Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1728:

 

Tiểu Tuần đứng dậy, “Mẹ, con đầy xe cho mẹ đi dạo quanh một vòng nhé.”

 

Lam Hân cười gật đầu, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, “Qua bên phía hô một chú đi con.”

 

“Vâng!”

 

Tiểu Tuần phụ giúp đầy xe lăn, hướng bên phía hồ đi đên.

 

Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ, Sở Phi Dương đang nghịch nước ở bên hộ Lam Hân từng chỉ cho nhóm trẻ con trò chơi có thê chơi ở gân bờ hồ, đào một cái hồ ở chỗ trũng, rồi lầy một thanh gỗ nhỏ đây lên, đắp đất ướt lên, chọc một lỗ đề lầy nước, đem dòng nước dẫn lại đây, nước sẽ hình thành dạng lốc xoáy, cũng giống như một cây câu và một thác nước, nêu tạo liên tiếp một vài đường nồi với nhau, sẽ hình thành một kỳ quan, vô cùng thú vị.

 

Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ đêu thích chơi như vậy, hôm nay mang theo Sở Phi Dương củng chơi, Sở Phi Dương cũng cảm thây rất hứng thú.

 

Lam Hân nhìn thây ba đứa nhỏ choi vui vẻ như vậy, cũng cười cười, đây là những gì trẻ con nên có, vô tư vô lo chơi sống trọn với tuổi thơ của mình.

 

Thời thơ ấu của cô chỉ toàn những ng ma, cô hy vọng những đứa trẻ 17:34 4 227RA (đà 59915 Trang 9 của mình sẽ không phải trải qua một tuổi thơ như vậy Nhưng mà cuộc đời cô luôn mang đến cho bọn trẻ những tồn thương .

 

Đi ngang qua một vườn hoa quế, gió đưa hương khi thì thơm ngát lúc lại thoang thoảng sảng khoái như thấm Vào ruột gan.

 

Lam Hân hơi nhắm mắt lại, hít thở hương thơm hoa quế ngào ngạt ở xung quanh, say mê mà trong trẻo.

 

Đáy lòng lại dây lên nỗi nhớ thương âm Ï không bao giờ tắt.

 

Cô mở mắt ra, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xa xa, cả thành phó đang tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

 

A Thành, có phải anh cũng đang tồn tại dưới cùng một bầu trời như thể với em không, chỉ là anh còn chưa tìm được đường vệ nhà, tựa như em của năm đó vậy, bị lạc đường không biết đường về.

 

Mây ngày nay, Lâm Dã đã kiểm tra ở các bệnh viện lớn ở Giang thành một lần, cũng không có tin tức của anh, nhưng em luôn cảm thấy, anh đang ở một chỗ nào đó chờ em đón anh trở vô.

 

A Thành, em sẽ đợi anh quay lại.

 

Anh đã chờ em hơn mười năm, và em cũng có thể chờ đợi anh như vậy.

 

Khách sạn Thần Ý.

 

Ninh Phi Phi ở trong gara dưới lòng đất chờ Âu Cảnh Nghiêu.

 

Âu Cảnh Nghiêu tốc độ rất nhanh, đến \ gara, liên thấy Ninh Phi Phi đứng ở cửa thang máy chờ anh.

 

Một bộ váy trắng, tóc mềm mại, dáng người mảnh khánh mê người, ảnh mắt không ngừng nhìn ra ngoài.

 

Âu Cảnh Nghiêu nghĩ đến cô cũng đi gặp Hứa Cảnh Hòa như vậy.

 

Anh liền đầy sự tức giận.

 

Anh dừng xe lại, mở cửa xe ra, bóng dáng cao lớn bước nhanh đến trước mặt Ninh Phi Phi.

 

“A Nghiêu…”

 

Nào ngờ, Âu Cảnh Nghiêu không để ý tới cô, mà kéo cô vào thang máy.

 

Ninh Phi Phi nhìn ra anh đang tức giận, cô nhíu mày nhìn anh.

 

Thấy anh cũng không nhìn mình, một tay kéo mình một tay căm vào trong túi quân.

 

Nhan sắc ngoại trừ phẫn nộ, thì không có một tia nhiệt độ nào. Ánh mắt đen tối như mực, không có một tia sáng ngời, phảng phật như cô đã làm chuyện rất có lỗi với anh ấy vậy.

 

Ninh Phi Phi có chút ấm ức, anh khó hiểu phát hỏa cái gì chứ? Ấu Cảnh Nghiêu vẫn thở phỏng kéo cô vào phòng, mới buông cô ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK