạc cổ quái hiếm lạ quá nhiều.
Liễu Tức Phong đi theo một vị cảnh sát xem xét lại phòng ốc một lần nữa, nhưng chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu món đồ vật, chỉ có thể kể mài mại hình như không bị mất thứ gì cả.
Người trong nhà không sao, đồ đạc không bị mất, cũng không phát hiện ra người hoặc dấu vết khả nghi, vật chứng duy nhất chỉ là mấy miếng băng dán cường lực và một miếng vải rách.
Cảnh sát lại đề nghị Liễu Tức Phong thuật lại sự việc một lần nữa, hắn đã kể đi kể lại mấy lần, kể đến mức chính mình cũng phải hoài nghi tính chân thực của cuộc tập kích vừa rồi.
Chẳng lẽ vì giấc mơ nước biển chảy ngược làm hắn hít thở không thông nên mới sinh ra tưởng tượng?
Đúng là thi thoảng hắn sẽ gặp một ít ảo giác rất đáng sợ, chúng tra tấn hắn, nhưng đồng thời cũng mê hoặc hắn.
Nếu thật sự là ảo giác thì vì sao trên mặt hắn lại bị băng dán và dây vải bịt kín? Nếu không phải ảo giác, vậy làm sao những kẻ đã tấn công hắn có thể gần như bốc hơi trong căn nhà bị khóa kín này được?
Liễu Tức Phong ngẩng đầu nhìn lên trần nhà chính, nơi đó có ánh nắng lọt xuống từ kẽ ngói chiếu lên từng chồng sách vở đủ màu tựa như những hàng cột trụ điêu khắc giữa nền mây tía.
Vào thời khắc này, ở trong mắt Liễu Tức Phong, nhà họ Lý đã thay đổi hoàn toàn.
Nó đã biến thành một tòa nhà không biết niên đại, một tòa cung điện hắn chưa bao giờ thấy qua, vô số sự kiện thần bí sinh ra trong tòa cung điện này, lại biến mất trong nháy mắt mà không ai kịp biết hết, tựa như một khu vườn trống được phù phép tiên, cỏ cây hoa lá chim chóc hiện ra giữa những đình đài lầu các trong tích tắc, lại nhanh chóng tàn héo không thấy tăm hơi.
Có vô số người đi ngang qua hắn, đàn ông đàn bà, cụ già thiếu niên...
Trước mắt hắn là ngày đêm luân phiên, là sinh tử luân hồi, là đời đời hưng suy, là một chồng chuyện cũ chưa kể lụi tàn sau lớp bụi dày vô tận.
Hắn có rất nhiều bạn bè, là những người bạn vừa mọc ra từ tòa cung điện đầy hơi thở thần bí này.
Bọn họ vừa sinh ra đã lập tức chết đi, vừa chết đi đã hồi sinh trở lại.
Liễu Tức Phong đúng thật là có nhiều bạn, chỉ là phần lớn trong số đó đều đang sống ở một thế giới khác, không tồn tại ở thế giới này, nhưng bọn họ bất tử.
Có rất nhiều người mở miệng nói về "một người bạn" nào đó, thường chỉ là đang kể chuyện cũ của mình mà thôi.
Riêng Liễu Tức Phong thì không phải.
Nếu hắn đề cập đến "một người bạn" nghĩa là tuyệt đối không phải đang nói về mình, người hắn kể có thể là một người nào đó đang sống; cũng có thể là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của hắn; hoặc có thể là Vương Bột, Nietzsche, Flaubert, Utagawa Hiroshige hay Wagner*...!Hắn nhắc về bọn họ như thể đang nhắc đến một người sống cùng thời không, chẳng ai biết được rốt cuộc người hắn đang nhắc đến là ai.
*Vương Bột: nhà thơ nổi tiếng thời Sơ Đường
Friedrich Nietzsche: nhà triết học người Đức sống ở TK 19
Gustave Flaubert: tiểu thuyết gia người Pháp, được coi là một trong những tiểu thuyết gia lớn nhất của phương Tây.
Utagawa Hiroshige: họa sĩ tranh Ukiyo-e TK 18, được coi như bậc thầy vĩ đại cuối cùng của dòng tranh nghệ thuật này.
Richard Wagner: nhà soạn nhạc kiêm nhạc trưởng, đạo diễn kịch và nhà lý luận âm nhạc người Đức TK 17
Mà lúc này, ông chủ Tiểu Vân đứng bên cạnh đang không khỏi lo lắng.
Cảnh sát không thu được manh mối gì thuyết phục, hơn nữa cũng không có xác nhận thiệt hại về người hoặc tài sản, cho nên dường như bọn họ hoàn toàn không có thái độ nghiêm túc với vụ báo án này.
Nhưng thứ khiến ông chủ Tiểu Vân lo lắng không phải là thái độ của cảnh sát, mà là thái độ của Liễu Tức Phong.
Hiện giờ hắn đang đứng tán gẫu hăng say với một vị cảnh sát trông khá lớn tuổi!
Đại khái bọn họ chưa từng tiếp nhận một vụ án nào như vụ ngày hôm nay, những vụ báo án ngày thường ở nông thôn nếu không phải là trâu hay chó nhà ai bị đánh bả thì hoặc là có người chơi lô chơi đề ① đến táng gia bại sản, luẩn quẩn trong lòng uống thuốc trừ sâu tự tử.
Những vụ đó đều là án tầm thường, vừa phổ biến vừa thực tế, mà vụ của Liễu Tức Phong thì hoàn toàn ngược lại, lạ thì có lạ, nhưng cực kỳ siêu thực.
Ông chủ Tiểu Vân nhìn Liễu Tức Phong đang hớn hở hỏi thăm những sự kiện kỳ quái từng xảy ra ở quanh trấn Thái Bình cứ như thảo luận về tình tiết trong tiểu thuyết quái đàm liêu trai, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ cảnh sát sẽ càng thêm không coi trọng "sự kiện mật thất" của hắn hơn nữa.
Đến chính anh ta cũng bắt đầu hoài nghi có lẽ tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do một tay Liễu Tức Phong tự biên tự diễn, cái gì mà bị người khác tấn công, cái gì mà hung thủ từ đầu đến cuối vẫn trốn trong ngôi nhà kín, cẩn thận nghiền ngẫm lại, ông chủ Tiểu Vân thật sự không hề tận mắt trông thấy bất cứ cái gì, chỉ ở bên ngoài nghe thấy một ít tiếng động mạnh mà thôi.
Có ai trên đời này sau khi bị tấn công bất thành mà sắc mặt vẫn không chút hoảng loạn, ngược lại còn có tâm tình đùa giỡn hay hứng thú nói chuyện phiếm với người ngoài không?
Liễu Tức Phong trò chuyện hồi lâu, tiễn cảnh sát ra về liền phủi tay quay vào nhà như chủ nhân đích thực.
Xe cảnh sát đi mất, bấy giờ ông chủ Tiểu Vân mới đột nhiên nhận ra bản thân mình đã biến thành người phát ngôn truyền đạt tin tức từ lúc nào, phải phụ trách giải đáp toàn bộ những câu hỏi hiếu kỳ của bà con xóm giềng chung quanh.
Ông chủ Tiểu Vân nói nửa ngày đến khô miệng mới tiễn được hết hàng xóm đi về, sau đó tìm Liễu Tức Phong xin chén nước uống, không ngờ hắn vẫn còn đứng trong phòng khách nhỏ mở đĩa nhạc.
Trong loa truyền ra tiếng đàn như cắt qua phế phủ cùng giọng nữ độc thoại, Liễu Tức Phong nằm trên chiếc ghế dài rung chân đọc theo: "Tôi còn nhớ người rất thích ngắm mặt trời lặn, sau đó sẽ đi nghe hòa nhạc...!Vì người nói rằng phải ra đi, nên tôi không ngắm mặt trời lặn nữa, cũng không bao giờ ăn tối cùng ai nữa..." ②
Ông chủ Tiểu Vân đi qua, khó hiểu hỏi: "Anh xảy ra chuyện mà không sợ à? Tôi không hiểu anh báo cảnh sát làm gì luôn đấy." Cho dù vết thương có dễ quên đau thì người ta cũng không quên nhanh như vậy.
Liễu Tức Phong đọc theo một câu trong đĩa xong mới nói: "Giải đố thôi mà, tôi giải không ra nên hy vọng cảnh sát giải ra giúp."
Ông chủ Tiểu Vân hỏi: "Giải đố gì cơ?"
Liễu Tức Phong nói như đương nhiên: "Mật thất.
Nếu không thì có thể là gì?"
Tiểu Vân lão bản bất đắc dĩ, trần đời sao lại có người kêu cảnh sát chỉ để giải đáp nghi hoặc hộ mình? Còn an toàn bị xếp xuống thứ yếu? Anh ta nói với Liễu Tức Phong: "...Anh nên giữ cảnh sát lại chờ Kinh Trọc về mới đúng.
Anh là người bị hại, nếu không kiên quyết giữ, bọn họ thấy không có chuyện gì nên đi mất rồi.
Nghĩ thử đi, đây là nhà Kinh Trọc, không chừng cậu ấy biết có lối đi hay phòng ốc nào đó mà chúng ta không biết, hoặc là một nơi đủ rộng để giấu người thì sao."
Liễu Tức Phong nói: "Cậu ấy dẫn tôi đi xem toàn bộ phòng trong nhà rồi, đồ gia dụng tôi cũng đã nghiên cứu qua hết"
"Tôi vẫn cảm thấy rất không an toàn." Ông chủ Tiểu Vân thấy tinh thần Liễu Tức Phong vẫn mải mê đặt trên đĩa nhạc, cứ như chứng thực cho mọi hoài nghi của mình ban nãy, "Anh nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc chuyện là thật hay giả? Vì sao anh không có chút lo lắng nào? Vạn nhất ở nhà một mình lại xảy chuyện thì biết làm sao?"
Loa nhạc không ngừng phát ra giọng nữ đau thương hơi khàn khàn: "Khó tránh phải biết rằng người ta sẽ từ từ quên đi quá khứ, rồi lại trơ mắt nhìn nó yên lặng biến mất khỏi thế giới này...!Chỉ trách chính mình..."
Liễu Tức Phong nhắm mắt lại, "Bản thân tôi cũng không biết là thật hay giả nữa." Hắn dùng tiếng Quảng Đông đọc theo giọng trong đĩa "Chỉ trách chính mình..." rồi im lặng.
Qua một hồi lâu mới nói tiếp, "Ông chủ Tiểu Vân, chắc anh hiểu, người làm việc ác sẽ gặp báo ứng.
Nếu báo ứng không tới sẽ ngồi cả ngày chờ nó tới...!Chờ mãi chờ mãi, đến một ngày sẽ không phân biệt được thật giả nữa."
Ông chủ Tiểu Vân không tiếp được những lời này, anh ta không hiểu Liễu Tức Phong rốt cuộc là loại người thế nào, đã làm ra chuyện gì, cho nên không thể mở miệng nói bừa, thế là đành tự ý đi vào phòng trà nước pha một bình trà bưng lên phòng khách nhỏ mời Liễu Tức Phong cùng uống, chờ Lý Kinh Trọc trở về.
—-------------------------
Lời tác giả:
① Từ gốc là 买码, là một dạng đánh bạc phi pháp lưu truyền rộng rãi ở nông thôn Trung Quốc
(nghe có vẻ giống chơi lô đề ở VN nên editor sửa thành hình thức ở Việt Nam cho nó gần gũi chứ không gì)
② Lấy từ ca khúc《 Ba ngàn năm sau 》của Lý Hương Cầm, nguyên gốc là tiếng Quảng Đông do Lâm Tịch viết lời.
Như trên..
Danh Sách Chương: