Đã không chạy nổi, vậy thì dứt khoát không chạy nữa.
Mưa đạn lúc nào cũng hóng Lâm Quát chết lần này lại xoát "?" đầy màn hình:
[Cẩu streamer không chạy còn chờ cái gì vậy]
[Không phải bị doạ sợ đó chứ!]
[Đừng mà, tôi chỉ mới có cái nhìn khác về cẩu streamer, giờ lại muốn GG*?]
*GG: good game - dễ hiểu là đầu hàng, bỏ cuộc
[Cho nên, cẩu streamer không đáng tin]
Thịnh Văn cảm thấy bản thân sắp theo dõi livestream đến nghiện, thực ra hắn vẫn thường hay lang thang khắp livestream Vây Thành, có điều chỉ coi của khu thành trên, khu thành dưới đối với hắn chẳng có gì đáng xem cả.
Nhưng dù phó bản của khu thành trên có kịch tính đến đâu cũng không khiến hắn phát sinh cảm giác hồi hộp.
À biết rồi, Thịnh Văn nhớ lại lần ở chung với Lâm Quát trong phòng tối, chết tiệt, dường như có chút cảm tình.
Sự thật này không phải khó tiếp nhận, trái lại còn khiến Thịnh Văn cảm thấy có chút vui vẻ, hắn không phải con người hẹp hòi, nguyện ý vung 5 vạn điểm tích luỹ đầu tư acc phụ cũng đủ hiểu, chỉ là…
Thịnh Văn cong cong mặt mày, phải nghĩ cách lấy lại vốn liếng từ trên người nhóc streamer.
Hắn cấp tốc lục tung thanh tìm kiếm, moi ra loại đạo cụ giúp chạy trốn hoặc có thể cứu mạng Lâm Quát lúc này.
[Tên đạo cụ: Thẻ tàng hình]
[Chi tiết đạo cụ: Tàng hình trong 30s]
[Giá trị đạo cụ: 1500 (điểm tích lũy)]
[Xác nhận hoán đổi?]
[Có] [Không]
Thịnh Văn nhấp "Có", sau khi hệ thống máy chủ tiến hành hoán đổi, lại bắn ra một tin:
[Xác nhận lập tức đưa vào phó bản?]
[Có] [Không]
Thịnh Văn đang định nhấp "Có", giọng nói Lâm Quát bất chợt vang lên.
"Tôi chỉ có một cái tên, làm sao đủ chia cho ba người."
Cậu vừa dứt lời, tên mặt sẹo, Chu Hải và Vương Miểu đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Quát im hơi lặng tiếng lùi về sau, động tác vô cùng chậm chạp, tưởng chừng như ngoài bản thân thì không ai có thể nhìn ra chuyển động cực nhỏ này của cậu.
Tên mặt sẹo lạnh lùng cười: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ cần tôi giết cậu, tôi chính là Lâm Quát."
Lâm Quát nói: "Anh dám chắc cuối cùng tôi sẽ chết dưới tay anh?" Cậu lia mắt đến phía Vương Miểu và Chu Hải: "Hai vị này cũng muốn giết tôi… Giờ khá bế tắc, bằng không ba người thương lượng trước một chút đi?"
Tên mặt sẹo dữ tợn nói: "Tôi không đồng ý!"
Lâm Quát một bộ bất đắc dĩ nhún vai, chỉ cần tên mặt sẹo đối thoại hai câu này đã đủ để cậu xác nhận gã có điểm do dự, nếu không với thế mạnh hiện tại của gã căn bản sẽ không cho cậu thời gian mở miệng.
"Tôi đánh không lại các người, đêm nay chắc chắn phải chết." Lâm Quát nói: "Người chết là vĩ đại nhất, không bằng để tôi quyết định mình chết dưới tay ai." Nói xong, Lâm Quát chỉ chỉ Chu Hải: "Chọn vị tiểu ca này đi."
Chu Hải thụ sủng nhược kinh.
Tên mặt sẹo: "Không… Tôi không muốn ở đây! Tôi muốn ra ngoài, tôi cần tên của cậu."
Vương Miểu cũng tỏ ra điên cuồng không kém, bầu không khí u ám ở tầng ba khiến người phát sợ.
Lâm Quát: "Vậy làm sao bây giờ? Hay là tôi đi dẫn những người khác tới."
Vương Miểu nhe răng: "Thả cậu đi, cậu sẽ còn quay lại?"
"Sẽ." Lâm Quát đáp như chém đinh chặt sắt: "Đằng nào cũng chết, bị bên kia giết chết không bằng chết dưới tay các người, ít nhất không đau đớn như vậy."
Hai tiếng "đau đớn" này dương như gảy đến dây thần kinh nào của bọn gã, khơi lên kí ức vụn vặn trước khi chết.
Bọn gã chết quá đau đớn, kiếm gỗ đào không phải một kích trí mạng, khi bọn gã giãy dụa, nghe được xung quanh những tiếng thì thầm chói tai: "Tôi có họ tên, tôi rốt cuộc có họ tên rồi."
Lâm Quát thấy cả ba lộ ra xúc động, không để bọn gã kịp phản ứng: "Mau chóng quyết định đi, hay là…"
Chu Hải mở miệng: "Lâm Quát, cậu… thực sự sẽ quay lại chứ?"
Lâm Quát gật đầu, định đế thêm câu "Tôi chưa từng gạt người", nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.
Chu Hải mừng rỡ muốn khóc: "Cậu nhất định phải quay lại, nhất định phải quay lại đó!"
Vương Miểu và tên mặt sẹo đều không lên tiếng, tầng ba lâm vào yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có gió mạnh đập trên cửa kính, mà bọn gã im lặng chính là một loại ngầm đồng ý.
Lâm Quát xoay thân đi xuống, ba người canh giữ ở tầng ba đều đã hoá thành ác quỷ, hốc mắt rỉ máu lộ ra khát vọng không giống với loài sinh vật siêu nhiên.
Lâm Quát rời khỏi tầng ba, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Cậu, sẽ không quay lại.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quát hứa hẹn bằng lời nói dối, trong ngực liền có chút bức bách, tựa như người luôn đi bên cạnh bờ biển bỗng chốc giẫm vào vũng bùn.
Hơn nữa cậu còn rất không thích ứng, từ trước đến nay cậu luôn là người bị lừa, lần này nghịch đảo vị trí khiến Lâm Quát cảm thấy mình có điểm cặn bã, đến cả quỷ cũng đi lừa gạt.
Cậu nhanh chóng bước qua mấy bậc cầu thang, bất chợt có tiếng "bốp bốp bốp".
Lâm Quát quay đầu lại, ba đồng đội quỷ chen chúc trong cầu thang tầng ba không thể đi xuống, vậy mà nổ tung toé như pháo hoa.
Thế nhưng thứ bắn ra không phải dịch nhớp dơ bẩn, mà là loạt cánh hoa muôn hồng ngàn tía.
Lâm Quát nhất thời không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hoa bay đầy trời, giữa không trung hiện lên một dòng chữ:
[Ca ca tiến về phía trước, gió ngọt vĩnh viễn theo sau.]
Lâm Quát kinh ngạc.
Nhưng có lẽ không muốn làm tốn thời gian của cậu, dòng chữ biến mất rất nhanh, hoá thành một cơn gió nhẹ thổi vào lồng ngực Lâm Quát.
Lâm Quát lấy lại tinh thần, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Nhưng đây chỉ là biểu cảm bên ngoài, không biết vì sao, Lâm Quát cảm thấy "Cơn gió ngọt ngào" hẳn đã đoán đúng nội tâm của cậu, giúp cậu một tay, không để ba người trong phó bản khiến cậu mãi mãi cảm thấy day dứt.
"Cảm… cảm ơn." Lâm Quát lại chịu ơn "Cơn gió ngọt ngào", biết cô bé đang tập trung quan sát phòng livestream của mình, cậu mất tự nhiên nói lời cảm tạ, ngay sau đó chạy vụt xuống tầng hai.
[Nổ pháo hoa? Một phát nổ luôn ba lần?]
[Chết tiệt, "Cơn gió ngọt ngào" là ai chứ! Làm thế nào để có đây~]
[Ờm, tôi cũng muốn được nuôi, phú bà à, tôi đói]
Người trong cuộc là Thịnh Văn cong cong khoé miệng, "nổ pháo hoa" là đạo cụ khen thưởng đắt giá nhất, nó có thể trực tiếp cho tà ma quỷ quái tan thành mây khói.
Ban đầu Thịnh Văn không định nổ pháo hoa, chỉ thấy Lâm Quát dùng đôi ba câu đã giải quyết nguy hiểm, mà hắn đã mua đạo cụ "tàng hình" không cần dùng đến nữa, liền hoán đổi thành "nổ pháo hoa", coi như làm việc tốt thay Lâm Quát.
Không ngờ hiệu quả lại tốt quá mức, Thịnh Văn cực kỳ hài lòng.
Lâm Quát không hề biết mưa đạn vẫn đang thảo luận tưng bừng về "Cơn gió ngọt ngào", thời điểm cậu xuống tầng hai liền thấy một đường máu tươi uốn lượn kéo dài trên hành lang, mùi tanh tưởi trộn lẫn tro cốt quả thực so với tầng ba không dễ ngửi hơn chút nào.
Trên sàn nhà ngổn ngang thi thể, Lâm Quát đảo mắt, xác định trong đó không có Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
"Bên kia" vẫn còn 3 tên đang điên cuồng đi qua đi lại trên hành lang, giống như phát rồ mà vung loạn tro cốt.
Lúc ở tầng ba Lâm Quát đã dính phải không ít, vì vậy không dám xông bừa vào hành lang, khom người chớp thời cơ "bên kia" quay lưng lại, vọt thẳng vào góc cầu thang.
Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đều trốn ở đây.
"Đại lão!" Lý Nhất Nam trông thấy Lâm Quát bình yên vô sự, cảm xúc không cách nào kiềm chế lại được: "Ôi ôi ôi, tốt quá rồi, anh vẫn còn sống!"
Lúc hai nữ sinh nghe được tiếng nổ vang, tâm đều lạnh đi một nửa.
Tiểu Vũ bứt tóc căng thẳng nói: "Lâm Quát, bên kia vẫn còn 3 người, thực xin lỗi, bọn tôi…"
"Rất khá." Lâm Quát cứng nhắc an ủi, quả thực rất khá, hai nữ sinh dưới tình huống như vậy có thể phản sát 3 người đã là rất khá rồi: "bên kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra góc cầu thang, chúng ta tới tầng một trước."
Lâm Quát hỏi: "Trên người dính tro sao?"
"Tôi bị vung trúng, Tiểu Vũ thì không." Lý Nhất Nam thuật lại một lần tình huống cho Lâm Quát, hai nữ sinh phân công hợp tác, Lý Nhất Nam bị vung tro hiện hình phụ trách chạy trốn, còn Tiểu Vũ phụ trách tìm thời cơ một kích trí mạng từ đằng sau.
Cách này khiến Lý Nhất Nam chạy đến run cả hai chân, cũng kéo căng dây thần kinh của Tiểu Vũ.
Lâm Quát nhìn qua hai nữ sinh, biết không thể tiếp tục sử dụng cách này, mắt thường cũng thấy được Lý Nhất Nam đã kiệt sức, mà nỗi kinh hãi căng thẳng cùng với đôi tay dính đầy máu đỏ sắp bức tinh thần Tiểu Vũ đến bờ vực sụp đổ.
"Hành lang rất dài." Lâm Quát nói: "Nhân lúc bên kia quay lưng về phía chúng ta, mau xuống tầng dưới."
Hai nữ sinh gật gật đầu, Lâm Quát trở lại khiến bọn cô tìm về được trụ cột.
Lâm Quát ló nửa đầu ra, nheo mắt nhìn vật kia phát điên đi tìm người, chớp thời cơ thủ thế ra hiệu, hai nữ sinh liền cong người lách qua góc cầu thang.
Lâm Quát đợi thêm một hồi mới tìm cơ hội hành động thứ hai.
Cậu vừa xoay người đến cầu thang, ánh mắt vô thức liếc về một cỗ thi thể trên mặt đất, tay của nó vừa động! Lâm Quát còn tưởng mình hoa mắt, nghĩ nhiều thêm một giây nhìn rõ ngọn ngành, cái nhìn này không kịp đề phòng liền đối mắt với cỗ thi thể, trong cổ họng nó vẫn còn cắm nĩa, miệng lại chậm rãi toét lớn thành một nụ cười: "Khặc khặc khặc…".
Đam Mỹ Sắc
Sau đó những thi thể trên mặt đất đều chuyển động con ngươi, ánh mắt hoang dại chằng chịt đều hướng về phía Lâm Quát.
"!!!"
"Cửa mở không?" Lâm Quát vọt xuống tầng một, chạy đến phòng khách.
Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đang đứng ngay trước cửa, nghe tiếng đều quay lại ngó Lâm Quát.
Sắc mặt cả hai tái nhợt, đáp án đã hoàn toàn rõ ràng.
Lâm Quát không nói sự tình thi thể sống dậy cho hai nữ sinh biết, ba bước gộp một vọt tới đây.
Cậu khẽ vặn tay nắm cửa, phát hiện không có chuyển động.
Cửa bị khoá.
"Ám hiệu thử chưa?" Lâm Quát hỏi.
Trước đó đã thống nhất lúc Lương Tư Hồng ở tầng một, bọn họ đặt ra một loại ám hiệu.
Nếu bọn họ tìm được manh mối trở về, sẽ nhanh gọn gõ cửa ba lần.
"Đã thử…" Lý Nhất Nam cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Bởi vì chưa rõ tình huống cụ thể của Lương Tư Hồng, bọn cô không dám gõ cửa tùy ý, lại càng không dám hô thẳng tên Lương Tư Hồng mà bại lộ sự thật anh ta đang ở tầng một.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Quát mấp máy môi, hỏi tiếp một câu.
Nếu đầu bên kia không có tiếng trả lời, Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ sẽ không bị dọa đến toàn thân run rẩy, bởi bọn cô nhận thức được tầng hai tạm thời không có nguy hiểm, hoàn toàn có đủ thời gian chờ Lương Tư Hồng ở đầu bên kia phản ứng lại.
Tiểu Vũ nắm chặt tóc mình không buông, lực lớn đến mức các kẽ tay đều giựt xuống không ít sợi tóc: "Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn rời khỏi đây… tôi sẽ chết mất, a a a a, ai đến cứu tôi với!"
Trạng thái Lý Nhất Nam cũng không ổn chút nào, cô muốn trả lời câu hỏi của Lâm Quát, thế nhưng mở miệng nửa ngày cổ họng vẫn không làm sao phát ra âm thanh.
Cô đành nhắm mắt lại, làm động tác biểu thị cho Lâm Quát.
Cô gõ gõ cửa, ba tiếng rất nhỏ, sau đó…
Sắc mặt Lâm Quát khẽ biến.
—
Danh Sách Chương: