Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đã sớm có chuẩn bị, biết tro cốt là một loại đạo cụ khiến đôi bên đều rơi vào thế bị động, ngay khi Lâm Quát vung tay đã nhanh chóng tránh xa.
Hai cốc đựng đầy tro đều bị dốc sạch, "bên kia" luôn ở trạng thái "trong suốt" lầm đầu tiên lộ diện dưới mắt đám người.
Đúng như Lâm Quát suy đoán, "bên kia" có 6 người, 5 nam 1 nữ.
Bọn chúng không đề phòng bị tro cốt vung trúng thân, mượn tia sáng ảm đạm trong hành lang, Lâm Quát nhìn thấy biểu cảm bọn chúng đông cứng lại, sau đó rạn nứt ra.
Có tiếng thì thầm vang lên:
"Bọn nó phát hiện chúng ra rồi, chết tiệt!
Làm sao bây giờ?
Giết bọn nó, giết hết kẻ xâm nhập!
Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ lọt tai những lời này đều không ngừng run rẩy, Lâm Quát quét mắt qua cầu thang, nhanh chóng nói: "Bọn chúng sẽ cần thời gian chuẩn bị như mọi đêm trước, trong khoảng 1-2 tiếng, hai người tìm cơ hội phản công, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu."
Lâm Quát nói rất nhanh, âm thanh lại cực kỳ bình tĩnh, một câu "có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu" trong miệng cậu hết sức nhẹ nhàng đơn giản, tưởng như thứ bọn họ đối mặt chỉ là mấy con cá trích nằm chờ mổ bụng.
"Dưới nền nhà có tro cốt, đừng dẫm vào, nó sẽ in lại dấu chân hai người làm lộ vị trí." Lo sợ nói quá nhiều ngược lại ảnh hưởng xấu đến hai nữ sinh, Lâm Quát chốt lại: "Gặp nguy hiểm phải gọi tôi."
Lý Nhất Nam cảm kích gật gật đầu, cô cũng không muốn Lâm Quát vì lưu ý đến bọn cô mà phân tâm: "Đại lão, yên tâm đi."
Đột nhiên hai nữ sinh quá mức cứng cỏi, Lâm Quát ngược lại hơi mất tự nhiên, hắn sờ lên mũi, nhìn thoáng qua Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ, cuối cùng cầm phần tro cốt còn lại chạy đến tầng ba.
Chỉ mới bước qua vài bậc, Lâm Quát lập tức ngửi thấy mùi máu tươi hoà lẫn với bụi tro, kèm theo còn có mùi xác chết hôi thối khiến người buồn nôn, nồng đến độ Lâm Quát suýt không mở nổi mắt, cả người đều bất ổn, ngoại trừ ứa nước mắt, cậu cảm thấy mũi mình tàn phế rồi.
Nhưng Lâm Quát không dám tiêu tốn thời gian chờ thích ứng hoàn cảnh, cậu trì hoãn càng lâu, hai nữ sinh tầng dưới càng thêm nguy cấp.
Tầng ba biệt thự.
Thiết kế khác với hai tầng dưới, nơi này không có hành lang kéo dài, cũng chẳng có nhiều phòng ốc, nó càng giống một không gian độc lập hơn, diện tích cực kỳ lớn.
Tầng ba không hề lắp đèn cung cấp tầm nhìn, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng đỏ tươi rọi qua khung cửa sổ.
Lâm Quát nhìn lướt qua không gian, phát hiện phía trước có vài hình bóng nhấp nhô.
Cậu nheo mắt lại, suy đoán đó là hình cơ thể ở dạng nằm.
Khắp tầng ba tràn ngập mùi máu tươi và hôi thối, không khó nhận ra những cơ thể này chính là của người chết bị giữ lại.
Ngoài ra Lâm Quát không thấy bất cứ vật hữu dụng nào khác, như vậy buộc cậu phải tới gần thi thể, kiểm tra xem có thể tìm ra manh mối quan trọng gì giúp phá cục hay không.
Lâm Quát bước tới gần, cúi đầu nhìn thi thể trước mặt.
Tổng có ba bộ, căn cứ độ cao thấp và một số đặc điểm khác, có thể nhận ra ba bộ thi thể này lần lượt là Chu Hải, Vương Miểu và tên mặt sẹo.
Người chết mấy đêm qua đều bị quản gia mang đến tầng ba.
Thi thể của Chu Hải và Vương Miểu, trước đó Lâm Quát đã từng xem xét qua, bởi vậy cậu chỉ nhìn tổng thể một chút, liền đặt phần lớn lực chú ý đến thi thể tên mặt sẹo.
Lương Tư Hồng nói không sai, tên mặt sẹo chết rất thảm.
Miệng gã mở lớn thành một độ cong mà người bình thường căn bản không cách nào làm được, tử trạng khác biệt với hai người phía ngoài chính là, tên mặt sẹo dường như bị kiếm gỗ đào đâm xuyên qua miệng.
Kiếm gỗ đào không sắc bén như kiếm thông thường, nhưng nó đâm xuyên tên mặt sẹo bằng sức lực, kiểu chết đau đớn như vậy chỉ ngẫm lại cũng khiến người không rét mà run.
Lâm Quát nhắm mắt, xem ra Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ muốn sống sót ở tầng hai so với cậu tưởng tượng còn gian nan hơn nhiều.
Chỉ vừa nghĩ tới, tầng hai tức khắc truyền đến tiếng chân điên cuồng chạy loạn, kèm theo cả tiếng hét.
Lâm Quát sững sờ, đứng phắt dậy muốn chạy xuống tầng hai.
Mới được nửa đường, tiếng hét đột nhiên im bặt, dù không quá đột ngột nhưng dường như đã suy xét đến việc sẽ gọi Lâm Quát xuống, vì thế tự mình chủ động ngậm miệng.
"Hi vọng không có việc gì." Lâm Quát tự nhủ một câu, đổi hướng di chuyển thẳng đến cửa sổ, trong phòng quá tối, cậu không chắc thị lực của mình có bị ảnh hưởng hay không, tính toán rồi quyết định kéo rèm cửa sổ ra một chút, để cho ánh trăng có thể chiếu vào nhiều hơn.
Ban đầu cậu chỉ định kéo màn rèm, ngẫm nghĩ lại mở cả cửa sổ mở ra.
Mùi trên tầng ba thực sự không dễ chịu, nếu tiếp tục hít thở trong môi trường như vậy cậu rất có thể ngạt chết.
Cửa kính có dạng thanh trượt, Lâm Quát kéo nó sát đến bên cửa kính còn lại.
Xong xuôi lại tới một cửa sổ khác gần thi thể nhất, tiếp tục đẩy cửa kính ra.
Kít kít kít…
Con lăn dưới kính cửa sổ ma sát trượt tạo ra những tiếng vang rất nhỏ, Lâm Quát nắm mặt kính, động tác khựng lại.
Tiếng vang "kít kít" bên tai vẫn chưa ngừng, từ vị trí này cậu có thể cảm nhận được luồng gió thổi đến từ cửa sổ bên kia, hiện tại luồng gió theo tiếng vang đều đã ngừng lại.
Cậu rời tay khỏi mặt kính, chậm rãi lùi một bước về sau, dù động tác rất nhỏ, ánh mắt cực nhanh lia đến cửa sổ bên kia.
Cửa sổ cậu vừa mở ra đã bị đóng lại!
Người "bên kia" đi lên? Lâm Quát không một tiếng động cầm cốc đựng tro, đứng im tại chỗ lắng nghe động tĩnh.
Thình lình, cửa sổ trước mặt cậu bắt đầu chuyển động, nó lăn trên thanh trượt, cuối cùng "cạch" một tiếng quay về vị trí ban đầu.
Lâm Quát không chút do dự, đã sớm chuẩn bị vung tro cốt ra, không ngờ cậu cách vật kia quá gần, một phần tro cốt vung ra lại dính lên chính người cậu.
"Lâm Quát!" Vật bị vung tro kêu lên, nó khó chịu nhìn Lâm Quát: "Con mẹ nó cậu có bệnh à?"
Lâm Quát thấy rõ vật này, cắn môi im lặng.
Tên mặt sẹo dường như không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Quát, trong lúc gã nói chuyện miệng ngoác ra như bồn máu liên tục đóng mở: "Gió to như vậy bộ cậu mù hả? Không biết tôi sợ lạnh à! Hay là cậu cố ý đối địch với tôi?"
Lâm Quát thực tình rất muốn nói, xin lỗi, tôi quả thực không biết anh sợ lạnh.
Thế nhưng tên mặt sẹo trước mắt đã không còn là người, cậu không có hứng thú đi nói nhảm cùng một con quỷ.
Thấy Lâm Quát không lên tiếng, tên mặt sẹo lẩm bẩm một câu: "Cậu nghĩ cái gì vậy?" Lẩm bẩm xong, lại không yên nhìn Lâm Quát đầy phòng bị: "Có phải cậu định để chúng tôi làm bia đỡ đạn hay không! Cậu vừa mới vung cái gì lên người tôi!"
Gã không hề ý thức được mình đã chết.
Mặc dù tên mặt sẹo trước mắt vô cùng thê thảm, nhưng vẫn còn bình tĩnh, Lâm Quát không định nói sự thật rằng gã đã chết rồi, bởi cậu cũng không dám chắc sẽ gây kích động đến tên mặt sẹo hay không.
Tên mặt sẹo nói liến thoắng, mỗi lần mở miệng đều lộ ra lỗ thủng lớn trong họng: "Đã là đêm thứ ba, hai đêm nữa là có thể ra ngoài rồi, ông đây trở về nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.
À đúng rồi, sao chỉ có một mình cậu? Những người khác đâu? Lương Tư Hồng, Lý Nhất Nam còn cả Hạ Tâm Vũ, bọn họ đâu rồi?"
Lâm Quát nhìn tên mặt sẹo nửa ngày, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Vương Miểu và Chu Hải đâu?"
Tên mặt sẹo: "Ai?"
Lâm Quát lặp lại: "Vương Miểu, Chu Hải."
Tên mặt sẹo: "Không biết, chưa từng nghe qua."
Lâm Quát lập tức hơi nhíu mày: "Vậy A Kiện đâu?" Cậu bắt đầu vắt óc nhớ lại họ tên đầy đủ của gã.
"A Kiện lại là ai nữa?" Tên mặt sẹo càng thêm phòng bị, ánh mắt toát ra vẻ âm u, cộng thêm tử trạng của gã lúc này, người bình thường trông thấy đều sẽ ngất xỉu vì kinh sợ.
Lâm Quát nói: "Trần Cảnh Kiện."
Tên mặt sẹo lắc đầu, không chút để tâm đối với họ tên của bản thân: "Không biết đâu, tôi nói cậu, ít giở trò trước mặt tôi đi, cỡ như cậu tôi có thể chấp mười người." Thấy Lâm Quát lại không lên tiếng, tên mặt sẹo tự mãn nói tiếp: "Biết sợ rồi? Biết sợ lần sau đừng thể hiện anh hùng nữa, trong Vây Thành chưa chắc đã bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình, còn một bộ giả làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Thấy cậu biết điều sửa sai tôi sẽ không chỉnh cậu, à đúng rồi, tôi phát hiện có một điểm bất thường, tôi nói cho cậu nghe, xong cậu lại giải thích cho tôi nghe."
Lâm Quát: "Ừm, anh nói."
Gương mặt gã co quắp, run rẩy chỉ tay: "Nơi đó… nơi đó có người."
"Ở đâu?" Lâm Quát giả bộ tỏ ra hoang mang sợ hãi, siết chặt cốc tro trong tay: "Một hay hai, nam hay nữ?"
Tên mặt sẹo nhìn Lâm Quát: "Hai, đều là nam, cậu… không nhìn thấy sao?"
Lâm Quát phân tích thông tin tên mặt sẹo cung cấp, nếu cậu không sai thì đó chính là hai người Vương Miểu và Chu Hải.
Cậu còn muốn moi thêm chút thông tin từ tên mặt sẹo, gã lại bất chợt im lặng, nỗi sợ hãi trên mặt rút dần, chỉ chừa lại một tia quái đản, tên mặt sẹo nhìn Lâm Quát đầy quỷ dị: "Đằng sau cậu có ba cỗ thi thể."
Lòng Lâm Quát thắt lại.
Tên mặt sẹo âm u mở miệng: "Có một cỗ thi thể rất quen thuộc, Lâm Quát, cậu nói cho tôi biết, cỗ thi thể bên phải kia là tôi đúng không?"
Lâm Quát đột nhiên ý thức được điều gì: "Người chết là Trần Cảnh Kiện, liên quan gì tới anh?"
Tên mặt sẹo sửng sốt.
Tới đây, toàn bộ manh mối trong phó bản đều đã sáng tỏ, Lâm Quát không muốn tiếp tục ở lại tầng ba, xoay người rời đi.
Mới được vài bước, tên mặt sẹo sau lưng bỗng nhiên nổi điên: "Không đúng, đó chính là tôi, tôi chết rồi, tên của tôi đã bị đánh cắp…
Lâm Quát không hề dừng lại, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Tên mặt sẹo "ha ha ha" cười lớn: "Không sao cả, không sao cả, cậu là Lâm Quát, cậu còn có họ tên, tôi giết cậu rồi, tôi chính là Lâm Quát, ha ha ha ha ha, giết cậu tôi chính là Lâm Quát."
Vừa nói, tên mặt sẹo đột nhiên nhào tới Lâm Quát.
Lâm Quát đã sớm đề phòng, một cú dậm chân bật ra mấy mét, cậu vừa chạy vừa vung tro, bụi tro văng đi khắp phòng, Chu Hải và Vương Miểu đều hiện hình, ánh mắt cả hai tham lam dõi theo Lâm Quát, hiển nhiên cũng tâm tư giống như tên mặt sẹo.
Lương Tư Hồng từng nói, con người đối với thế lực siêu nhiên cực kì bé nhỏ.
Cậu rõ ràng cách tên mặt sẹo một khoảng an toàn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị gã bám theo.
Lâm Quát ước lượng sơ qua khoảng cách từ vị trí của mình đến cầu thang, lại tính toán đến xác suất bị tên mặt sẹo đuổi kịp.
Gần một giây để cho ra đáp án, cậu cách cầu thang ít cũng phải đến hai mươi mét, mà phương thức dịch chuyển của tên mặt sẹo cực khó xác định, chưa kể còn có Vương Miểu và Chu Hải luôn nhìn chằm chằm.
Xác suất bị đuổi kịp là… 100%.
—.
Danh Sách Chương: