Lâm Quát chỉ duỗi tay chạm vào bàn phím, cậu biết rõ bản thân không hề làm bất cứ một động tác nào.
Lý Nhất Nam bên cạnh phải bịt kín miệng mới cưỡng ép chính mình không hét ra thành tiếng, nhưng dù đã kìm nén sợ hãi, cô vẫn không thể nào tiếp thu được hai sự thật trước mắt.
Hai sự thật, thứ nhất, trong phòng này vậy mà có vật kia.
Thứ hai, bọn họ vô cùng "may mắn" khi được chọn khai đao ngay trong đêm đầu tiên.
Lâm Quát thu tay ngăn trước người Lý Nhất Nam, làm khẩu hình: "Lùi dần về sau."
Mặc dù chỉ là khẩu hình, Lý Nhất Nam vẫn cảm thấy được trấn an, hướng mặt về phía đàn piano từ từ lùi lại vài bước.
Đến một khoảng cách mà chính cô còn cảm thấy chưa đủ an toàn, ngước mắt phát hiện Lâm Quát vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Lý Nhất Nam sốt sắng gọi: "Đại lão…"
Lâm Quát nâng ngón trỏ kề sát bên môi, quay nửa người làm động tác im lặng.
Chờ Lý Nhất Nam bình tĩnh, chính mình mới lại lẳng lặng tiếp tục quan sát chiếc đàn piano đang tự chơi.
Bản Canon đúng nghĩa là một loại âm nhạc phức điệu, giai điệu cả bài cơ bản đều giống nhau, chỉ là bộ âm cao thấp khác biệt tạo ra hiệu ứng kéo dài và liên tục.
Lâm Quát cẩn thận lắng nghe bản nhạc piano trong phòng ngủ, giai điệu dạo đầu nghe qua không có gì khác thường, nhưng giai điệu mô phỏng sau đó lại càng ngày càng loạn, thậm chí càng ngày càng cuồng, đã hoàn toàn chệch nhịp.
Cũng giống như bạn vẽ ra một chú chó, tấm thứ hai vẽ y nguyên tranh gốc nhưng thiếu mất một cái đuôi, tấm thứ ba lại rõ ràng thiếu hẳn cái đầu, mà tấm thứ tư nét vẽ biến thành nguyệch ngoạc lộn xộn, càng ngày càng khác xa so với tranh gốc, chỉ có thể nhận xét là không liên quan.
Điều này hoàn toàn đi ngược lại với bộ âm Canon, từ đầu đến cuối tựa như đang đuổi theo một bộ âm có quy luật và giai điệu khác.
Lâm Quát cách xa đàn piano, lông mày nhíu chặt.
Không biết tại sao, lúc này cậu cảm thấy tiếng đàn khó hiểu trong gian phòng kia thật… đáng sợ, lập tức khiến cậu nhớ đến biểu cảm kinh hãi của quản gia.
Bọn họ sợ hãi cái gì? Điều này lại có liên quan gì đến manh mối chỉ có 6 phần bữa sáng?
Lâm Quát tạm thời không đặt lực chú ý vào hai điểm này, lý trí cậu cảm thấy so với nó quan trọng hơn, chính là phải nắm rõ quỷ tà trong phòng là Ted-Bundy hay Henry-Lee-Lucas.
Nếu là cái đầu, như vậy thủ pháp gây án là gì đây?
Lý Nhất Nam cũng nhớ kỹ điểm ấy, có điều đời này vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải quỷ, hay nói cách khác, cô không có kinh nghiệm cũng không biết chính xác cần phải làm những gì.
Mặc dù không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm Quát, nhưng lúc này cô không thể không cầu cứu nhìn về phía cậu.
Chỉ thấy Lâm Quát tiện tay cầm hai cái khăn trải gối lên, cả hai đều bị cậu xoắn thành hình dây thừng, một cái đặt nằm thẳng trên mặt đất, cái kia gập đôi lại đặt lên phía trước, tạo thành ký hiệu →, hướng mũi tên chỉ thẳng về phía bộ đàn.
Lâm Quát từng đáp ứng Lương Tư Hồng để lại manh mối cho những người sống sót, có vẻ như cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp bất trắc rồi.
Lý Nhất Nam bỗng nhiên có hơi bất lực, ngay cả Lâm Quát cũng không có cách nào chống lại sức mạnh thần bí, vậy cô thì có thể làm được gì đây? Đúng lúc này, tay bị nhét vào một con dao nhỏ bằng bạc.
Lâm Quát nói: "Cầm phòng thân."
Lý Nhất Nam thoáng chốc ngây người, dựa vào chất liệu dao có thể suy đoán, khả năng cao Lâm Quát đã lấy nó từ phòng ăn.
Nhưng dùng sát thương vật lý để đối phó với sinh vật siêu nhiên, dường như hơi miễn cưỡng.
Trông thấy biểu cảm của Lý Nhất Nam, Lâm Quát nghĩ nghĩ nói: "Cũng có thể để mình đi thanh thản chút."
Lý Nhất Nam: "..."
Lời tuy không dễ nghe, Lý Nhất Nam vẫn vô cùng cảm động.
Thay vì bị quỷ hành hạ đến chết, không bằng một dao tự chấm dứt mình.
Khúc nhạc piano vẫn đang tiếp tục, có thể nói đàn tấu đến giờ đã sớm đánh mất giai điệu, càng giống có một cơ thể mập mạp ẩn mình trên phím đàn chạy tới chạy lui.
Hai người trong phòng ngủ yên lặng đối đầu với ma âm, từng giây trôi qua cảm giác vô cùng chậm chạp.
Lâm Quát đề phòng nhìn chằm chằm đàn piano, lúc này bỏ ra chút lực chú ý mở điện thoại xem giờ.
Livestream của Vây Thành không hiển thị thời gian thực tế, Lâm Quát phán đoán giờ giấc thông qua thanh chạy video của phòng livestream.
Hiện tại đã qua 6 tiếng 35 phút, cậu đợi thêm một chốc mới xem xét lại, tổng thời gian livestream lúc này là 6 tiếng 55 phút.
Thời điểm 20 phút trước piano vẫn đàn tấu không ngừng, nhưng ngoại trừ phím đàn tự động di chuyển thì không còn động tác nào khác.
Lý Nhất Nam cầm con dao nhỏ đến mỏi cả tay bèn đổi qua tay khác, căng thẳng hỏi: "Đại lão, có phải chúng ta chưa kích khởi ra điều kiện giết người của vật kia hay không?"
Dù hỏi như vậy, kỳ thực cô vẫn không dám mất cảnh giác, chỉ sợ thứ quỷ tà mắt thường không thể thấy kia đang chơi đùa với bọn họ, tựa như mèo vờn chuột, sẽ không trực tiếp ăn ngay mà coi con chuột như đồ chơi, chờ nó kiệt quệ sức lực mới từ từ cắn nuốt.
Lâm Quát lắc đầu: "Tôi nghĩ nó không muốn giết người." Cậu ngừng một chút, lại bổ sung: "Ít nhất đêm nay là vậy."
Lý Nhất Nam bối rối: "Không muốn?"
Lâm Quát "ừ" một tiếng, giải thích đơn giản: " m nhạc cũng là một loại phương thức biểu đạt tình cảm, có thể nghe ra được, nó đang sợ hãi."
Lý Nhất Nam tạm thời bỏ xuống ngờ vực trong lòng, lắng tâm nghe kỹ ma âm, quả nhiên cũng phân biệt ra một chút ý vị hoảng sợ, phát hiện này khiến cô không tài nào hiểu nổi: "Người sợ quỷ, chẳng lẽ quỷ cũng sợ chúng ta sao? Này là đạo lý gì chứ?"
Lâm Quát nghe vậy đột nhiên khựng lại, rất nhanh trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, ngẫm lại ý nghĩ này từng bị cậu bỏ qua, bởi vậy mới lỡ mất nhiều điểm quan trọng.
Cậu định để Lý Nhất Nam lặp lại lời vừa rồi, thế nhưng cô lại lên tiếng trước: "Đại lão… tiếng nhạc yếu đi rồi, có phải muốn ngừng không?"
Giọng nói vừa dứt, tiếng nhạc liền dừng.
Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, mặt trăng đỏ tươi ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra ánh sáng bình thường.
Nếu không phải dưới nền nhà vẫn còn hai chiếc khăn trải gối dùng làm mũi tên, dường như những chuyện vừa xảy ra hết thảy chỉ là ác mộng.
Lý Nhất Nam một chút cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ tiếng nhạc lại vang lên lần nữa, cực kỳ mông lung hỏi: "Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lâm Quát gỡ bỏ mũi tên, nhìn ra được Lý Nhất Nam sắp muốn suy sụp, cậu nghĩ nghĩ nói: "Nghỉ ngơi trước đã."
Lời vừa dứt, Lâm Quát liếc nhìn đàn piano một cái, quay trở lại giường.
Lý Nhất Nam lúc này mới như trút được gánh nặng đặt mông ngồi xuống băng ghế, thở phào một hơi, nhưng vẫn không dám yên tâm hoàn toàn: "Đại lão, tôi có đề nghị…"
Lâm Quát nhìn cô.
Lý Nhất Nam nói: "Hay là chúng ta thay phiên nghỉ ngơi?"
Lâm Quát gật đầu: "Cũng được."
Lý Nhất Nam đang muốn bảo "vậy anh nghỉ ngơi trước", Lâm Quát lại nhanh hơn nói câu này ra khỏi miệng, cậu biết bản thân đang rất tỉnh táo, căn bản không thể ngủ được, tốt hơn hết nên để Lý Nhất Nam nghỉ ngơi trước.
Trải qua mấy phen kinh hãi, Lý Nhất Nam thực sự kiệt sức, cũng không từ chối, đầu vừa chạm gối gần như đã ngủ thiếp đi.
Lâm Quát nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Ý nghĩ loé lên ban nãy rốt cuộc là cái gì, đến giờ cậu vẫn chưa nhớ ra được.
Cậu luôn không thích xoắn xuýt quá lâu một việc, đang muốn mở điện thoại ra tính toán chuẩn xác thời lượng bản nhạc Canon diễn tấu, xem xem qua đó có thể phát hiện chút gì hay không.
Mưa đạn phòng livestream chiếm đoạt toàn bộ màn hình điện thoại:
[Quỷ đâu quỷ đâu? Tôi đến quần cũng cởi mà lại cho tôi xem mỗi thế thôi hả?]
[Tức chết mất, tôi cứ nghĩ cẩu streamer này toang rồi, pháo hoa cũng đã chuẩn bị xong!]
[Thế thôi hả thế thôi hả thế thôi hả?]
[Phó bản hai sao, thế thôi hả?!]
[Phó bản lừa tôi!]
Lâm Quát không chút cảm xúc: "Ngu ngốc."
Bản nhạc piano kia rõ ràng lộ ra hoảng sợ, những bình luận đó của mưa đạn trong mắt cậu còn không phải toàn là phát biểu thiểu năng hay sao?
[???]
[Tôi đang nghĩ làm sao để tẩn cậu ta đây?]
[Ôi vãi, chẳng phải cậu tạm thời giữ được mạng sao, tự cao tự đại cái gì?]
[Cẩu streamer, cậu tránh được lần đầu cũng không thể tránh được mãi, chỉ là sớm hay muộn, để rồi xem!!!]
[Mỗi ngày một câu hỏi, hôm nay cẩu streamer toang chưa:")]
Không có chức năng đóng mưa đạn, giao diện màn hình đều bị bình luận che kín mít, Lâm Quát mất sạch kiên nhẫn tắt điện thoại đi.
Đúng lúc này, tín hiệu vây chợt nhảy ra thông báo có tin nhắn mới.
Thịnh Văn một bên quan sát Lâm Quát qua phòng livestream, một bên mờ mịt nghĩ, không biết nhóc streamer có thể chấp nhận kết bạn với acc phụ của hắn hay không.
Trước đó Thịnh Văn nghĩ hoài không ra lý do Lâm Quát từ chối yêu cầu của hắn, tại sao người khác có thể vay tiền, hắn lại không thể mượn điểm tích lũy? Toàn là lừa đảo, hà cớ gì kỳ thị hắn?
Mặc kệ nhìn ngang nhìn dọc, Thịnh Văn vẫn cảm thấy tin nhắn kia chả có sai sót gì, thế là hắn ôm chặt bảng thông tin cá nhân của Lâm Quát nghiên cứu mấy phút.
Thịnh Văn phát hiện nhóc streamer là một hoạ sĩ nhỏ, sau khi xem hết tranh của Lâm Quát, hắn dựa theo phong cách vẽ đó thay đổi avatar.
Một em gái anime cực kỳ dễ thương.
Tin nhắn kết bạn cũng sửa lại:
[Xem livestream, ca ca rất lợi hại, có vấn đề muốn hỏi ca ca một chút, ca ca không được từ chối em nhaa]
Thịnh Văn bị chính hành động ngu ngốc của mình làm cho buồn nôn.
Suy xét một hồi, hắn nghĩ, nếu để ai khác biết được No.1 điểm tích lũy thần S vì thêm một người mới như thế không từ thủ đoạn, hắn thà tìm cây cột đập đầu chết luôn.
Đang muốn hủy yêu cầu kết bạn, điện thoại "ong" một tiếng, hệ thống thông báo:
[Lâm Quát đã đồng ý kết bạn]
Thịnh Văn: "..."
Tâm lý nhất thời có hơi phức tạp.
Không đợi Thịnh Văn xúc động phát khóc, đầu kia thậm chí chủ động gửi tin nhắn tới:
[Lâm Quát]:?
Thịnh Văn ngoài cười nhưng trong không cười, đối với thần S không thèm đếm xỉa, đối với em gái nhỏ ngược lại thật là để tâm.
Uổng công hắn còn cảm thấy nhóc streamer này đặc biệt, kết quả, chỉ có thế?
Chỉ có thế? Chỉ có thế? Chỉ có thế?
Thịnh Văn nhéo nhéo mi tâm, chậm chạp gõ chữ.
Trước nữa thì Lâm Quát không rõ tình hình.
Lúc cậu nhìn thấy yêu cầu kết bạn mới, tự nhiên nhớ đến cái avatar đen xì với nickname chỉ có một dấu chấm tròn trĩnh kia.
Hiện tại nghĩ lại, biết đâu người ta thực sự cùng đường mạt lộ? Nếu không sao phải tìm tới một người mới như cậu mượn điểm tích lũy.
Thế nhưng Lâm Quát chưa quá thành thạo sử dụng tín hiệu vây, chỉ tìm hiểu mỗi chức năng chặn tin nhắn, ngoài ra không biết cách nào tìm lại yêu cầu đã từ chối cả.
Mà bây giờ lại có thêm một yêu cầu mới, Lâm Quát coi như bù đắp chấp nhận kết bạn với "cô bé".
[Cơn gió ngọt ngào]: Cảm ơn ca ca thêm em làm bạn.
[Lâm Quát]: Có vấn đề gì?
[Cơn gió ngọt ngào]: Thực ra chỉ là đơn thuần cảm thấy ca ca rất lợi hại, chỉ muốn có một người bạn thôi.
Lâm Quát đọc được câu này liền không có ý định đáp lại, cậu chưa quên bản thân còn đang làm nhiệm vụ, không rảnh cũng không hứng thú cùng người xa lạ nói chuyện phiếm.
"Cơn gió ngọt ngào" giống như biết được Lâm Quát nghĩ gì, cô bé càng thêm gắng gượng.
[Cơn gió ngọt ngào]: (* ̄︶ ̄).
Thái dương bất ngờ giật giật, không hiểu sao Lâm Quát cảm thấy cái emoticon này cực quen mắt, hình như đã từng thấy qua ở đâu.
Nhưng "Cơn gió ngọt ngào" không để cho cậu có cơ hội hồi tưởng.
[Cơn gió ngọt ngào]: Ca ca, thực ra em có chuyện gấp muốn báo cho anh.
[Lâm Quát]:?
[Cơn gió ngọt ngào]: Không nên nói ra chuyện thần S là quản phòng.
[Cơn gió ngọt ngào]: Thanh danh thần S quá mức vang dội và chói mắt, nếu để ai khác biết được không chừng sẽ gây ra chuyện phiền toái khó giải quyết.
[Cơn gió ngọt ngào]: Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ca ca anh có thấy thế không?
Lâm Quát mím môi, đáp lại:
[Lâm Quát]: "Vậy làm sao em biết?.
Danh Sách Chương: