Lý Kinh Trọc nhón chân quay lại lầu hai trở về phòng "Triệu Cát", thông báo: "Có một người mặc áo ba lỗ tên anh Nham tìm anh kìa."
Liễu Tức Phong gật: "Tôi biết rồi."
Lý Kinh Trọc nói: "Anh ta cầm tấm ảnh của anh chụp nhiều năm trước, là mười năm hay tám năm?"
Liễu Tức Phong đáp: "Mười một năm trước."
Lý Kinh Trọc nói: "Năm anh mười tám tuổi."
Liễu Tức Phong: "Tính toán nhanh thật.
Đó là ảnh tôi đến tiệm chụp nhân dịp thành niên.
Mười tám năm đầu đời, sinh nhật mỗi năm tôi đều đến cùng một tiệm ảnh chụp hình."
Đây là lần đầu tiên Liễu Tức Phong kể một dữ kiện nghe rất có khả năng là chuyện thật, về quá khứ của hắn.
Lý Kinh Trọc cười chế nhạo: "Hóa ra anh không phải thần tiên từ trong tranh vẽ bước ra."
Liễu Tức Phong cũng cười, chùm hoa cẩm quỳ trên đỉnh đầu rung rinh theo: "Không phải cậu vẫn luôn chờ đến thời khắc này sao? Tôi diễn vất vả như thế, xem thấy vui không?"
Lý Kinh Trọc lắc đầu: "Vẫn chưa vui đến cùng.
Vốn tôi định đòi anh bức tranh cũ nữa cơ.
Nếu anh từ tranh bước ra, thế có phải chỉ còn lại một tờ giấy trắng có độc con dấu thôi không? Tôi mà thật sự đòi anh một bức tranh không có người, anh lấy gì đưa?"
Liễu Tức Phong đắc ý: "Tôi sớm đoán được rồi, nếu hôm nay bình an trở về nhà sẽ đưa cho cậu."
Lý Kinh Trọc không biết hắn định làm gì, chiếu theo tính tình của Liễu Tức Phong, có hỏi hắn cũng nhất định không chịu nói, huống chi bây giờ vấn đề an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Lý Kinh Trọc hỏi: "Vậy anh có biết bọn họ tìm anh làm gì không? Cái gã mặc áo ba lỗ kia nhìn già đầu như thế, lúc ấy anh mới mười tám tuổi, có thể làm gì gã ta?"
Liễu Tức Phong trả lời: "Cậu nhận định ngay là tôi có kẻ thù thật à? Biết đâu là anh trai thất lạc nhiều năm của tôi thì sao."
Lý Kinh Trọc nói: "Đừng đùa nữa, người kia chỉ cần liếc qua là biết thuộc phường du côn du đãng, loại quê mùa đó chỉ làm ngói nát thôi, không đáng để anh đối đầu."
Liễu Tức Phong: "Cậu em Kinh Trọc, cậu cho tôi là ngọc quý?"
"Nghiêm túc lại đi, đừng nói giỡn với tôi nữa.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói tôi nghe xem." Lý Kinh Trọc lại thấy dưới lầu có tiếng động mạnh, mở cửa ra nghe ngóng thử, hình như đám người kia đang ồn ào đòi lên lầu trên.
Liễu Tức Phong vẫn mang bộ dáng cợt nhả chuẩn bị kể chuyện xưa, Lý Kinh Trọc hạ giọng: "Không muốn nói thì thôi, không cần sáng tác truyện cho tôi nghe.
Anh có biết ở phòng cấp cứu tôi gặp qua bao nhiêu tên giang hồ dùng hung khí tẩn nhau vỡ đầu, cắp theo tay chân bị chặt đứt lìa đòi bác sĩ nối liền lại không? Bây giờ chúng ta leo từ cửa sổ ra ban công, tôi đưa anh tránh mặt đi đã."
Dứt lời, anh nhanh chóng tắt bếp lò đang đun nước, đẩy hết trà cụ, điểm tâm và hoa vào trong ngăn tủ giả vờ như phòng vốn không có khách.
Kiểm tra một lượt không còn gì rơi vãi, lúc này anh mới mở cửa sổ, quay đầu lại phát hiện Liễu Tức Phong không biết đang làm gì, thấp giọng kêu một tiếng: "Mau tới đây."
Liễu Tức Phong đuổi theo, thời điểm leo qua cửa sổ, tấm mành cuốn đụng vào vòng hoa trên đầu nên hắn phải giữ một phen.
Vòng không rơi, nhưng một mảnh cánh hoa bị chạm rụng, nhẹ nhàng rơi xuống đất mà không ai hay biết.
Liễu Tức Phong đi theo sau Lý Kinh Trọc, hỏi: "Chúng ta đi đâu? Nơi này có cửa hậu à? Như thế này chẳng phải là ăn quỵt nhà người ta xong bỏ chạy sao?"
Lý Kinh Trọc không biết mạch não hắn chạy theo cơ chế gì mà không bao giờ có cùng suy nghĩ với mình: "Dì Tông vốn đã không lấy tiền rồi.
Nhà này cũng không có cửa hậu, nhưng có ——"
Lý Kinh Trọc chỉ lên một cái thang kim loại cố định trên vách tường, trên nữa là vô số nóc nhà mái ngói trùng điệp.
Liễu Tức Phong hiểu ra, tò mò hỏi: "Làm sao cậu nghĩ ra chỗ này?"
Lý Kinh Trọc nắm chặt hai sườn thang, leo lên trên: "Hồi còn nhỏ tôi bò một lần rồi, sau đó bị phát hiện nên ăn một trận đòn.
Bây giờ xem ra trận đòn kia đáng giá lắm."
Anh bò lên nóc nhà xong liền vươn tay cho Liễu Tức Phong còn đung đưa trên thang: "Lại đây."
Hai bàn tay nắm chặt giữa không trung.
Lúc này đám người anh Nham đã lên được lầu hai, lần lượt đẩy từng gian phòng khách ra lục soát.
Dì Tông đứng dựa vào tay vịn cầu thang: "Tào Sâm Nham, hôm nay anh mà không tìm thấy người ở đây, đừng tưởng có thể dễ dàng chạy thoát."
Tào Sâm Nham đẩy mạnh cánh cửa phòng "Triệu Cát" kêu "sầm" một tiếng: "Bọn này không phải dân chuyên đi phá làng phá xóm sao, đồn công an ngồi mòn mông cả rồi.
Tên kia tôi đã tìm nhiều năm, rốt cuộc cũng chịu ló mặt ở Trấn Thái Bình, dù lật đất lên tôi cũng phải tìm cho ra.
Chờ tôi tóm được nó vào tay rồi, có ở tù mọt gông cũng cười ha hả.
Hôm nay có đuổi được tôi đi hay không nói sau, tốt nhất đừng để tôi tìm được Liễu Tức Phong trong nhà bà."
Trong phòng riêng không có gì cả, Tào Sâm Nham đang muốn đi xem phòng tiếp theo, bỗng nhiên ngửi thấy hương trà và mùi hoa thoang thoảng: "Bà chủ Tông, phòng này vốn có khách đúng không.
Người đi đâu rồi?"
Bà chủ Tông lãnh đạm nói: "Khách uống trà xong thì đi, tôi còn phải giữ lại qua đêm sao?"
Tào Sâm Nham lại đi vào trong mấy bước, sờ lên cái bàn thấp.
Mùa hè tản nhiệt kém, trên mặt bàn vẫn còn hơi âm ấm.
Người trong phòng này chỉ vừa bước ra! Hơn nữa nãy giờ bọn họ làm ầm ĩ dưới lầu một, không ai có thể rời khỏi đây, trừ phi ——
Gã nhìn về phía cửa sổ.
Tào Sâm Nham chậm rãi nện bước hướng ra cửa sổ tựa như một con báo rình rập tiếp cận con mồi.
Lúc đã đến gần cửa sổ, gã cong lưng nhặt lên một cánh hoa cẩm quỳ, lại nhìn chốt cửa sổ, bật cười.
Cửa sổ này chỉ có thể chốt từ bên trong, người dùng nó để ra ngoài đương nhiên không có cách nào khóa lại được, mà hiện tại chốt cửa sổ đúng là đang mở.
Dì Tông nói: "Tào Sâm Nham, anh đi ra hành lang cũng vô dụng, chỗ đó chỉ để đón nắng, hai đầu đều là ngõ cụt không có đường lên xuống."
Tào Sâm Nham dò đầu ra ngoài cửa sổ, mặt sàn hành lang bên trái sạch sẽ; sàn bên phải có vương mấy cánh hoa giống loại hoa gã đang cầm trên tay.
"Tôi thấy có đường đấy, còn chạy rất tốt nữa kìa." Tào Sâm Nham phất tay cho đám người sau lưng, "Đuổi theo."
Hai mắt dì Tông nhìn phía trước một cái, lại đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trương.
Anh ta khẽ gật đầu, xoay người chạy thật nhanh.
Lúc này Lý Kinh Trọc và Liễu Tức Phong đã lên được nóc nhà.
Lý Kinh Trọc nghe tiếng động bên dưới, hạ giọng xuống thật thấp gần như là thì thào nói với Liễu Tức Phong: "Đi qua nóc nhà bên kia."
Có tiếng bước chân nện mạnh trên đoạn hành lang gấp khúc.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, Liễu Tức Phong nhanh tay chụp lấy thứ trên đầu mình, nhưng vòng hoa trong gió giống như một cái máy thổi bong bóng tự động, cánh hoa tựa bong bóng xà phòng cùng mái tóc dài của hắn đồng loạt bay lất phất theo chiều gió thổi.
Vài vị khách từ trong quán trà lánh ra ngoài vô ý nhìn lên nóc nhà trông thấy hết cảnh tượng này, sợ đến ngây người, có người còn lấy điện thoại chụp ảnh.
Tào Sâm Nham đang ở hành lang lầu hai không thể nhìn thấy người trên nóc nhà vì có mái hiên che chắn, gã chỉ trông thấy vô số cánh hoa từ trên trời không ngừng bay xuống cùng với những người dưới lầu xì xào chụp ảnh.
Mặc kệ có phải người gã muốn tìm hay không, trên mái nhà nhất định xảy ra chuyện.
Cuối cùng Tào Sâm Nham cũng phát hiện ra cái thang kim loại ở đoạn cuối hành lang, chuẩn bị leo lên trên bắt người.
Lúc Lý Kinh Trọc quay đầu nhìn thấy cánh hoa bay đầy trời đã biết mình phản ứng chậm, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng bò sang mặt mái bên kia.
Anh nhớ rõ nơi đó có ba cái cửa sổ thông với gác mái, hy vọng một trong ba đang mở.
Anh và Liễu Tức Phong vừa bò sang mặt mái đối diện, ô cửa sổ gần bọn họ nhất đúng lúc bị đẩy ra, Tiểu Trương thò đầu ngoắc ngoắc tay ra hiệu.
Đồng thời, chái nhà bên kia phát ra tiếng "lách cách" như tiếng ngói bị giẫm đạp.
Có người lên đây!.
Danh Sách Chương: