ở bên cạnh người hắn, đứng thẳng tắp một vị bạch y thiếu niên, chính là Liễu Thần Phong. Hai tay Liễu Thần Phong chắp ở sau lưng, nắm chặt, đôi phượng mâu không có tiêu cự nhìn về phía trước, giống như đang thất thần suy nghĩ cái gì. Một lát sau, Liễu Thần Phong rốt cục đem tầm mắt thu lại, dư quang quan sát nam nhân lười biếng bên cạnh mình.
Bồ để tử, nam nhân này rốt cục là dấu ở chỗ nào? Mâu quang Liễu Thần Phong lóe lóe ra ánh sáng, tựa hồ là điềm báo nàng sắp đi đến thắng lợi.
Nếu lấy được bồ đề tử, nàng phải làm như thế nào mới thuận lợi chạy thoát được địa phương này? Làm thế nào tránh thoát được ám vệ truy tung? Trong lòng Liễu Thần Phong tính đi tính lại toàn bộ khả năng có thể xảy ra.
“Liễu Thần Phong.” Đúng lúc này, vị thiếu chủ thần bí đang ngồi trên ghế đột nhiên mở miệng, nam nhân tùy ý ném quyển sách trên tay lên mặt bàn.
Liễu Thần Phong thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn nam nhân đưa lưng về phía mình mà chíu chặt chân mày, tiếng nói này, thật sự là chết tiệt làm cho người ta say mê. Hưn nữa trong lòng nàng lại sinh ra mâu thuẫn khi nghe thanh âm này, tựa hồ nàng mơ hồ nhận ra sự ảnh hưởng của nam nhân này đối với chính mình.
“Chạy trốn, đối với ngươi không có chỗ nào tốt.” Lời nói cảnh cáo của nam nhân lãnh khốc vô tình truyền vào tai nàng.
Đuôi lông mày khẽ động, khóe miệng Liễu Thần Phong không nhịn được run rẩy, nam nhân này có thuật đọc được tâm tư người khác à? Hắn làm sao biết được mình đang suy nghĩ cái gì? Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp? Liễu Thần Phong tự an ủi bản thân mình, nhưng nàng cũng không đáp lại lời nam nhân kia. Nàng hiện tại đưa ra quyết định, kỳ thật nói chuyện với người ngoài cứ dùng thái độ của Nô Nhi là một lựa chọn không tệ.
“Ngươi nghĩ trở thành câm điếc?” Nam nhân bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên xoay người, trực tiếp kháp trụ cần cổ Liễu Thần Phong, đem Liễu Thần Phong đặt trên vách tường. Khuôn mặt không có chút tình cảm gì kia, liền ngay cả đuối mắt đều tràn ra lạnh lùng.
Liễu Thần Phong dùng sức bắt lấy cổ tay nam nhân, vẻ mặt nàng quật cường, mặc dù đã bị nam nhân làm cho bị nghẹn mà sắc mặt trắng bệch nhưng không phát ra bất cứ âm thanh cầu xin tha thứ nào. Hai đôi phượng mâu lãnh khốc nguy hiểm giằng co nhau, sự dao động bên trong mắt nàng từ từ thẩm thấu ra ngoài.
“Hừ!” Nam nhân buông lỏng Liễu Thần Phong, nhưng đôi mắt vẫn khóa chặt hai gò má Liễu Thần Phong như cũ, vẻ mặt hắn âm u lạnh giá làm cho người ta không thể nào đoán được tâm tư.
Tay Liễu Thần Phong nhẹ nhàng đụng chạm nơi cần cổ đau đớn của mình, mím chặt môi, dấu vết lần trước hắn gây ra đã rất lâu sau mới tiêu tan, lần này không biết lại cần thời gian bao lâu! Bạo quân! Trong lòng Liễu Thần Phong âm thầm mắng, ngón tay vuốt ve cổ để giảm bớt đau đớn, con ngươi buông xuôi của nàng lóe ra một cỗ tà nịnh___Sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại gấp bội.
Dược? Linh quang Liễu Thần Phong chợt lóe, trong óc đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, ánh mắt lướt qua toàn thân cao thấp của nam nhân trước mặt, rồi sau đó thu hồi. Tròng mắt nàng vừa chuyển, trong lòng đã từng bước vẽ ra bản thảo kế hoạch, Khóe môi lập tức giương lên, đáy mắt không quên xẹt qua đạo ánh sáng kiên định.
Đột nhiên Thượng Quan Lãnh Vũ mở cửa đi vào, nhìn thấy Liễu Thần Phong cũng không mở miệng nói chuyện. Liễu Thần Phong thấy vậy liền bĩu môi, trực tiếp đi ra ngoài. Nhưng khi thời điểm nàng đi qua Thượng Quan Lãnh Vũ, nàng cảm giác rõ ràng một cỗ hàn khí lướt qua cần cổ mình.
“Thiếu chủ, xe đã chuẩn bị tốt, hết thảy cũng thỏa đáng.”
Khoảnh khắc bước ra cửa, Liễu Thần Phong mơ hồ nghe được Thượng Quan Lãnh Vũ bẩm báo. Xe ngựa? Muốn ra ngoài sao? Trước mắt Liễu Thần Phong bỗng nhiên sáng ngời, nàng xoay người bước về phòng của mình, đem một bao giấy ở dưới gối lấy ra nhét vào trong ống tay áo. Đợi cho nàng một lần nữa đi ra ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy Ảo Mộng đang đi đến cửa sau.
Nhìn thấy Liễu Thần Phong đi tới, thân mình Ảo Mộng lập tức cứng đờ, ánh mắt né tránh vô cùng mất tự nhiên, dường như nàng ta rất không muốn nhìn thấy Liễu Thần Phong thì phải.
Một tiếng chi nha vang lên, cửa một căn phòng được mở ra từ bên trong, một hắc y nhân không tiếng động đi đến, một đôi mắt lạnh như băng dừng lại trên người Liễu Thần Phong một lát rồi ngay lập tức rời đi, hắc y nhân động người để cho Liễu Thần Phong một lối đi, Liễu Thần Phong thấy vậy liền chạy nhanh lên phía trước, chính là ngón út của nàng âm thầm đụng chạm một chút tay áo, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Nhìn chiếc xe ngựa đen thùi rời đi, sắc mặt Thiên Diệp trầm xuống, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt ai oán của Ảo Mộng liền lớn tiếng mở miệng, “Ảo Mộng.”
Thân mình Ảo Mộng run lên, nàng thu hồi tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa kia, cúi đầu đối với Thiên Diệp, “Thiếu gia.” Trong lòng nàng hiện tại run sợ, giống như bị người ta phát hiện ta cái bí mật của mình, rất sợ hãi.
Thiên Diệp lắc đầu thở dài, “Ngươi trở về núi đi, ngươi không thích hợp với nơi này.
Ảo Mộng khống dám tin trừng mắt nhìn Thiên Diệp, “Thiếu gia, ngài đừng đùa ta.” Ảo Mộng tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thiên Diệp, nàng ta lập tức im miệng quỳ hai đầu gối xuống đất, “Ảo Mộng biết sai, cầu thiếu gia cho Ảo Mộng một cơ hội.” Ảo Mộng liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Thiên Diệp trầm tư một lúc thật lâu.
“Tự mình giải quyết cho tốt.” Bỏ lại một câu như vậy liền xoay người đi vào.
Ảo Mộng quỳ gối trên mặt đất vẫn cúi đầu như vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn đầu gối mình, gắt gao ấn chặt trên mặt đất, mặc cho đá sỏi găm sâu vào da thịt vẫn không biết đau đớn gì.
= = =
Bên trong xe ngựa, Liễu Thần Phong còn chưa phục hồi tinh thần của mình từ trong khiếp sợ, toa xe nàng đang ngồi cùng với xe ngựa nàng gặp ở Ngọc Ân tự giống nhau như đúc! Mà vật dụng trang bị trong xe quả thực khiến người ta lóa mắt, giá sách, giường, trà cụ, các loại bộ sách…đến ngay cả nữ trang, tủ quần áo…cái gì cần có đều không thiếu.
Nhìn nam nhân nhắm mắt dưỡng thần nằm trên giường mềm, trong lòng Liễu Thần Phong âm thầm lắc đầu, nàng từng gặp qua loại người phá gia chi tử, nhưng chưa từng gặp qua người nào phá gia đến mức xa xỉ như này. Tùy ý cầm lên một đồ dùng trong xe này đều là vô giá, kỳ trân dị bảo rực rõ muôn mày, đến Liễu Thần Phong nhìn cũng cảm thấy thôi đủ rồi.
Liễu Thần Phong chưa bao giờ nghĩ đến, nguyên lai trong xe ngựa còn có thể bày đồ như vậy. Tầm mắt của Liễu Thần Phong cuối cùng nhìn đến trên tháp thượng, người kia nằm đó vô cùng yên tĩnh, môi mỏng vô tình, sống mũi cao, đôi lông mi dài cong như cánh quạt, còn có đôi mắt đang nhắm lại…nam tử ngủ say kia thế mà lại có một phen ý nhị khác hẳn.
Nhưng ngay tại thời điểm Liễu Thần Phong đang thưởng thức vẻ đẹp của nam nhân, một đôi con ngươi không kiêng nể gì mở ra bắt trụ tầm mắt của nàng.