*Khai cục: bắt đầu; tử cục: hết hi vọng
(Sửa lại xưng hô của Lâm Chi với Lâm Quát ở chương 22 nhé mn)
Huyết dịch toàn thân Lâm Quát lập tức đông cứng, giống như bị một xô nước đá dội xuống đỉnh đầu.
Thực ra lúc cậu thái thịt đã cân nhắc đến sức mạnh của Tà Thẩn, thần biến thành người thân cận hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có điều quá giống Lâm Chi, vô luận thần thái hay giọng điệu, đều là dáng vẻ trong trí nhớ Lâm Quát, vì thế lời mà Lâm Chi vừa mới nói ra, vẫn khiến cậu như bị sét đánh.
Nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén không để lộ ra dấu vết hoảng loạn, nhưng đầu lưỡi như bị cứng lại, cậu không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Chi.
Lâm Chi nở nụ cười, nụ cười khi ấy không hề giống với nhân loại, rất dễ khiến Lâm Quát liên tưởng đến người ngoài hành tinh trong bộ phim bom tấn nào đó… là Độc Dịch.
Miệng chiếm hơn nửa khuôn mặt, hàm răng sắc nhọn như gai, mỗi khi nói chuyện thi thoảng đầu lưỡi sẽ chảy ra nước bọt sền sệt hệt như thằn lằn: "Ca, ở trong áo khoác đúng chứ, nhanh vậy đã để em tìm được…"
Lâm Chi duỗi tay lục một bên túi áo, sờ soạn một hồi không mò được cái gì, lại đổi sang túi khác, móc điện thoại của Lâm Quát ra.
Lâm Quát vẫn vô cảm như cũ.
Lâm Chi ném di động qua một bên, lục túi áo một lần nữa, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Lâm Chi ngẩng đầu: "Ca? Mật mã tử vong đâu? Ở chỗ nào?" Thấy Lâm Quát từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng, Lâm Chi sốt ruột: "Anh mau nói cho em biết đi, em giữ nó giúp anh! Em hứa chắc chắn sẽ không để Tà Thần phát hiện."
Lâm Quát trầm ngâm mấy giây mới mở miệng: "Anh dễ bị lừa, nhưng không tới mức đến giờ còn tin tưởng em." Lâm Quát cảm thấy có lẽ tính tổn thương hay xúc phạm đều không cao, khó nhịn nổi nói: "Nhà vệ sinh có gương đấy."
Đi nhìn thử xem bộ dạng của mình bây giờ, rồi hãy quyết định lừa cậu có được không!
Lâm Chi: "Em quá xúc động rồi, mãi không sửa được.
Ca, mật mã tử vong đâu, anh giấu ở đâu rồi? Giấu ở đâu rồi!"
Mặc dù Lâm Chi không thể giấu nổi phấn khích trong giọng nói, nhưng tốt xấu gì cũng thu khuôn mặt đáng sợ về, biến thành hình dạng bình thường của con người, dường như cô nhóc vốn có nhận định, chỉ cần khôi phục thành dáng vẻ này là có thể lừa gạt Lâm Quát.
Lâm Quát ngờ vực nhìn "Lâm Chi", cậu nhất thời không rõ được vị Tà Thần này là trí thông minh quá thấp hay cảm thấy trí thông minh của cậu quá thấp.
Nhưng vô luận là trường hợp nào, Lâm Quát đều không muốn nói nhiều với Lâm Chi, chẳng thèm che giấu nữa: "Ngay từ đầu đã không hề tin tưởng em."
Lâm Chi ngỡ ngàng, rũ mắt làm ra bộ dạng tủi thân: "Ca ca…"
Trong trí nhớ, Lâm Chi hoặc trực tiếp gọi thẳng tên Lâm Quát, hoặc chỉ duy nhất một từ "ca", trừ khi làm sai chuyện gì hay thời điểm muốn xin ở cạnh Lâm Quát mới dùng chồng từ để gọi cậu.
Hai tiếng "ca ca" không biết vì sao lại khiến Lâm Quát liên tưởng đến "Cơn Gió Ngọt Ngào", ngay sau đó là nợ nần chồng chất.
Lâm Chi cố nén vài giọt nước mắt: "Sao anh lại nói như vậy, người ta đàu lòng lắm biết không!"
Giọng Lâm Quát lạnh hẳn đi: "Em thực sự giả vờ rất giống, bất kể phương diện nào.
Đáng tiếc em không phải con người, không thể nào thay đổi cảm xúc như bình thường được."
Khi Lâm Chi nhìn thấy người anh trai đã biến mất từ lâu, một bộ lo lắng sốt sắng còn có mừng rỡ đều diễn vô cùng đạt.
Lúc Lâm Quát bịa ra một lời nói dối kém chân thực, Lâm Chi nhìn thấu nhưng không thể phản bác, cuối cùng Lâm Quát nói muốn xuống bếp thì Lâm Chi phấn khích đến nhảy lên.
Nếu ba mạch cảm xúc này tồn tại độc lập, Lâm Quát sẽ không dám khẳng định đó có thực là em gái cậu hay không.
Nhưng điều mấu chốt là ba mạch cảm xúc này biến hoá cùng một thời điểm, một người biến mất từ lâu trở về, vừa nói dối đã bị lật tẩy, cuối cùng không muốn tiếp tục chủ đề nói chuyện liền lảng sang ăn uống gì đó, người bình thường hẳn sẽ nghĩ: "Đùa nhau à? Cậu không nói rõ ông đây sẽ không để yên cho cậu, đừng mẹ nó nghĩ muốn đánh trống lảng".
Dù là tính khí thất thường cũng sẽ không biến hoá chóng mặt như "Lâm Chi", người bình thường thay đổi cảm xúc là cả một quá trình.
Lâm Quát không sai, từ đầu cậu vốn không tin tưởng Lâm Chi, đương nhiên đã lấy tờ giấy ghi mật mã tử vong ra ngoài từ trước.
Lí do lúc ấy cậu không nói nên lời, bởi cậu nghĩ đến Lâm Chi thực sự, sau khi Lâm Quát bị cuốn vào Vây Thành, Lâm Chi chỉ còn lại một mình mà thôi.
Mà Lâm Chi trước mắt, Lâm Quát tạm coi nó là một thế thân để giải toả nỗi nhớ trong lòng.
Cậu xoay người tiếp tục thái đồ ăn: "Còn muốn ăn cánh gà cola không?"
Lâm Chi không lên tiếng.
Lâm Quát không định để ý tới đáp án của Lâm Chi, cậu còn chưa ăn miếng cơm nào đã bị cuốn vào phó bản thứ hai, nó không ăn thì mình ăn.
Đôi tay cứ thế cắt gọn hết đám hành gừng tỏi, tiếp theo lấy cánh gà đã rã đông trong lò vi sóng, cẩn thận dùng dao cắt thịt, để gà dễ ngấm gia vị ăn sẽ ngon hơn.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Quát chuyển mắt qua Lâm Chi, cái nhìn này đúng lúc đối đầu với em gái.
Bấy giờ cậu mới phát hiện, trong lúc cậu bận rộn Lâm Chi đã lật tung nhà bếp, không thu được gì liền chuyển qua dò xét cậu, con ngươi đảo quanh hốc mắt, thấy Lâm Quát nhìn lại mình, Lâm Chi nhếch miệng lộ ra một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo: "Ca ca của em sẽ giấu mật mã tử vong ở đâu đây?"
Lâm Quát thờ ơ quan sát cô nhóc, Lâm Chi "ha ha ha" cười lớn, sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp.
Sau khi cô nhóc rời đi, phòng khách lập tức truyền đến âm thanh ồn ào.
Lâm Quát không cần nhìn trực tiếp cũng biết âm thanh này phát ra từ đâu, Lâm Chi đang tìm mật mã tử vong trong phòng riêng của cậu.
Thời gian chậm rãi trôi, vẫn không thu hoạch được gì khiến Lâm Chi dần trở nên nóng nảy, tiếng lục lọi phát ra càng lúc càng lớn.
Lâm Quát khẽ động tay phải, mật mã tử vong vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay.
May thay trước đó cậu viết nó lên một mẩu giấy rất nhỏ, khi thái thịt đã nắm chặt mẩu giấy cùng với chuôi dao, chỉ có người thường xuyên xuống bếp mới phát hiện tư thế cầm dao của cậu không thích hợp.
Lâm Quát bỏ cánh gà vào nồi, vừa đảo vừa suy ngẫm.
Cậu lật lại quy tắc phó bản, truy đến cùng điểm kỳ lạ lúc cậu đọc nó.
Trong nồi bắt đầu tản ra mùi thơm của đồ ăn, Lâm Quát vừa định rưới nước sốt lên cánh gà, đột nhiên dừng lại.
Cậu biết điểm kỳ lạ là gì rồi.
Phó bản không hề nhắc đến thời gian.
Phó bản đầu tiên có yêu cầu chính xác, sống sót qua 5 ngày là thắng.
Nhưng ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ thì không, nó chỉ đưa ra yêu cầu duy nhất chính là giấu kỹ mật mã tử vong không để Tà Thần tìm được, nhưng giấu bao lâu lại không hề nhắc tới.
Phát hiện ra điểm ấy, Lâm Quát không khỏi nhăn mày.
Quy tắc tưởng như đơn giản, nhưng không có thời gian hạn chế, như vậy Tà Thần có thừa giờ tìm mật mã tử vong của cậu, phó bản này vừa khai cục đã là tử cục.
Cho nên Lâm Chi mới lộ ra bản thân chính là Tà Thần nhanh như vậy.
Lâm Quát nhíu mày càng sâu, động tĩnh ngoài phòng bếp mỗi lúc một lớn, vì tìm kiếm mật mã tử vong của cậu, Lâm Chi gần như đập nát mọi thứ.
Xem ra không thể giấu mật mã tử vong trong nhà, nhưng Lâm Quát chưa thể xác định phó bản này có hạn chế phạm vi hoạt động của người tham dự chỉ trong biệt thự giống ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ hay không.
Nghĩ tới đây, Lâm Quát nhìn thoáng qua thùng rác.
Cậu ngẫm nghĩ liền ném hết mấy đồ linh tinh trong bếp vào thùng rác, sau đó cầm theo túi rác định ra ngoài bỏ, thử nghiệm phạm vi cậu có thể hoạt động.
Điều chỉnh lửa nhỏ lại, Lâm Quát cầm túi rác rời khỏi phòng bếp.
Lâm Chi ngồi trên ghế sofa, khắp phòng là một mảnh hỗn độn.
Nghe ra tiếng bước chân Lâm Quát, Lâm Chi quay đầu nhìn về phía cậu: "Ca, em tìm mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng đều không tìm được, vì vậy, mật mã tử vong ở trên người anh đúng không.".
Danh Sách Chương: