Hôm sau vừa sáng sớm ta đã bị Liễu Thanh Thanh gọi dậy.
"Có ai nằm ở ngoài ấy, hình như quen muội đấy."
Quen ta?
Tay Thẩm Lạc Xuyên vẫn còn vắt qua lưng ta.
"Muội đi xem thử, tỷ không phải sốt ruột."
Thiếu niên y phục màu xanh nằm trước cửa, đôi mắt nhắm nghiền, máu thấm đẫm thành vệt trước ngực. Sao mà lần nào Ngu Thư bị thương cũng là ta bắt gặp?
Liễu Thanh Thanh đứng phía sau ta, hỏi: "Muội có quen không?"
Ta gật đầu: "Giúp muội một tay, hai chúng ta khiêng hắn vào trong."
"Hay gọi y dậy đi." Liễu Thanh Thanh quay qua nhìn ta, ta trầm ngâm, nói: "Đợi muội một chút, muội vào lấy cốc nước."
Bị hắt cho một cốc nước lạnh, người đàn ông dần dần tỉnh lại. Hắn chớp chớp mắt nhìn bọn ta: "Cứu Lâm Bạch Lộ."
Lâm Bạch Lộ?
Ta và Liễu Thanh Thanh nhìn nhau, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ta đi gọi đại sư huynh dậy trước, muội ở đây hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành."
"Ừm." Ta vỗ vào mặt hắn: "Còn nói được không? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngu Thư giơ tay lên chỉ về phía ta: "Nước..."
Ta đưa cốc nước đến, hắn nương vào tay ta uống một ngụm, thở hắt ra, mãi mới nói được: "Gặp phải kẻ thù, không bảo vệ được cô ấy."
Tay phải hắn cầm cốc, tay trái đập xuống đất, ta lại hỏi: "Là người nào?"
"Không phải người, là Ma tộc."
Ta thấy hơi lạ: "Ngươi không phải là Thiếu chủ Ma tộc sao?"
"Là Thiếu chủ, nhưng không có nghĩa là chủ của Ma tộc." Hắn bĩu môi tự giễu: "Huống hồ thời gian qua Ma tộc đặt sức mạnh lên hàng đầu, danh hiệu chỉ là tên gọi mà thôi."
Ta gật đầu, đứng dậy định đi vào phòng bàn bạc với mọi người nhưng lại bị hắn giữ lại: "Ta đã bị thương nặng thế này, ngươi còn nỡ lòng bỏ ta lại đây sao?"
"Ta có ở đây ngươi cũng không thể khỏe lên ngay được."
Ta vào phòng gọi Thẩm Lạc Xuyên dậy, sau đó cùng chàng đến chỗ mấy người Liễu Thanh Thanh.
Lục Thu Bạch đã gửi tin về cho sư tôn, còn Từ Kha vẫn còn chưa mở mắt ra nổi, đúng là đồ gà!
Trông thấy vầng ánh sáng vàng trên tay Lục Thu Bạch càng ngày càng chói lọi, trong lòng ta thầm cảm thán, không hổ là đại sư huynh, pháp thuật ở trình độ cao, đòi hỏi kỹ thuật khó như thế cũng luyện thành được.
Huynh ấy nhìn tờ giấy trắng trong tay một hồi, sau đó quay qua nói với ta và Thẩm Lạc Xuyên: "Sư tôn gọi hai người về cùng."
"Nếu như bọn ta không về thì sao?" Ta hỏi dứt khoát.
Đã rời khỏi sư môn, sao còn quay về chứ.
"Vậy ta sẽ bắt hai người về."
Ta lùi dần vào trong vòng tay Thẩm Lạc Xuyên, nhưng vẫn rất cương quyết.
Mặt Lục Thu Bạch không thay đổi, cứ nhìn bọn ta như vậy.
Nhưng như thế ngược lại lại làm ta tức giận.
"Đầu tiên, muội đã rời khỏi phái Đồng Thành, không quay lại là không quay lại. Thứ hai, Lâm Bạch Lộ không liên quan gì đến muội, cô ấy bị bắt cũng không phải do muội hại, nói chung là không dính líu gì đến muội hết. Cuối cùng, cho dù muội bị bắt quay về thì cũng không liên quan gì đến Thẩm Lạc Xuyên."
"Tư Tư..." Liễu Thanh Thanh định mở lời khuyên ta, nhưng lại bị Thẩm Lạc Xuyên ngăn lại: "Sư tỷ, Để Tư Tư bình tĩnh lại đã. Bây giờ nàng ấy đang kích động, nói gì cũng không nghe đâu."
Ta nắm tay Thẩm Lạc Xuyên đang định đi mới sực nhớ ra, đây là nhà ta sao ta phải đi chứ?
"Ai lo cho Lâm Bạch Lộ thì người đó đi cứu cô ấy, đi ngay lập tức đi!"
Lại một lần nữa có người đẩy cửa phòng.
"Lâu nay không gặp, con thay đổi nhiều quá."
"Sư tôn." Ta vô thức cúi đầu giống họ.
Đã nhiều năm vậy, ta vẫn còn sợ sư tôn.
"Đã lâu không gặp."
Ta còn chưa cất tiếng đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Đã lâu không gặp."
"Hai người...quen nhau?"
Sư tôn không trả lời ta ngay, mà thản nhiên hỏi: "Con chắc chắn sẽ không về cùng ta?"
Đương nhiên không thể về cùng người rồi, ai mà biết người có đem ta ra đổi lấy Lâm Bạch Lộ không. Nhưng dĩ nhiên ta không dám nói như vậy với người.
"Sư tôn, Tư Tư ngu dốt, không có tư chất tu luyện. Cuộc sống giản dị đời thường nơi đây có lẽ phù hợp với con hơn."
"Thế còn con? Con cũng không về?"
Thẩm Lạc Xuyên lắc đầu, sau đó cúi xuống nhìn ta, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng khó tả: "Nàng ấy ở đâu con ở đó."
Sao lại là cũng không về? Nếu như Thẩm Lạc Xuyên là người phái Đồng Thành thì lẽ ra ta cũng phải biết chứ.
Nhưng...thôi, để sau này hỏi chàng ấy.
"Sư tôn, vậy Lâm sư muội..." Lục Thu Bạch thử dò hỏi.
"Nhị trưởng lão của Ma tộc đã đến phái Đồng Thành, họ nói muốn đổi lấy Thẩm Lạc Xuyên."
Lời nói cứ như gió thoảng mây bay, vô cùng bình thản, nghe đơn giản như chuyện mua mớ rau miếng thịt ngoài chợ.
Ta dựa sát vào người chàng, hận không thể hòa mình với chàng làm một.
Một bàn tay chạm vào lưng ta vỗ về trấn an, là tay của Thẩm Lạc Xuyên.
Chàng ấy không dỗ dành thì thôi, chứ vừa mới vỗ về, ta đã muốn khóc. Không dễ dàng gì mới thoát đến được nơi này, có người ta thương, có cửa tiệm của riêng mình.
Ta chưa từng trêu chọc gì họ, ban đầu cũng là Lục Thu Bạch dẫn Lâm Bạch Lộ mò đến y quán của bọn ta. Ta không đụng chạm gì đến họ, cũng không làm điều gì xấu, chỉ nói có mấy lời hơi khó nghe.
Dựa vào đâu mà đòi lấy Thẩm Lạc Xuyên của ta đi đổi mạng cô ta?
Trong thiên hạ đào đâu ra cái lý lẽ ấy!?
"Nếu như các người muốn dẫn Thẩm Lạc Xuyên đi, thì đầu tiên phải bước qua xác ta đã."
Sư tôn cau mày quát: "Nói bậy bạ gì thế."
Ngoài cửa có tiếng kêu yếu ớt, là Ngu Thư một tay ôm ngực, một tay vịn vào khung cửa: "Trước khi các ngươi cãi nhau thì ai đó có thể cầm máu cho ta không?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK