Cửa Bắc thành Vĩnh Thịnh vừa mở ra, Liễu Thần Phong liền hòa theo dòng người đi ra ngoài, đứng ở cửa thành dương mắt ra xa, trên núi cao nhìn thấy thấp thoáng màu hương khói, loáng thoáng còn nghe được tiếng chuông hùng hậu truyền tới. Liễu Thần Phong kéo lại vạt áo, nuốt xuống tiếng ho đã tràn ở cổ họng liền hướng tới núi cao kia mà đi.
Đi đến chân núi đã bắt gặp một vài tín đồ phật môn lục tục đang leo lên trên, Liễu Thần Phong không dấu vết nhíu ‘nhẹ’ chân mày, có phải hết chỗ hay không lại đi xây chùa ở giữa sườn núi như thế này, không hổ là lão hòa thượng trong truyền thuyết, thật sự ăn no thừa mỡ à?
Độ cao như vậy, nếu là thân hình trước kia, Khúc Yêu Nhi tuyệt đối không nhíu mày một cái, nhưng đối với Liễu Thần Phong mà nói, quả thực là khó khăn vô cùng. Quệt đi một giọt mồ hôi sắp rớt xuống, Liễu Thần Phong thở ra một ngụm khí, rốt cục vẫn phải hướng lên trên đi tiếp.
Đến khi cảm nhận được thể lực chống đỡ hết nổi Liễu Thần Phong không hình tượng ngồi lên một tảng đá nghỉ ngơi. Đợi cho hô hấp thông thuận rồi mới đứng dậy, nàng nhìn lên chữ “Ngọc Ẩn Tự” được khắc trên đại môn của chùa, không do dự trực tiếp đẩy ra đại môn mà đi vào.
Hương khói nơi này làm cho nàng có chút buồn nôn, trực tiếp bỏ qua hòa thương chung quanh, trực tiếp đi đến bảo điện Đại Hùng, nơi này cùng với bảo điện dâng hương bình thường khác biệt, chính là không phải ai muốn vào đều có thể vào. Liễu Thần Phong thản nhiên đảo qua kho tượng phật trước mắt, không dừng lại cước bộ trực tiếp đi vào trong.
“Nữ thí chủ muốn tới dâng hương sao?” Một vị tiểu tăng ở trong điện nhìn Liễu Thần Phong, hắn nhìn trong mắt nàng hoàn toàn là bất kính cùng xem nhẹ, liền tiến lên hỏi.
Liễu Thần Phong đang đánh giá mười tám vị la hán nghe được người hỏi thì quay người lại, nàng liếc mắt đánh giá tiểu tăng kia.
“Tìm người!” Liễu Thần Phong không chút để ý trả lời.
Tiểu tăng kia nghe lời nói của Liễu Thần Phong, đáy mắt liền hiện lên một tia hiểu rõ, hắn nhẫn nại tính tình giải thích: “Đại sư đã rất lâu không gặp ngoại nhân, thỉnh thí chủ thứ lỗi. Nếu nữ thí chủ có việc, cứ việc phân phó cho tiểu tăng.” Hắn trực tiếp bỏ qua phiền chán trên gương mặt Liễu Thần Phong tiếp tục nói: “Nữ thí chủ nếu thành tâm bái phật…Phật Tổ sẽ…”
Khá khen cho một tiểu tăng thông minh! Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, nàng ghét nhất chính là ăn nói dong dài như đọc sách, đặc biệt là hình thức nói chuyện như thế này của tiểu hòa thượng! Một tia ẩn nhẫn cuối cùng trong mắt nàng bị hắn làm cho tiêu tan một chút cũng không còn: “Ngộ Đạo có ở đây?”
“Nữ thí chủ!” Tiểu tăng có chút tức giận, nữ nhân này thế nhưng dám trực tiếp gọi ra tục danh của Phương trượng.
“Viên Minh, có chuyện gì?” Đúng lúc này, một vị lão giả cầm trong tay thiền trượng đi vào, cặp mắt nhìn thấu thế gian kia đảo qua trên người Liễu Thần Phong, rồi sau đó nhìn về phía tiểu tăng.
“Phương trượng.” Tiểu tăng ẩn nhẫn giấu đi tức giận chính mình, đi sang một bên, đơn giản nói lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Liễu Thần Phong đảo qua hai người kia, khẩu khí bá đạo mười phần khẳng định: “Ngươi là Ngộ Đạo?”
“Đúng là lão nạp!” Ngộ Đạo nhìn vị nữ tử che mặt trước mắt, “Nữ thí chủ không biết là đến đây có mục đích gì?”
Liễu Thần Phong cũng không khách khí, nàng trực tiếp lấy từ trong áo ra một khối ngọc đưa cho Ngộ Đạo. Chỉ một cái liếc mắt, Ngộ Đạo liền nhận ra vật kia.
“Đây là…” Ngộ Đạo sắc mặt biến đổi, “Nữ thí chủ xin chờ một lát.” Hắn lập tức gọi tới hai tiểu hòa thượng, cẩn thận phân phó một phen.
Qua thời gian nửa ly trà, tiểu hòa thượng kia liền chạy chậm lại đây, gật đầu ra hiệu cho Ngộ Đạo, sau đó liền dẫn theo Liễu Thần Phong rời đi. Ngộ Đạo nhìn bóng dáng kia của Liễu Thần Phong, mày nhíu chặt.
------
Liễu Thần Phong được người đưa đến một gian phòng nghỉ, vừa bước vào cửa liền có mùi hương khói tử đàn xông vào mũi, rồi sau đó là một loạt tiếng gõ mõ vang đến trong tai.
Tiểu hòa thượng kia không đi theo nàng vào trong, Liễu Thần Phong đánh giá căn phòng, bên trong rất đơn giản có một cái giường, một bộ bàn ghế, và những vật dụng cần thiết khác mà thôi.
Nàng nhìn đến một lão hòa thượng đang ngồi trên tràng kỉ, một tay cầm tràng hạt, một tay gõ mõ, giống như hắn vốn không nhận ra nàng tiến vào, một bộ dáng thanh thản không để ý đến thế nhân. Nếu không phải trên kỉ án trước mặt hắn đặt một khối ngọc bội, Liễu Thần Phong đều đã muốn nghĩ mình đến nhầm chỗ!
Thần sắc lập tức buông lỏng, Liễu Thần Phong đi đến bên ghế tựa ngồi xuống, tiếp tục đánh giá vật dụng trong phòng nhằm…..giết thời gian.
Thời gian đã muốn trôi đi nửa ngày, tiếng gõ mõ cuối cùng cũng dừng lại, lão tăng kia mở ra mắt, một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu vạn vật nhân gian nhìn thẳng Liễu Thần Phong.
“Nhất Trí đại sư nhất ngôn cửu đỉnh (nói chung là chịu trách nhiệm trước lời mình đã nói ra), khối ngọc này và việc ngươi đã nói hiện tại còn có ý nghĩa?” Liễu Thần Phong trực tiếp mở miệng hỏi.
Lão tăng gật đầu: “Tự nhiên vẫn còn! Lão nạp chỉ là không nghĩ tới, Linh Trí sẽ đem vật này giao cho ngươi.” Lão nạp nhìn thật kĩ Liễu Thần Phong, tuy rằng nàng che mặt nhưng dường như không gây trở ngại ánh mắt của hắn, nhìn người tự nhiên phải nhìn vào tâm, chứ không phải dùng mắt.
“Đưa cho ta thì làm sao?” Liễu Thần Phong nghe Nhất Trí đại sư mở miệng chắc chắn như vậy không khỏi nhíu mày.
Lão tăng đột nhiên lắc đầu, sang sảng cười lớn: “Hắn sẽ không tùy tiện giao ra cái gì cho ai, trong thiên hạ này cũng không có ai có khả năng đoạt vật này từ trong tay của hắn.” Lão hòa thượng gẩy gẩy một chút tràng hạt trong tay, hắn đang đợi yêu cầu của nữ tử trước mắt.
Liễu Thần Phong nhún nhún vai, sau đó nhìn hắn: “Ta muốn bồ đề tử.”
“Bồ đề tử? Nghe đồn trong cả thiên hạ chỉ có hai quả, trong tay lão nạp quả thực có” Nhất Trí nhìn Liễu Thần Phong càng nghe càng nhíu chặt mày, tiếp tục nói: “Nhưng ngươi đến không đúng lúc, một tháng trước ta đã đem bồ để tử đưa cho người khác.”
Trong lòng Liễu Thần Phong từng chút trầm xuống, đáy mắt hiện lên một chút thất vọng, nàng biết việc này sẽ không thuận lợi như vậy.
“Ngươi đưa cho ai?” Khẩu khí Liễu Thần Phong không có ý tốt, nàng trừng mắt nhìn lão tăng trước mặt.
**
Trải qua một phen người hỏi ta trả lời, Liễu Thần Phong hết chịu nổi, nàng hít một hơi đứng lên, đi đến trước mặt Nhất Trí đại sư, hợp tình hợp lí nói: “Ta sẽ lấy lại nó!” Nhìn ánh mắt khó hiểu của lão tăng, nàng vân đạm phong khinh cười: “Ngươi một chút đều không giúp ta được cái gì, ngọc bội này tự nhiên giữ nguyên giá trị.” Liễu Thần Phong không chút khách khí nắm lấy ngọc bội trong tay.
“Cáo từ!”
“Nữ thí chủ!” Nhất Trí đại sư đột nhiên gọi lại Liễu Thần Phong, “Thuận theo mệnh trời, mặc dù sẽ chịu không ít khổ sở, chỉ cần ngươi giữ lấy Thiện tâm, đều có thể tạo phúc cho muôn dân. Nữ thí chủ vẫn nên giữ lại thiện lương của mình.”
Liễu Thần Phong nghe vậy quay lại nhìn hắn, nàng cười xuy một tiếng: “Mệnh của ta là do ta định, mà thiện tâm, muốn có cũng chỉ là bề ngoài giả dối mà thôi!” Dứt lời nàng phất áo bỏ đi.
***
Không bao lâu, một gã tiểu hòa thương nhanh nhẹn bò vào trong phòng Nhất Trí đại sư, ánh mắt kháu khỉnh của hắn dừng trên hướng Liễu Thần Phong vừa rời đi: “Đúng là nữ nhân hung dữ!” Hắn bĩu môi nói, đi vào trong đem trái cây giấu trong ống tay áo đưa cho Nhất Trí đại sư, “Ngươi nói cũng vô dụng, nàng sẽ không nghe lời ngươi, đúng là lãng phí nước miếng vô ích!” Tiểu hòa thượng đem trái cây trong tay cắn một ngụm lớn hàm hồ nói.
Nhất Trí đại sư nâng tay vỗ vỗ đầu tiểu hòa thượng, hắn cười từ ái, rồi sau đó tiếp tục gõ mõ tụng kinh.
Tiểu hòa thượng thấy vậy le lưỡi cười, vụng trộm đem quả đào trong tay ném tới trên bàn rồi lập tức chạy đi.
Âm thanh tiếng mõ dừng lại một chút, Nhất Trí đại sư nhìn thoáng qua trái cây trên bàn còn có một quả đào đỏ tươi, mừng vui nhắm lại mắt.