Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322 Miệng quạ đen

Mộc Tử Hoành đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Quận Giang Phổ ?”

“Ừ!” Lục Hạo Thành gật đầu.

Mộc Tử Hoành Lúc trước không phải chúng ta đấu thầu sao?

Chỉ là cảm thấy không kiếm ra được tiền, cho nên cuối cùng bỏ cuộc. Tại sao nhà họ Cố nghĩ như thế nào lại qua bên kia mua đất ?”

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không biết, tối hôm qua tôi mới nghe Ức Lâm nói .”

THỦ. ” Mộc Tử Hoành nhăn mặt.

“Sẽ không phải là Cố phu nhân nhất quyết muốn mua chứ?”

Mộc Tử Hoành biết Cố phu nhân đã làm việc liều mạng suốt những năm qua.

“Không biết, cho nên mới bảo cậu điều tra xem.” Lục Hạo Thành nói xong đi trở lại ghế văn phòng, bật máy tính lên, chuẩn bị cho cuộc họp thường lệ hôm nay.

“Haizz” Mộc Tử Hoành ném điện thoại lên sô pha, lười biếng dựa lưng, ánh mắt nhợt nhạt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Lục Hạo Thành.

“Nhà họ Cố cũng có khá nhiều sản nghiệp kinh doanh. Nếu muốn mua quận Giang Phổ, nhà bọn họ ít nhất cũng phải đánh cược một nửa giá trị tài sản nhỉ?”

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, giọng điệu lãnh đạm: “Là đánh cược toàn bộ”

Ác ” Mộc Tử Hoành trừng lớn mắt.

“Không phải chứ ? Nếu cược sai thì sao? Sẽ không phải là táng gia bại sản à?” Mộc Tử Hoành giật mình lớn tiếng.

“Miệng quạ đen!” Lục Hạo Thành căm tức liếc tên bạn lắm À môöm.

Mộc Tử Hoành tự vả miệng mình vài cái.

“Thật là, phi phi phi! Mới sáng sớm đã nói lời xui xẻo, nhưng giá cả quận Giang Phổ kia cũng thật đắt đỏ nhỉ?”

Lục Hạo Thành không chuyện, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính.

Mộc Tử Hoành nhìn qua, biết tên nhàm chán này lại không thèm để ý đến mình , anh cũng đơn giản ngậm miệng lại, trở lại khu vực làm việc của mình, để chuẩn bị cho cuộc họp.

Cả buổi sáng, Lam Hân cảm thấy bề bộn nhiều việc, lúc nào cũng trong phòng họp.

Tới giờ ăn trưa, cô và Ninh Phi Phi cùng nhau đến nhà ăn công ty.

Họ vừa xuống lầu, Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu cũng đang cùng đi xuống lầu ăn cơm.

Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Lam Hân, lại liếc qua Lục Hạo Thành, vì sự an toàn của Lam Hân tên này thực sự xa lánh cô ấy.

Anh đột nhiên cười tửm tỉm hỏi: “Hạo Thành, chúng ta đi căn tin công ty ăn cơm, hay là…….

“Căn tin!” Lục Hạo Thành vô cảm ngắt lời.

Đôi chân thon dài đã bước vào thang máy, bên trong phản chiếu dáng người cao quý của anh nhưng trên khuôn mặt thì lộ rõ vẻ đăm chiêu.

Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu nhanh chóng liếc nhìn nhau.

“Ha ha…..- ” Mộc Tử Hoành cười khan vài tiếng.

“Hạo Thành, nhớ rõ cậu đi căn tin ăn cơm, đã là chuyện nửa năm trước rồi .” Sức hút của Lam Hân quả nhiên rất lớn.

Lục Hạo Thành mà đến, cả căn tin sẽ náo loạn Cái này cũng tốt, anh cũng phải đi xem náo nhiệt, vẫn nên đi theo Lục Hạo Thành ké chút nỗi tiếng.

Cũng khá lâu không qua căn tin ăn cơm rồi.

Ngược lại là tên dịu dàng lại băng giá bên cạnh, Âu Cảnh Nghiêu, gần như mỗi ngày đều đi.

Nếu anh có bạn gái, người con gái như Nhạc Cần Nghiên, anh nhất định có gắng kiếm tiền, để cô được nổi tiếng hãnh diện .

Đáng tiếc, tin nhắn anh gửi cho cô lại như đá chìm đáy biển.

Nhạc Cần Nghiên mấy ngày nay đều không trả lời tin nhắn của anh.

Nghĩ trái nghĩ phải, lấy tính cách tu thân dưỡng tính của Nhạc Cần Nghiên mà nói, cô không nên cự tuyệt anh mới phải.

Có phải anh quá nhạy cảm rồi không, cảm thấy Nhạc Cần Nghiên mấy ngày nay hình như không vui.

“Mộc Tử Hoành, sao thế, tương tư à? Vẫn là nhớ con gấu lớn ngu ngốc trên ghế sofa của cậu à .” Âu Cảnh Nghiêu nhẹ giọng hỏi.

T3 so – Mộc Tử Hoành cau mày nói: “Âu Cảnh Nghiêu, có biết ý tứ của con gấu lớn đó không? Đó là đồng đội của tôi, là Hạo Thành đặc biệt tặng cho tôi , buổi tối có nó ngủ ở bên cạnh, tôi cũng có được bạn đồng hành đó?” Nếu người nằm bên cạnh mình là Nhạc Cần Nghiên thì tốt biết bao.

Nói xong, anh cũng bước ra khỏi thang máy, ¡ đến lối vào của căng tin.

Ba người họ di chuyển nhanh chóng đã sớm đến phía sau Lam Hân cùng Ninh Phi Phi.

Lam Hân vừa bước vào ngưỡng cửa, liền cảm thấy một luồng gió thôi tới.

Cô chỉ nhìn ngang và thấy Cố An An đứng ở cách đó không xa.

Thảm Nghệ Lâm từ phòng kế hoạch đã đi về phía cô, nhưng trong tay cô ta cầm một ly lớn nước xoài.

Mùi quen thuộc ập vào mặt, đáy lòng Lam Hân run lên.

Chỉ thấy khoảng cách giữa cô và Thảm Nghệ Lâm càng ngày càng gần, đi chưa được mấy bước, chân trước liền khuyu xuống, cô ta nghiêng người ly nước xoài lớn lập tức bay về phía Lam Hân .

Cổ họng Lam Hân thắt lại, tim nhảy lên tận cổ.

Nhìn thấy thứ nước màu vàng óng đổ về phía mình, cô còn sợ hơn nhìn thấy quỷ, cảm giác dị ứng khiến cô thấy kinh khủng.

BA Hi ” Thẳm Nghệ Lâm đột nhiên hét lên rồi ngã xuống đất.

Đôi môi đỏ mọng của Lam Hân hé mở, khuôn mặt nhỏ bé đã tái nhợt vì sợ hãi.

Mà Cố An An đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia tà ác.

Lam Hân nghĩ muốn mau chóng tránh ra, chân vừa di chuyển, cả người đã bị ôm lấy.

À „ Tất cả nước xoài bắn tung tóe trên đầu và lưng của Lục Hạo Thành , mùi nước xoài nồng đậm, quanh quần trong không khí.

Người trong căn tin náo động, nhìn thấy cảnh này, lập tức mọi âm thanh đều dừng lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Tất cả đều nín thở , không hề chớp mắt nhìn Lục Hạo Thành và Lam Hân, thậm chí có người miệng mở to có thể nhét vừa một quả trứng chim.

Ví dụ như Thẳm Nghệ Lâm đang nằm trên mặt đất.

Cố An An cũng có biểu hiện tương tự!

Lam Hân hé mắt từng chút một, ánh mắt sợ hãi của cô chạm nhau với đôi mắt đen đầy lo lắng của Lục Hạo Thành.

Lam Hân vô thức nhìn lên, liền thấy nước xoài vàng cam chảy ra từ đầu đến chân, có một ít chảy xuống phía trước.

Tim Lam Hân run lên, trời sinh dị ứng, úc này thân thể cô bất giác run lên.

Lục Hạo Thành phản ứng đột ngột, nhanh chóng buông cô ra, tránh sang một bên.

Mộc Tử Hoành giờ phút này miệng cũng há to Cốt truyện kịch tính kiểu gì thế này, thật sự bùng nỗ .

Xem ra mình đúng là miệng quạ đen.

Lục Hạo Thành có khi nào chật vật như vậy đâu?

Hơn nữa là ở trước mặt công chúng.

“Lam Lam, không sao chứ” Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đau lòng không thôi.

Lam Hân, vội lắc đầu, không tự chủ lùi lại mấy bước.

Nhìn kỹ lại, cơ thể cô vẫn còn hơi run.

‘Tạ ơn, cảm ơn!” giọng nói run rây.

Cô vô cùng chán ghét nước xoài, ngay cả khi ngửi thấy mùi xoài, cô sẽ ám ảnh.

Khi Khương Tịnh Hàm không biết cô dị ứng với xoài, cuộc sống của cô khá thoải mái.

Nhưng từ lúc bị Khương Tịnh Hàm phát hiện, nếu gặp chuyện gì không hài lòng, cô ta sẽ có biện pháp đổ nước xoài lên người Lam Hân.

Hơn nữa rất khó để đề phòng.

Cố An An híp mắt nhìn toàn thân Lục Hạo Thành lúc này, anh vì Lam Hân mà có thể để bản thân đến nông nỗi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK