“Trần ngự y, như thế nào?” Nhìn Trần ngự y chần chờ, Kim Ngạn trực tiếp mở miệng, “Có việc cứ nói, không cần ngại.”
“Tuy rằng không biết rốt cuộc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng loại chứng bệnh này lão phu mới nhìn thấy một lần.” Trần ngự y vuốt vuốt chòm râu, tham đạm mở miệng,:Vị cô nương này cùng chứng bệnh của Tích công chúa không sai biệt lắm….Chẳng qua…”
Dương Thư Văn vừa nghe kết quả của Trần ngự y, đầu ầm ầm nổ tung, trong lúc nhất thời không biết suy nghĩ cái gì, cả người đều ong ong choáng váng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm người trên giường.
“Chẳng qua như thế nào?”
Trần ngự y đứng dậy đi về phía trước vài bước, lại xoay người nhìn về phía ba người, “Chứng bệnh mặc dù giống nhau, nhưng vị cô nương này hiển nhiên kém may mắn hơn rất nhiều, trong người từng chịu nội thương trầm trọng, thương cập phế phủ…”
“Theo như Trần ngự y suy đoán, vị này cùng Tích công chúa có phải cùng một người hay không?” Trử Hồng Giang nhíu mi hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
“Nếu ở trên vách núi rơi xuống bị thương não bộ, quả thật có thể làm người ta tạm thời mất trí nhớ, bất quá, có phải cùng một người hay không lão phu không dám loạn ngôn!” Trần ngự y để lại đơn thuốc liền thẳng thắn rời đi.
“Làm sao bây giờ?” Trử Hồng Giang nhìn hai người trong phòng, “Phải xử lí người này như thế nào?”
“Lập tức tiến cung!” Kim Ngạn bỗng nhiên cười cười, mở miệng phân phó xuống, “lão hồ ly này, Hừ! Hắn đã có đáp án rồi!” Kim Ngạn xoay người đi ra khỏi phòng.
“Có ý tứ gì? Ta như thế nào không hiểu gì vậy?” Trử Hồng Giang nhìn Kim Ngạn rời đi, lại nhìn bộ dáng dại ra của Dương Thư văn, tâm máy động, “Sẽ không trùng hợp thế chứ? Là thật?”
Dương Thư Văn nhắm lại mắt, lảo đảo đi ra khỏi phòng, cả người vô lực tựa vào cột đá, mờ mịt nhìn phía trước. Hắn rất khó tưởng tượng được nữ tử có đôi mắt kim diễm kia cùng vị Tích công chúa sắp chết là cùng một người, bàn tay bất giác nắm chặt.
Trử Hồng Giang đứng bên cạnh Dương Thư Văn, không nhịn được thở dài, “Thiên hạ này không thiếu nhất là nữ nhân, ngươi cần gì vì một quân cờ như nàng mà phiền lòng?” Trử Hồng Giang nhìn thấy Dương Thư Văn đột nhiên lộ ra căm tức, con ngươi vằn lên tơ máu thì giật mình, thần sắc bất cần ngả ngớn trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “huynh đệ, ngươi là người thông minh chắc chắn rõ ràng hơn ta, vạn vạn không thể để chính mình hồ đồ.”
“Ngươi nghĩ kĩ, nếu nàng là nữ nhân bình thường chăng nữa, Dương gia có khả năng thu giữ một nữ nhân lai lịch không rõ sao? Huống chi, nàng tám chín phần là Tích công chúa Thương quốc mất tích lâu nay, trong lòng ngươi hẳn biết, thân phận của nàng càng không thể tương xứng với ngươi…” Trử Hồng Giang cảm nhận được cảm xúc của Dương Thư Văn dần dần bình ổn lại thì nhẹ nhõm thở một hơi, không nói gì nữa chỉ vỗ vỗ bả vai đối phương, rồi xoay người rời đi.
Thân là trưởng tử Dương gia, cơ duyên của hắn đều liên quan đến vinh nhục của bá phủ! Đâu phải cứ muốn sẽ đạt được đâu! Dương Thư Văn lúc này thật giống như không xương, mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đôi môi rối rắm mân thành một đoàn, ngây ngốc nhìn cửa phòng khép hờ trước mặt, rồi chậm rãi nhắm lại mắt.
Khóe môi gợi lên nụ cười tự giễu, bàn tay vuốt ve lồng ngực chính mình, cảm nhận được trái tim mình hữu lực nảy lên…. Đến khi hắn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy quang mang kiên định.
Hoàng quý phi nghe tin Kim Lệ ở cửa thành làm loạn thì tức giận dị thường, chỉ hận mình rèn sắt không thành thép. Nhìn Kim Lệ quỳ ở trên đất không nhịn được lắc đầu thở dài, “Ngươi rốt cục khi nào mới có thể hiểu chuyện đây! Còn muốn sống như thế này bao lâu nữa?”
“Mẫu phi, nhi thần từng nói qua chỉ muốn gả cho Dương Thư văn! Hắn càng như thế nhi thần càng muốn gả cho hắn!” Kim Lệ bướng bỉnh khó chịu, “Nhi thần là công chúa một nước, thân phận tôn quý, dựa vào cái gì kém một tên khất cái ti tiện.”
“Câm miệng cho bản cung!” Gương mặt Hoàng quý phi lộ vẻ dữ tợn, trực tiếp văng một cái tát lên má Kim Lệ, “Ngươi, ngươi nhìn lại mình xem, nơi nào giống một công chúa lá ngọc cành vàng! Ngươi còn biết thân phận chính mình?” Hoàng quý phi tức giận đến cực điểm, khẩu khí cao hơn bình thường mấy phần, giận đến mức cười ra tiếng, “Bản cung lo lắng cho hoàng huynh của ngươi, làm cái gì đều phải tính trước lo sau, sợ phạm một chút sai lầm sẽ bị đối phương bắt được, ngày ngày trong cung đều run sợ đề phòng. Ngươi nhìn ngươi đang làm cái gì.”
“Mẫu phi, tức giận cũng không làm được gì.” Kim Kì cười khổ lắc đầu, “hiện tại việc cấp bách là tìm ra đối sách giải quyết.” Kim Kì thần sắc phức tạp nhìn phía Kim Lệ, đáy mắt chợt lóe lên hàn ý, chỉ hận không thể vứt bỏ đi.
“Đưa công chúa về tẩm cung, không có sự cho phép của nương nương không được bước ra ngoài nửa bước!” Kim Kì cứng rắn mở miệng, “lệ nhi, ta mặc kệ ngươi giả vờ hay thực sự ngu ngốc như vậy, nhưng ngươi vẫn nên nhớ kĩ, vinh quang hôm nay ngươi có là do đâu.”
Kim Lệ đáy mắt tràn đầy khủng hoảng, bị người mang rời đi.
Hoàng quý phi ngồi lại trên ghế, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn bóng dáng Kim Lệ mất mát rời đi trào phúng nói: “Chẳng lẽ đây là báo ứng?” Ông trời thế nhưng ban cho nàng một nữ nhi ngu xuẩn như vậy!
“Thôi thôi, nữ đại bất trung lưu” Hoàng quý phi dùng khăn lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Kim Kì, “Đã nhiều ngày ngươi không chú ý một chút, đứa nhỏ đó có thích hợp hay không.” Trên mặt bà ta tràn đầy lạnh lẽo cứng rắn, làm gì có chút bộ dáng từ mẫu nào, “Chúng ta bây giờ đã mất tiên cơ, phải ứng phó như thế nào bây giờ?”
“Mẫu phi yên tâm!” Kim Kì đột nhiên gian trá cười, “Nhi thần chắc chắn bẩy phần người kia là Tích công chúa, hiển nhiên Kim Ngạn không có chút cảm kích nào, nhi thần bất quá thuận tiện nhắc nhở chút thôi, chỉ sợ Tam hoàng đệ lúc này đã đang trên đường tiến cung..” Kim Kì âm ngoan nhìn về phía trước, bàn tay nắm chặt, “Hắn ta hủy đi một cánh tay của ta, ta phải làm cho hắn trả lại.” Kim Kì xoay người, “Phòng trường hợp xấu xảy ra, mẫu phi vẫn là lưu ý tốt Lệ Nhi, miễn cho nàng lại làm ra cái gì.”
Hoàng quý phi vừa lòng nhìn nhi tử của mình, sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi yên tâm, bất quá, Sở Mộng Hà cũng không thích hợp..”
“Mẫu phi an tâm, nhi thần biết chính mình đang làm cái gì.” Kim Kì đánh gãy lời Hoàng quý phi muốn nói, cáo lui rời đi.