Nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn bỏ qua được, bởi vì chất nữ/hạt nhân có thể ở trong hoàng cung cũng chỉ có mỗi Tích công chúa.
Liễu Thần Phong nhìn về phía trước đến xuất thần,trên không một mảnh xanh biếc làm tâm tư nàng chậm rãi chuyển động, nàng đang dò tra ý đồ của hoàng đế Đông Việt mấy ngày nay. Thương quốc ở mãi vùng xa Tây Bắc, nước nhỏ dân nhược, căn bản không có bất cứ đe dọa nào tới Đông Việt cả, hơn nữa ở giữa hai nước còn có Bắc Tề cùng Tây Sở, nếu Đông Việt muốn một mình sưng bá thì quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng nếu không phải, thì còn ý đồ gì đằng sau.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì a? Hay ở giữa có bí mật gì không thể cho người biết? Liễu Thần Phong nhíu mi suy nghĩ sâu sa, cuối cùng vẫn không tìm ra đầu mối.
Ngay lúc này, đại môn đột nhiên mở ra, Kim Kì một thân y bào hoàng tử đi vào. Mặt Kim Kì thối cực kì, tràn đầy sắc thái chán ghét nàng, rõ ràng không muốn bước vào nhưng là cước bộ không có ngừng một chút.
“ Nhị điện hạ cát tường. “ Hai cung nữ canh cửa nhìn thấy Kim Kì đi đến, sắc mặt vui vẻ chạy nhanh đến trước thỉnh an.
Nhưng là Liễu Thần Phong vẫn như cũ ngồi ở trên ghế dài, không chớp mắt nhìn Thiên Không, căn bản không có ý tứ muốn quan tâm hắn.
Kim Kì nhìn Liễu Thần Phong đối mình làm như không thấy, trên mặt lộ vẻ tức giận, nhưng hắn chỉ nắm chặt hai bàn tay biểu lộ cảm xúc chính mình, hắn sợ chính mình không kiềm chế được một kích giết người mất, “ Tích công chúa! “ Kim Kì đi lên trước mặt Liễu Thần Phong, vừa vặn che đi ánh sáng chiếu trên người nàng.
Ánh sáng đột nhiên bị ngăn trụ, Liễu Thần Phong lập tức nhíu lại mi tâm, hai người này không hổ là thân huynh muội với nhau, cái địa phương này thực thích đứng như vậy! Khóe môi dưới khăn lụa của Liễu Thần Phong gợi lên một chút chê cười, kiên nhẫn đợi người nào đó mở miệng.
“ Đi ra ngoài! “ Kim Kì nhìn hai cung nữ vẫn giữ tư thế hành lễ bên cạnh, nổi giận quát, “ Cút ra ngoài. “
Hai cung nữ liếc nhìn lẫn nhau, đáy mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng không dám làm ra phản bác cái gì, lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Liễu Thần Phong nheo mắt nhìn bóng dáng hai người nọ rời đi, đáy mắt hiện lên một chút lãnh ý, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kim Kì đang che hết ánh sáng của mình, nàng rõ ràng cảm nhận rõ ràng trên người Kim Kì đang phóng ra một loại phẫn nộ vô cùng áp bức người, chỉ là nàng khi nào quan tâm đến loại áp lực này đi?
“ Tích công chúa? “ Kim Kì bỗng nhiên chụp lấy cần cổ Liễu Thần Phong.
Sắc mặt Liễu Thần Phong lập tức trầm xuống, hắn nghĩ nàng là con mèo nhỏ mặc hắn làm gì thì làm? Mũi nhọn chợt lóe, Liễu Thần Phong một tay đè lại cánh tay hắn, nháy mắt liền trượt ra khỏi ma trảo đó, không khách khí nói, “ Ngươi làm cái gì? “
Trong lơ đãng lại đánh rơi khăn che mặt xuống đất.
Sắc mặt Kim Kì đen lại, nhìn gương mặt xấu xí của Liễu Thần Phong trước mắt, cả người đều cảm thấy không khỏe, hắn ghê tởm thu hồi lại tay của mình, trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong nói, “ Ngươi bất quá là một cái nữ nhân xấu xí đê tiện, đừng mơ tưởng bản điện hạ cùng ngươi. “ Hắn nghiến răng nghiến lợi, “ Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, Thương quốc là cái thá gì? Muốn bước vào hoàng thất Đông Việt ta, nữ nhân ti tiện ngươi sao xứng? “
Hắn xả ra một tràng từ đầu đến cuối, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Không biết có phải quá mức tức giận hay không, thời điểm bước qua cửa hắn liền vấp phải cái gì đó, thiếu chút nữa nằm úp sấp ở đó.
Mặc danh kì diệu!
Liễu Thần Phong châm biếm cười lạnh nhạt nhìn cung nhân nâng Kim Kì dậy, rồi sau đó lại lần nữa ngồi trở về ghế, thân thủ không nhịn được vuốt vuốt cằm, Kim Kì đột nhiên chạy đi tìm nàng phát tiết vậy là xảy ra chuyện gì rồi?
“ Công chúa, công chúa! “ Bỗng nhiên, cung nữ hoang mang chạy vọt tới chỗ nàng, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng, “ Công chúa, mau, mau, mau tới tiếp chỉ. “
Liễu Thần Phong vừa đứng lên, liền nhìn thấy một đội cung nhân chậm rãi đi đến, cầm đầu là một tiểu thái giám giơ cao một cuốn trục màu vàng kim, thánh chỉ?
Liễu Thần Phong không có ý quỳ xuống, đơn giản trực tiếp ngồi trên mặt đất, đầu gối vừa vặn được làn váy che đi cũng không ai phát hiện ra nàng, đến khi tiểu thái giám kia đọc xong thánh chỉ, nàng vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“ Tích công chúa, một hạt nhân nhận được vinh sủng bậc này, chắc chỉ có một mình người đó! “ Tiểu thái giám đưa thánh chỉ cho Liễu Thần Phong, người bên trong đem đồ này nọ để vào trong phòng của nàng, sau đó đồng loạt xoay người rời đi.
Liễu Thần Phong ngưng mi nhìn thánh chỉ trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn một mân trân trâu mã não, lung linh tơ lụa trước mặt, mí mắt nàng không khỏi nhảy dựng lên. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo a! Hai chuyện một trước một sau lần lượt đúng lúc như vậy, hay là___Liễu Thần Phong nắm chặt cuốn trục trong tay, nguy hiểm nheo lại mắt.
“ Thực đủ náo nhiệt! “ Chỉ chốc lát sau, Thệ Thủy các của nàng lại tiếp đón hai vị khách quen nữa, ngẩng đầu vừa thấy thì đúng là Kim Ngạn cùng Trử Hồng Giang.
Trử Hồng Giang ở trong sân đi quanh một vòng, nhíu mày nhìn Liễu Thần Phong, cuối cùng vui mừng mở miệng, “ Chúc mừng công chúa, những đồ như thế này, ngay cả Hà công chúa cũng chưa từng được ban cho. “
Kim Ngạn cầm trong tay hai khối lục bảo nho nhỏ không ngừng di chuyển, câu môi cười: “ Quả thực có ý tứ! “
Hắn nhìn về phía Liễu Thần Phong vẫn trầm mặc nãy giờ nói: “ Sợ là Tích công chúa còn chưa hiểu được, mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi tuổi của phụ hoàng, thiết nghĩ đây là trang phục và đạo cũ cung cấp cho Tích công chúa ngày tới “ Hắn còn muốn nói gì đó thì có một tên thái giám đi đến, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, Kim Ngạn liền ừ một tiếng rồi lại nhìn Liễu Thần Phong, “ Tích công chúa, bản hoàng tử thực chờ mong biểu hiện của ngươi ở thọ yến! Cáo từ. “
Đầu tiên là Kim Kì đến nổi giận phát tiết, sau là Hoàng đế ban cho một đống châu báu, sau đó trực tiếp được Kim Ngạn nhắc nhở…
Liễu Thần Phong không cho rằng Kim Ngạn tốt như vậy đâu, thọ yến? Mấy ngày nữa là ngày sinh của Đông Việt hoàng đế a?
Nàng quay đầu nhìn hai tỳ nữ của mình, thản nhiên hỏi, “ Đều phải tham dự sao? “
Tỳ nữ tuổi nhỏ hơn một chút mở miệng thì thầm, “ Đương nhiên a, nô tỳ nghe nói, thọ yến hôm đó, bất luận là hoàng thân quốc thích, hay quan to quý nhân gì, bọn họ cùng gia quyến đều phải tiến cung chúc thọ… Bởi vì không có Thái hậu, mọi người đối với ngày sinh của Hoàng thượng vô cùng chú trọng. Hơn nữa a, đến lúc đó các sứ thần của quốc gia khác cũng tới… “
Sinh thần?
Liễu Thần Phong dần dần nhắm mắt lại, nhẹ nhàng làm cho đầu óc mình ổn định xuống, cuối cùng trong phượng mâu lóe ra một cỗ ánh sáng lạnh thấu xương___Yêu Ngư đã ra tay, không chết ắt trọng thương.