Đến đêm, đèn đuốc của kỹ viện đều được thắp sáng trưng.
Nam nhân kéo đến nườm nượp cứ như đi trẩy hội.
Ta sờ sờ cái yết hầu giả, lòng nghĩ chắc nó không rơi xuống đâu.
Vì đã khôi phục được nửa phần pháp lực nên việc biến thành nam nhân với ta cũng không quá khó, chỉ là chiều cao thì vẫn y như cũ.
Ta không muốn dính líu vào chuyện này. Nhưng, nếu như họ thật sự mời người của phái Đồng Thành đến, vậy thì ngày tháng bình yên của ta chắc sẽ chấm dứt từ đây. Ta buộc phải tự giải quyết việc này.
Lại lần mò viên ngọc lam trong tay áo. (Người dịch: viên mà Ngu Thư đưa ấy các bồ)
Ngu Thư là thiếu quân của Ma tộc, đồ của hắn ắt cũng không phải vật tầm thường, lỡ xảy ra chuyện gì may ra có thể cứu ta một mạng.
Ta hòa vào dòng người chầm chậm tiến vào bên trong. Mùi hương hoa nồng nàn quá mức xộc thẳng vào mũi khiến người ta suýt nôn. Hình như trong đó còn lẫn cả mùi gì khác nữa.
Nhưng ta không ngửi ra đó là mùi gì, căn bản chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Khi hàng người đến sát lầu hoa thì tầm nhìn càng rõ hơn.
Ánh sáng từ đèn lồng xuyên qua mái ngói ngọc lưu ly toát ra tia sáng đầy màu sắc, cột nhà quét sơn đỏ, hành lang bên trong trải dài chạy theo một đường cong cong.
Hai chữ thôi: nhiều tiền.
"Lưu tướng công đến rồi đấy à, Tiểu Thúy đứng đây mong ngóng chàng đã lâu."
"Aiya! Tiểu tướng công này mới đến sao!"
Ta ngẩng đầu lên, Thẩm Lạc Xuyên.
Sao hắn lại ở đây?
Ta thấy hắn đứng ở đó một hồi, lát sau có một nữ nhân váy hồng, tóc bới song kế đi đến. Nàng ấy kiễng chân thì thầm gì đó vào tai hai người phụ nữ trông coi.
"Hóa ra là khách nhân của Tuyết Oánh cô nương, mời lên tầng hai!"
Ta cúi xuống che mặt, đến khi hắn đi khuất rồi mới bỏ tay xuống.
Tuyết Oánh cô nương là ai?
Sáng ra còn nói với ta là thành thân, thành cái rắm!
Lời đàn ông nói đều là giả dối!
Cũng rất mau đã đến lượt ta, nữ nhân trước mặt một tay khép trước người, một tay phe phẩy chiếc quạt, bắt đầu quan sát ta.
"Tiểu công tử à, ngại quá, chỗ bọn thiếp không tiện tiếp nam nhân chưa thành thân."
Thế nghĩa là ta biến thành nam nhân thành công rồi!
"Người phía trước kia không phải cũng chưa thành thân sao?"
"Chàng ấy?" Nữ nhân rộ cười: "Chàng ấy là khách quý của hoa khôi bọn thiếp, không giống nhau đâu."
Ta không buồn nói lý: "Nói đi, bao nhiêu thì có thể vào?"
"Có phải tiểu công tử coi thường bọn ta quá rồi không?"
Những người phía sau cũng nhao nhao cả lên. Ta quay lại nhìn, ta không đấu nổi họ.
"Thôi cũng được, phía sau còn bao nhiêu người, công tử vào đi."
Ta: ???
Sao bỗng dưng lại thay đổi quyết định thế?
Không lẽ có hai mươi tám đại hán đang ở trong đó chực chờ ta vào sao.
Ta vô thức tiến gần đến chỗ cô ta hơn, muốn nhìn rõ xem cô ta có ý đồ gì, nhưng không ngờ cô ấy lại lùi một bước lớn về phía sau.
Thật kỳ lạ! Ta đi vào trong, không ngoảnh đầu lại. Nên ta đã bỏ lỡ không thấy vẻ mặt hoảng loạn của nàng ấy ngay sau đó.
Tỳ nữ bên cạnh thấy ta đi đến thì không giấu nổi nghi ngờ, hỏi: "Sao cô cô lại để công tử đây vào, công tử rõ ràng không phải người chúng ta tìm..."
"Mối quan hệ giữa công tử đây và vị khách gia kia không tầm thường. Chúng ta chủ yếu là tìm người, đừng chọc vào người không thể dây vào! Ngài ấy muốn vào xem thì để ngài ấy vào. Chúng ta có làm vậy thì khi lỡ xảy ra chuyện gì, cũng không bị trách."
Lệ nương lấy lại cảm xúc, tiếp tục đón khách: "Aiyo, Lý công tử đến đấy à!"
Vẻ nguy nga tráng lệ, lộng lẫy hào nhoáng ở đây dường như đã chạm đáy khả năng ngôn ngữ của ta.
Vừa giàu vừa sang, không dễ thấy.
Nhưng mà nên xem xét từ đâu đây, hơi khó nghĩ.
Lúc trước Thẩm Lạc Xuyên đến phòng Tuyết Oánh, nghe người ngoài cổng nói nàng ấy là hoa khôi, thế thì đến chỗ nàng ấy là hay nhất.
Ở đây, trên cửa mỗi phòng đều có bức họa hoa văn màu của một loài hoa khác nhau.
Hoa mai, hoa lan, hoa sơn trà ... Ta đi lướt qua các tầng. Thấy chính giữa tầng cao nhất là hoa mẫu đơn, ta thầm nghĩ hẳn là ở đây rồi.
Ta lấy một ly rượu từ bàn của người ta, tiến về phía căn phòng kia. Trong lúc ấy không biết ta phải lách qua biết bao nhiêu đôi nam nữ đang quấn quýt nhau.
Chả trách nữ nhân trong thôn đều tìm ta kê đơn thuốc bổ thân thể cho chồng, quả thật là phải uống mà.
Càng đi lên cao không gian càng tĩnh lặng, cho đến lúc ta đến tầng thứ tư, ở đây dường như không có ai.
Đứng trước cửa phòng có tranh vẽ đóa mẫu đơn, ta bối rối không biết tiếp theo nên làm gì.
Ta chưa làm chuyện này bao giờ. Hơn nữa, nhìn ta bây giờ cứ giống như đến bắt gian vậy.
Đầu cầu thang có tiếng bước chân, ta né người nấp vào sau cột nhà. Là nữ nhân tóc bới song kế vừa rồi.
Khẽ làm phép, nàng ta lảo đảo ngã xuống dưới sàn, ta nhẹ nhàng đỡ lấy cái khay trên tay nàng.
Xin lỗi nhé cô nương.
Chiếc váy hồng của nàng ấy hơi ngắn, ta mặc lộ cả mắt cá chân, nhưng chắc không sao đâu.
Bánh quế hoa trên khay hơi xô sang một bên, ta cẩn thận chỉnh lại, bưng vào phòng.
"Mời vào."
Ta cúi mặt, lo mình để lộ sơ hở, cẩn thận đặt bánh quế hoa xuống bàn.
Tuyết Oánh và Thẩm Lạc Xuyên đều đang ở phía sau bức bình phong, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, làm ta không thể thấy rõ họ đang làm gì.
"Để đồ ở đó là được rồi, lui xuống đi." Lời này là Thẩm Lạc Xuyên nói.
Ta chậm chạp rời khỏi phòng, trước khi đi còn cố tính để một khe hở ở cửa.
Đúng thật là, có tiền sướng thật.
Thanh âm bên trong không liền mạch.
Ta cố hết sức dán người sát xuống đất để không bị những người bên dưới nhìn thấy.
"Vậy bây giờ ngươi có dự định gì, ngươi sẽ chọn theo bên nào?"
Là giọng đàn ông, nhưng không phải là giọng Thẩm Lạc Xuyên. Lẽ nào trong phòng còn có người thứ ba?
"Như bây giờ rất tốt, ta thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi."
"Hừm, không biết cô ta cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì nữa! Dạo này vị kia cũng không gây rối gì chứ?”
Nghe đến đây ta hơi nhăn mày suy nghĩ. Cái người cho hắn uống bùa mê thuốc lú kia … đừng bảo là đang nói về ta nhé?
"Gì mà bùa mê thuốc lú, ta thực sự thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn trước rất nhiều. Ngươi tìm thấy tỷ ngươi chưa?"
"Vẫn chưa thấy, chả mấy chốc là đến ngày cúng tế rồi, nếu còn không thấy..."
"Không thấy thì lại đi nơi khác. Tại các ngươi mà người trong thôn ngày ngày đều đến kê đơn thuốc, ta mệt chết mất."
"Thẩm công tử mà kêu mệt, đúng là hiếm thấy."
Càng nghe ta càng choáng váng. Sao bỗng nhiên lại có nhiều người liên quan thế này!
"Người trên lầu là ai?" Ta quay qua nhìn, thấy người bên dưới đang chỉ vào mình.
Chết thật, bị phát hiện rồi!
Ta hoảng sợ không biết nên chạy đi đâu, bèn chạy vào phòng bên cạnh, định nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.
Đôi nam nữ trong phòng đang nồng nàn ái ân, khi thấy ta, nữ tử thét một tiếng chói tai.
Ta đẩy cửa sổ ra, dồn lực vào mũi chân, bay lên trên mái hiên.
Còn chưa kịp đứng vững thì lại càng nhiều người từ các phòng thò đầu ra xem.
Ta cẩn thận lùi dần về phía sau, sợ kinh động đến người trong phòng, rồi lùi thẳng vào một vòng tay!
Là Thẩm Lạc Xuyên.
Ta đánh một chưởng về phía sau, muốn thoát khỏi hắn, nhảy ra xa, nhưng lại bị hắn tóm tay rồi ép vào mái nhà.
Không được! Tuyệt đối không được để hắn phát hiện, nhất là lúc này ta còn đang mang khuôn mặt của người khác.
Tay bị tóm chặt, nhưng chân thì không! Ta ra một cú đá hậu, nhân lúc hắn bất cẩn, ngưng tụ linh lực trên tay đánh vào thắt lưng hắn.
Nhưng hắn tránh rất dễ dàng.
Xem ra Thẩm Lạc Xuyên cũng có bản lĩnh đấy!
Ta còn đang định đánh tiếp, thì có người từ phía sau bóp cổ ta.
Bọn họ đánh hội đồng! Không đáng mặt nam nhân!
"Ngươi không phải Tiểu Đào, xem ra đã thay đổi khuôn mặt."
Người nói tiến dần lên đằng trước, bạch y như tuyết.
Là Tuyết Oánh.
Tuyết Oánh ... lúc này lại nói bằng giọng nam!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK