Lâm Quát không rõ Lâm Chi là không hề phát hiện mình hay là không phản ứng mình, cô nhóc chuyên tâm di chuyển cây đàn hương. Vì đầu óc phân cho Trương Sâm, lúc cô nhóc di chuyển chậu cảnh còn lôi theo cả khung sắt đặt chậu cảnh, Lâm Quát nghe thấy tiếng vang phát ra chính là từ khung sắt đụng vào đồ dùng trong nhà.
Một màn này khiến Lâm Quát trở nên cảnh giác, cậu nhìn ban công nối với phòng khách, sau lại cẩn thận đề phòng nhìn Lâm Chi. Hôm nay là ngày nắng chói chang, người yêu thích trồng hoa cỏ chút sẽ chuyển bồn hoa trong nhà ra ngoài hứng ánh mặt trời, sau đó chuyển lại phạm vi thời gian mà chúng có thể chịu được ánh nắng.
Thế nhưng Lâm Chi không vậy, cô nhóc không ngừng di chuyển bồn hoa, tựa như vì tránh né ánh nắng, chuyển bồn hoa đến chỗ bóng tối. Nhưng trong nhà là hướng mặt trời, vô luận Lâm Chi đem bồn hoa đến chỗ nào, chưa đầy một lát liền có ánh nắng khúc xạ tới.
Lâm Chi dần dần trở nên nóng nảy.
Ánh mắt Lâm Quát vẫn luôn dõi theo Lâm Chi, một trong những sở thích của Lâm Chi chính là loay hoay hoa hoa cỏ cỏ, trong nhà cậu quả thực có rất nhiều bồn hoa, do cô nhóc nặng việc học, phần lớn thời gian đều là cậu chăm dưỡng thay Lâm Chi. Cậu nhớ, đông đảo bồn hoa trong nhà cũng không có chậu cảnh đàn hương.
Gỗ đàn hương sức sống rất mạnh, bám đất liền sống bốn mùa trường xuân, là một trong những lựa chọn phổ biến nhất, nhưng Lâm Chi cảm thấy gỗ đàn hương không có tính thử thách nên chưa từng mua qua loại thực v@t cứng cáp dẻo dai này.
Lâm Chi bị giới hạn phạm vi hoạt động mua gỗ đàn hương lúc nào? Lâm Quát thoáng nhớ lại, lúc này mới thình lình phát hiện, từ khi cậu tiến vào phó bản cây gỗ đàn hương đã tồn tại, chỉ là cậu luôn đặt lực chú ý vào tìm kiếm đầu mối, cũng không phát hiện điểm quái dị cực kì nhỏ bé này, nếu không phải hôm nay Lâm Chi gây ra động tĩnh quá lớn, cậu cũng sẽ không phát hiện trong nhà có thêm chậu cảnh đàn hương.
Cho nên, nhà cậu vì sao có chậu cảnh đàn hương? Cùng phó bản lại là quan hệ gì?
Nhân cách phụ ló ra tìm cảm giác tồn tại: "Đây là chỗ khó, đoán thử xem?"
Một lời này đánh gãy mạch suy nghĩ của Lâm Quát, kéo cậu về hiện thực. Lâm Quát ngẫm nghĩ mở miệng nói với Lâm Chi: "Phòng vệ sinh không có nắng chiếu."
Lâm Chi sửng sốt một chút, lập tức vui mừng nhướng mày: "A, phòng vệ sinh!"
Trong lúc nói chuyện, cô nhóc đem chậu cảnh đàn hương tính cả khung sắt đến phòng vệ sinh, Lâm Quát liền nhân sơ hở này cầm tiền giấu trong nhà ra khỏi cửa.
Đầu tiên cậu đến phòng bảo an trả bảo vệ một trăm đồng, nhóm bảo vệ đúng lúc đang bàn tán chuyện cô lao công luôn luôn đến sớm hôm nay lại vô cớ bỏ bê công việc, gọi điện thoại cũng không ai tiếp. Lại nói tối qua tiểu khu mất điện, máy phát đều vô dụng, cctv như đồ trang trí cả đêm cũng không sao biết cô lao công có về nhà hay không.
Lâm Quát không lên tiếng, trả tiền xong lại đi vòng quanh một siêu thị nhỏ ngoài tiểu khu. Cậu chọn một con dao phay với một khối đá mài, trả tiền sau đó lại đi tới cửa hàng tạp hoá kim khí, mua một sợi dây thừng cực thô và một cuộn băng dán mức giá trung bình chất lượng không tốt lắm.
Mua xong những thứ này, Lâm Quát liền quay trở về. Trên đường đi, cậu ít khi quan sát xung quanh, từ đầu đến cuối luôn nhìn phía trước, thẳng khi tiến vào thang máy lên tầng lầu nhà mình, cậu mới ngẩng đầu nhìn cctv trên đầu. Lúc Lâm Quát nhìn qua, ống kính tựa như loé lên một cái, Lâm Quát mặt không cảm xúc lộ ra dao phay, ngón cái và ngón giữa kết thành động tác "búng tay", lần này vừa vặn gảy lên mặt dao phay, thang máy "coong" một tiếng.
Nhân cách phụ vui vẻ: "Cậu ra oai với một tên phế vật chỉ có đầu óc phải chăng hơi quá đáng rồi?"
Lâm Quát đáp trả: "Không có Trương Sâm, cậu lại có thể làm gì?"
Nhân cách phụ: "Khỏi nói thay gã. Tiết lộ mật mã tử vong cho Trương Sâm không phải lựa chọn hàng đầu của tôi, tôi chọn bóng đen, mặc dù nó khiếm khuyết đủ mọi mặt, nhưng đây cũng là ưu điểm của nó. Đương nhiên, nếu cậu đồng ý tạo ra ban thưởng phẩm mới, tôi cũng có thể tùy thời cân nhắc truyền lời cho thứ đó."
Lâm Quát nói: "Nội bộ bọn cậu thiếu đoàn kết như thế, Tà Thần biết không?"
Nhân cách phụ cười: "Cậu quên sao, tôi có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, cho nên đừng nghĩ lôi kéo tôi, mặc dù tôi sẽ không nói dối, nhưng tôi có quyền từ chối trả lời." Dừng một chút, nhân cách phụ dùng ngữ khí dụ dỗ nói: "Cho nên, không cân nhắc xử lý bóng đen trước sao?"
Lâm Quát lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: "Không cân nhắc."
Lâm Chi, Trương Sâm còn có bóng đen ba thứ ban thưởng phẩm này, Lâm Quát tổng hợp suy nghĩ một chút, quyết định xuống tay với Trương Sâm trước. Đầu tiên Trương Sâm thứ này gần như không tồn tại sức lực, thứ hai Trương Sâm quá gian xảo, gã còn biết mật mã tử vong nhất định sẽ bị trả về tủ chuyển phát nhanh của học viện mỹ thuật, thấy sao cũng cần xử lý ban thưởng phẩm này trước tiên.
Hơn nữa Trương Sâm còn ở trên lầu nhà cậu.
Lâm Quát cúi thấp đầu, nhìn đến dao phay trong tay. Cậu không biết tấn công vật lý có tác dụng với Trương Sâm hay không, nhưng cậu nhất thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khác.
Thang máy dừng lại trước tầng lầu nhà Lâm Quát, sau đó cậu đi ra ngoài. Lúc ngang qua lối thoát hiểm cậu cũng không dừng bước, mà một đường trở về nhà, dùng chìa khoá mở cửa.
Nhân cách phụ nói: "Cậu tin hay không, cái tên phế vật tự cho là có đầu óc thì ngon kia đã tự mở sẵn cửa cho cậu."
"T r u y ệ n đ ư ợ c e d i t v à u p t ạ i w a t t p a d b ở i C h i m N o n"
Lâm Quát không để ý tới nó, lúc cậu xoay chìa khoá mở cửa, Nhân cách phụ còn nói: "Nhân cách chủ của tôi quả nhiên không tầm thường, người thông minh đối phó người thông minh phải xem ai càng thông minh hơn, hiển nhiên trong ván cờ này nhân cách chủ của tôi tạm thời dẫn trước. Dù sao cậu đã đoán được Trương Sâm sẽ tự cho là thông minh mở sẵn cửa nhà để dụ cậu đến giết gã, những gã lại không biết, thực ra nhân cách chủ của tôi đã sớm phát hiện điều kiện hạn chế của gã, cũng quyết định sẽ giết gã khi gã rơi vào tình trạng bị hạn chế."
Nhân cách phụ không tiếc lời khen: "Rất tuyệt! Hoàn mỹ! Nai xừ!"
Lâm Quát: "Im lặng chút."
"Lạch cạch" một tiếng, Lâm Quát mở cửa. Trong phòng, Lâm Chi sau khi xác nhận chậu cảnh đàn hương không bị phơi nắng giờ đang đứng ngay cửa, hằn học nhìn chằm chằm cậu: "Ca, anh chưa chào một tiếng đã chạy rồi, là muốn giấu mật mã tử vong bên ngoài sao?"
Lâm Quát hướng mắt nhìn vào phòng, đồng hồ trên tường điểm 10 giờ đúng. Cậu đoán sơ qua, đêm trước rạng sáng 4 giờ, thời điểm Lâm Chi chặt thịt Trương Sâm từng quát tháo xuống dưới. Khi ấy gã còn tỉnh, mà 0 giờ đêm qua Trương Sâm xuất hiện trước mặt cậu, vì vậy khoảng rạng sáng 0-4 giờ này, Trương Sâm vẫn trong trạng thái thức tỉnh.
Hôm qua cậu đến học viện mỹ thuật lúc 8 giờ, khi ấy Trương Sâm đang theo dõi cậu qua cctv. Cho nên khoảng rạng sáng 4-8 giờ gã ở trạng thái ngủ say. Mà tối qua cậu với Trương Sâm hư tình giả ý nguyên ngày cũng đã chứng minh, khoảng 8-17 giờ Trương Sâm ở trạng thái thức tỉnh, như vậy thời gian còn lại chính là lúc Trương Sâm ngủ say.
Lâm Quát âm thầm sắp xếp lại trong đầu:
00:00-04:00: Trương Sâm thức tỉnh
04:00-08:00: Trương Sâm ngủ say
08:00-17:00: Trương Sâm thức tỉnh
17:00-00:00: Trương Sâm ngủ say
Lâm Quát muốn, một ngày 24 giờ, hơn nửa thời gian Trương Sâm tiến vào trạng thái ngủ say, sắp xếp thời gian xong mới phát hiện, điều kiện hạn chế cũng không đứng về phía cậu, chỉ là thời gian Trương Sâm ngủ say so với người bình thường ngủ nghỉ dư ra 3 tiếng mà thôi.
Thế nhưng vẫn đủ.
Lâm Quát thu mắt nói với Lâm Chi: "Không thấy mật mã tử vong, anh đi tìm nó, không phải đáp ứng chuyện sẽ chết trên tay em sao?"
Vậy mà khiến Lâm Chi bối rối.
Lâm Quát đi vào phòng, cậu bắt đầu rửa tay nấu cơm. Biết sau 5 giờ chiều sẽ có một trận chiến căng thẳng, Lâm Quát cố ý làm một bữa ngon cho chính mình. Chờ cậu nấu ăn rồi lại rửa sạch bát đ ĩa xong xuôi, cậu bắt đầu mài dao.
Lâm Chi ở ngay cạnh quan sát cậu.
Chắc do phó bản này cần diễn kịch với nói dối quá nhiều, Lâm Quát ngọt miệng lừa Lâm Chi càng ngày càng thạo: "Mài dao cho em."
Đầu óc Lâm Chi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, nhưng vẫn bày ra biểu cảm mừng rỡ, giống mỗi lần Lâm Quát đáp ứng chuyện gì tốt cô nhóc đều vui vẻ như vậy: "Ca, vậy anh mài sắc sắc chút."
"Được." Nội tâm Lâm Quát không một gợn sóng, không buồn không vui đáp lời.
Cậu một mực chuyên tâm mài dao, thẳng đến 16 giờ 30 phút. Do ngồi lâu quá, lưng cậu hơi mỏi, liền đứng dậy làm mấy động tác co duỗi. Xong xuôi, Lâm Quát nhìn đồng hồ ngoài phòng khách, 16:45, cậu nên đi giết Trương Sâm rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Quát về phòng ngủ thay quần áo gọn gàng. Lúc chuẩn bị đi, biết Lâm Chi không thừa hưởng trí tuệ Tà Thần, cậu ra đến cửa nói: "Hình như anh nhớ ra mật mã tử vong để ở đâu rồi, anh đi lấy về cho em."
Lâm Chi mừng rơn, đầu lưỡi dài hơi co lại giữa không trung: "Vậy anh nhanh đi."
"Ừm."
Cách lúc Trương Sâm ngủ say còn khoảng 10 phút, Lâm Quát dùng lối thoát hiểm để tránh cctv ở hành lang lên được trên lầu.
Đúng như nhân cách phụ nói, có lẽ là Trương Sâm cố ý kích Lâm Quát ra tay với mình, cửa nhà liền để mở toang, cậu dừng chân cạnh cửa, tầm mắt quét qua khắp phòng. Trong phòng im ắng, rèm cửa đều treo lên mà không bật đèn, giữa phòng có vài đường huỳnh quang, nhưng đường huỳnh quang này quá nhỏ, không thể tạo thành ảnh hưởng đối với sự ảm đạm tổng thể.
Nhân cách phụ nói: "Xem ra gã đã có chuẩn bị, tôi bắt đầu mong chờ ván cờ giữa cậu với bọn chúng rồi."
Lâm Quát nghe đến đó, nhíu mày lại, cậu không lập tức vào ngay, trải qua suy tính xong lấy điện thoại gửi cho A Văn một tin nhắn:
[Lâm Quát]: A Văn
[Lâm Quát]: Có thể nhờ em giúp một chuyện không?
Bên kia gần như lập tức trả lời:
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, tất nhiên!
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Là vinh hạnh của em đó.
Hai mẩu tin nhắn gửi về, không đợi Lâm Quát tiếp tục gõ chữ nói một tiếng "cảm ơn", Thịnh Văn đã gọi video tới.
~~~
Danh Sách Chương: