• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Thần Phong nghiêng đầu nhìn lại người vừa đến, nhìn hắn một thân trường bào xanh nhạt, dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn tú, thật không ngờ với dáng vẻ thư sinh như hắn lại có thể hóa giải động tác của nam tử cưỡi ngựa kia chỉ trong một chiêu.

Chăm chú nhìn lại Liễu Thần Phong cảm giác hắn có chút quen mắt, trong đầu bỗng xẹt qua một số hình ảnh, vị này không phải là nam tử hộ tống công chúa Tây Sở quốc tiến vào Đông Việt sao?

“Hồng Giang!” Thư sinh thì mãi vẫn chỉ là thư sinh thôi, hắn nhìn động tác thô bạo không có đạo lí của nam tử cưỡi ngựa thì nhất thời phát hỏa tức giận

Nam tử được gọi là Hồng Giang kia bị thư sinh giận dữ giống lớn thì lập tức mất tự nhiên thu hồi tay lại, hắn hừ lạnh nhìn Liễu Thần Phong rồi quay người rời đi.

“Thật thất lễ quá, vị bằng hữu của ta tính tình quái gỡ xin công tử chớ trách.” Thư sinh cũng quay người bước đến trước mặt Liễu Thần Phong, sắc mặt mười phần áy náy.

Liễu Thần Phong căn bản không mảy may quan tâm tới hắn dù chỉ một chút, trực tiếp xoay người đi ngược lại, người này, nàng lười phải lãng phí thời gian của mình!

Nhưng mà, ngay tại thời khắc Liễu Thần Phong quay người kia, một cơn gió mạnh thổi qua làm mạng che mặt của nàng bay bay, để lộ ra một sườn khuôn mặt lạnh lẽo như đao tạc của nàng, nổi bật trên làn da trắng nhợt nhạt là đôi phượng mâu thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ trên thế gian.

--- ------ ------ ------ -------

“Này, này, mọt sách, người đã đi xa rồi ngươi còn đứng đây làm gì vậy? Bị câu mất hồn rồi à?” Nam tử vừa mới còn nổi giận quay đi đột nhiên xuống ngựa vỗ vỗ đầu vai bằng hữu tốt của mình, khi xuống tay còn cố ý tăng thêm một chút lực đạo, ai bảo chỉ nữ nhân mới biết thù dai chứ, hắn cũng biết a!

Nam tử thư sinh quay đầu liếc mắt nhìn Trử Hồng Giang, một câu cũng không nói, rồi sau đó không nói một tiếng xoay người lên ngựa của mình rời đi.

“Đùa cái gì vậy? Phi__” Trử Hồng Giang nhìn bóng lưng Dương Thư Văn càng ngày càng xa thì nhổ ra một ngụm nước bọt, không nói câu nào liền bỏ mặc hắn như thế này à, bằng hữu kiểu gì vậy, nhưng rồi sau đó hắn không thể làm gì khác là giục ngựa đuổi theo sau.

Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang cứ như vậy một trước một sau đi vào Túy Di hiên.

Túy Di hiên nổi tiếng là tửu lâu phồn hoa nhất thành Vĩnh Thịnh này, khách ra người lại không ngừng tấp nập, nơi này không chỉ có địa thế giữa ngã tư đường lớn nhất cả thành, mà đồ ăn thức uống bên trong cũng đều hảo hạng hiếm có. Tuy mới mở ra chưa lâu nhưng đã có một chỗ đứng vững chắc ở nơi đô thành Đông Việt quốc này, người có thể tùy ý ra vào Túy Di hiên không phú tức quý, tốt nhất nhìn người thì nên có nhãn quan một chút.

Dương Thư Văn vừa bước chân vào trong nhã gian liền nghe thấy giọng nói kể lễ của Trử Hồng Giang:

“Ai nha nha, người ta đều đã đi xa, hai tròng mắt của con mọt sách kia vẫn còn nhìn chằm chằm, chậc chậc chậc, thần thái như vậy, biểu tình như vậy, dáng vẻ kia mười phần ai oán, ta thấy so sánh hắn với oán phụ….” Trử Hồng Giang đang thêm mắm thêm muối thao thao bất tuyệt với viễn cảnh mình xây dựng lên thì bị bóng dáng đứng ở cửa dọa cho hết hồn.

Liếc mắt liền thấy đôi mắt hẹp dài của Dương Thư Văn từng chút híp lại đầy nguy hiểm, Trử Hồng Giang không hình tượng sờ soạng hai cánh tay của mình ngăn cho da gà rơi rụng đầy đất, “Ngươi đừng có nhìn bản thiếu gia như vậy!” Miệng thì nói như vậy nhưng hắn lại không tiếng động chạy trốn đến phía sau người thứ ba trong gian phòng, không muốn sống nói tiếp, “Nói cho ngươi biết, bản thiếu gia không phải người đoạn tay áo, lão gia tử nhà ta còn trông chờ ta nối dõi tông đường đấy, làm ơn đừng có nhìn bản thiếu gia lưu luyến quá mức như vậy___”

“Ta biết bộ dạng ta lớn lên anh tuấn bức người, phong lưu phóng khoáng…”

Dương Thư Văn cuối cùng đành mặc kệ Trử Hồng Giang ngồi đó thao thao bất tuyệt một mình, hắn bước vào trong kính cẩn hành lễ với người kia, “Điện hạ!”

Trong khi nam nhân Trử Hồng Giang vẫn đang trong trạng thái tự kỉ về bản thân thì Dương Thư Văn đã được đối phương đáp ứng, hắn nhanh chóng ngồi trên tràng kỉ, bình tĩnh rót cho mình một ly trà.

“Thiết, đúng là không chút thú vị!” Trử Hồng Giang đến lúc này chợt nhận ra chính mình nãy giờ đều là nói chuyện với không khí liền bực bội, hắn ngồi ngay người nhìn về phía tam hoàng tử Kim Ngạn: “Điện hạ dạo gần đây rất nhàn hạ sao? Sao ta lại nghe nói chuyến đi phật đường cầu phúc sắp tới, Nhị hoàng tử tự mình tiến cung cầu hoàng thượng đáp ứng cho Hà công chúa đi cùng vậy?!” Trử Hồng Giang vuốt cằm rồi nhíu mi nói tiếp: “Bất quá, hành động như vậy không giống tác phong vốn có của hắn cho lắm!”

“Không giống tác phong vốn có thì thế nào, ngươi đừng quên mục đích của hắn lần này!” Kim Ngạn không vì chuyện này mà tỏ ra một chút không tự nhiên nào, ngược lại hắn phi thường bình tĩnh gạt gạt ly trà trong tay, rất lâu mới khinh mân một ngụm, “Hoàng quý phi muốn đi Ngọc Ân tự dâng hương cầu phúc, vị hoàng huynh lúc nào cũng đặt chữ hiếu lên hàng đầu đương nhiên cúc chung tận tụy.

Vỗn dĩ Trử Hồng Giang nói chuyện như vậy đã phạm vào tội bôi đen nhân phẩm hoàng thất, nhưng nhìn thái độ Kim Ngạn thì thấy hắn không có bất cứ để ý nào: “ Cơ hội tốt như vậy bên cạnh Hoàng quý phi, lại có thể tiếp cận Hà công chúa…”

“Còn có vị Nhất Trí đại sư đức cao vọng trọng luôn luôn tọa ở bên trong Ngọc Ân tự không gặp người lạ, không biết lần này thì như thế nào…” Kim Ngạn ngẩng đầu nhìn hai người bạn tốt lớn lên cùng mình, ngón tay từng nhịp gõ trên mặt bàn, hắn đột nhiên nói ra một câu không liên quan như vậy.

Dương Thư Văn cúi đầu xuống ly trà trong vắt trong tay mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt, từ khi vô tình nhìn đến ánh mắt lạnh lùng quá mức khác thường của người kia thì trong đầu hắn liền như bị ám ảnh, không thể nào quên được. Bất quá cũng chỉ là một người xa lạ, vì sao bản thân lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?

Trong lòng Dương Thư Văn tràn ngập nghi hoặc!

“Đối với hôn sự của vị Hà công chúa này, ta thấy Hoàng thượng vẫn chưa có quyết định chọn người chính thức, còn có ta nghe nói mấy ngày trước hoàng thượng có triệu kiến qua vị công chúa này rồi? Chắc chắn có đề cập qua chuyện này?”

“Không sai!” Kim Ngạn nguy hiểm nheo mắt, khóe miệng đột nhiên tràn ra nụ cười vô cùng quái dị, “ Xét theo tính tình của Phụ hoàng mà bây giờ vẫn chưa hề động thủ, như vậy thì chúng ta cũng đành phải chờ thôi! Nếu rêu rao quá mức khoa trương ngược lại không còn gì thú vị nữa.”

“Điện hạ nói đúng!” Dương Thư Văn gật đầu, “Còn có chuyện kia điện hạ sở liệu quả thực không sai, cái chết đột ngột của Tích công chúa quá mức quỷ dị. Hơn nữa thái độ của hoàng thượng đối với chuyện này cũng quá kì lạ rồi. Chung quy lại đều là không có chứng cớ, không có manh mối.”

“Tang lễ đến giờ vẫn chưa được bất kì ai để tâm đến, chỉ sợ trong lòng hoàng thượng đã rõ ràng từ lâu, vị Tích công chúa này căn bản không có chết dễ vậy đâu!” Trử Hồng Giang trực tiếp đưa tay phá nát cửa sổ làm bằng giấy của gian tửu lâu, ngây ngô cười, “Có lẽ trên phương diện này chúng ta không đoán được huyền cơ rồi! Nếu Tích công chúa quả thực không chết, thì hiện tại nàng đã đi nơi nào rồi. Ta thấy mặc kệ như thế nào chăng nữa thì chúng ta cứ ngồi xem diễn là tốt nhất!”

“Chuyến đi Ngọc Ân tự lần này, bản điện hạ đã thỉnh cầu phụ hoàng rồi, tất cả mọi người đều có thể đi cùng, đến lúc nó liền nhờ các ngươi lưu ý nhiều hơn một chút!” Kim Ngạn mở miệng đánh gãy lời nói của Trử Hồng Giang, “Về phần vị Hà công chúa này___ Bản điện hạ tất nhiên không ngại ngùng dùng một chút biện pháp!” đáy mắt lướt qua một tia sắc bén, Kim Ngạn đứng dậy, “Chiếm được hay không đối với ta mà nói thì không quan trọng, nhưng, nếu bản điện hạ không chiếm được, thì tất nhiên bản điện hạ không thể cho phép nhị hoàng huynh được thoải mái.”

Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đứng dậy tiễn Kim Ngạn rời đi, hai người ngốc lăng nhìn nhau một hồi rồi đồng loạt thởi dài một hơi.

Trử Hồng Giang ngã ngồi trên ghế: “Ta chắc chắn về sau sẽ có náo nhiệt cho mọi người nhìn rồi!” Hắn nâng cằm nhìn Dương Thư Văn, nháy mắt mỉm cười tươi rói: “Bất quá mọt sách à, ta còn nghe nói như vầy, phủ Tả tướng gần đây hình như thập phần vui vẻ sinh động, chúng ta không định đi góp vui một chút sao?”

“Nghe nói sau trận ám sát đó, Tiễn Tiệp Hương vì bị kinh hách quá độ mà bệnh không dậy nổi, nàng ta hiện đã quay lại Ngọc Ân tự tĩnh dưỡng…, ngươi nói xem, Nhị hoàng tử này cùng Tiễn Tiệp Hương quan hệ mập mờ bao nhiêu năm, người khác không rõ nhưng chúng ta còn lạ sao?”

Dương Thư Văn chần chờ nhìn Trử Hồng Giang, nhìn đôi má lúm đồng tiền gian trá đáng đánh đòn của hắn, tâm không hiểu sao đôt nhiên nhảy dựng. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Ta thấy đây cũng là một biện pháp không tồi!”

Bốn mắt song song nhìn nhau, tâm tư đều hiểu rõ.

“Ai ô ô, mỹ nữ a, tuy rằng ta mới liếc nhìn qua một chút nhưng khẳng định với ngươi, Hà công chúa kia thật sự là vưu vật trời ban ma, đáng tiếc cho vưu vật như vậy, hắc hắc…” Trử Hồng Giang cười gian nịnh dị thường, “Ai, bản thiếu gia mà có năm phần của vưu vật kia cũng cảm thấy mãn nhãn…Á, Dương Thư Văn, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, này, chớ đi nhanh…” Trử Hồng Giang ôm cái ót đau đớn đuổi theo đối phương ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK