• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trước toàn người là người.

Không biết vì nguyên nhân gì mà tất cả mọi người đều tụ tập ở đây.

Ta cố gắng nắm chặt tay Thẩm Lạc Xuyên để tránh bị lạc, chàng cũng cầm chặt cổ tay ta, nhưng vẫn bị đám đông đẩy ra.

Sao vậy chứ, đằng trước đang phát trứng gà miễn phí hay sao?

Mắt nhìn Thẩm Lạc Xuyên quay lại cố len giữa đám người đi về phía mình, nhưng tay ta chẳng với tới chàng. Ta đành hét lên: "Vào đền Nguyệt Lão đợi ta." Chàng gật đầu, cẩn thận nhích lên phía trước. Còn ta cố đi sang mé bên, thoát khỏi đám đông đến mái hiên bên đường tạm nghỉ.

Viên ngọc lam trên người không hiểu sao bỗng dưng phát sáng, nhưng không nóng.

"Hứa Tư Tư?" Phía sau có ai đó gọi tên ta, là giọng nam, hơi ngập ngừng.

Nghe hơi quen.

Ta cứng đờ cả người, không dám quay lại, không phải là người phái Đồng Thành đến bắt ta về chứ!?

Hình như ta biết đó là ai rồi.

Quay lại thấy Ngu Thư giương nanh múa vuốt nhào về phía ta, đến khi đứng trước mặt ta thì mới bớt bớt lại.

Hắn giơ tay bóp mặt ta: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi."

"Ngươi có ăn nói tử tế được không?" Ta trừng mắt, gạt tay hắn ra: "Sao ngươi cũng ở đây?"

"Cũng là sao, còn có người khác đến à?"

"Không ai, ở đây người khác duy nhất chính là ngươi." Ta không nể nang nói.

Nếu không phải vì hắn ta thì chắc chắn cũng không xảy ra nhiều chuyện sóng gió như thế.

"Hai năm không gặp tiểu nha đầu khẩu khí lớn đấy." Hắn còn muốn sờ đầu ta nhưng ta tránh được: "Đừng có sờ mó lung tung, tướng công ta không vui đâu."

"Tướng công?" Hắn híp mắt nhìn ta, hỏi: "Ngươi gả cho người ta rồi?"

"Không được phép sao? Không gả cho người không lẽ gả cho chó sao?"

Lúc nào cũng nói mấy lời thừa thãi.

"Ta không tin."

"Ngươi tin hay không thì tùy."

Thẩm Lạc Xuyên còn đang đợi ta ở trong đền Nguyệt Lão, nếu ta còn không đi nhỡ chàng ấy bị tiểu cô nương nào bắt cóc mất thì làm sao.

"Đúng rồi, cái này trả lại cho ngươi." Ta lấy ra viên ngọc ở trong tay áo ra đưa trả cho hắn.

Hắn không nhận, vẻ mặt kỳ quái: "Cái này không phải của ta."

"Không phải của ngươi?" Viên ngọc này bây giờ giữ không ổn, ném cũng không xong: "Nhưng mà lúc đó khi ngươi đi đến bên cạnh ta thì nó xuất hiện mà."

"Ngươi có còn nhớ thần thú chúng ta gặp ở trong bí cảnh không?"

"Tiểu Hồng?" (Em báo ấy mọi người)

"Khi truyền tống trận mở, nó ném vào tay ta bảo ta đưa cho ngươi, nói là không thể ăn không mì của ngươi được."

"Trước khi trận pháp khai mở ba chúng ta đều ở cùng nhau," Ta nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Sao mà ta không thấy?"

"Bởi vì tu vi của ngươi quá thấp."

"Ừm..." Ta ngượng ngùng bỏ tay xuống, hóa ra pháp khí cấp tiên chính là một viên đá màu.

Biết bao người đang đứng dưới tán cây để treo dây tơ hồng, nhưng chỉ khẽ liếc mắt là ta đã thấy Thẩm Lạc Xuyên...bên cạnh chàng còn có Lâm Bạch Lộ.

Sao hai người họ lại gặp nhau ở đây chứ.

Sao Thẩm Lạc Xuyên lại cười với cô ấy, có gì buồn cười chứ?

Ta muốn bước qua đó nhưng bước chân cứ nặng nề, như thể nếu thêm ta vào sẽ phá hỏng mất cảnh đẹp trước mắt.

Dù sao trong mơ tất cả mọi người xung quanh đều thích cô ấy, không phải sao?

Ngu Thư đã đuổi kịp, đang đứng bên bên cạnh ta cũng nhìn theo hướng ta nhìn: "Đó là tướng công của ngươi?"

Ta không đáp, chỉ dán chặt mắt lên người họ. Thẩm Lạc Xuyên quay đầu lại! Bây giờ quay lại ôm ta đi, ta sẽ tha thứ cho chàng.

"Xem ra cũng chẳng ra gì, nam nhân thường tình mà." Người bên cạnh vẫn cứ không ngừng châm chọc ta: "Hắn và Lâm Bạch Lộ nói chuyện vui vẻ quá."

"Ngươi biết Lâm Bạch Lộ?"

"Đương nhiên, cô ấy cứu ta một mạng." Hắn thấy ta có vẻ không vui, mới nói thêm: "Ngươi cũng từng cứu ta, trong lòng ta ngươi vẫn quan trọng hơn một chút."

Ta đang buồn nghe hắn nói vậy lại thấy buồn cười: "Ngươi ghê đấy nhỉ, có phải gặp cô nương nào cũng nói như vậy không?"

"Chỉ có ngươi thôi được chưa." Tay hắn ôm ngực, giả bộ như vì ta mà tổn thương.

"Chắc câu này là cùng bộ văn mẫu với câu trước, đúng là lắm chiêu nhiều trò."

Lâm Bạch Lộ thấy bọn ta trước, nàng giơ tay thật cao vẫy chào bọn ta: "Ngu Thư ca ca! Hứa tỷ tỷ!"

Thẩm Lạc Xuyên thấy vậy cũng nhìn qua, nụ cười hơi chùng xuống, ánh mắt âm trầm, không biết đang nghĩ gì.

"Hóa ra là ngươi..." Ngu Thư nói vừa nhanh vừa khẽ, ta nhịn không được hỏi hắn vừa mới nói gì.

"Ngươi ghé gần lại đây ta nói thầm cho ngươi biết."

Ta nửa tin nửa ngờ nghiêng người qua, bị hơi nóng phải vào tai làm cả người sởn gai ốc.

"Ta nói là ta đẹp trai hơn."

"Cút."

Đám đông vẫn tụ tập ở bên đó, nên Lâm Bạch Lộ và Thẩm Lạc Xuyên cũng mất một lúc mới sang đến đây.

Vừa nãy bị Ngu Thư chơi đểu, ta quyết phải trả lại hắn.

Thế là ta học theo giọng điệu của Lâm Bạch Lộ, bắt đầu giở trò nheo nhéo câu Ngu Thư ca ca.

Ọe.

Chắc nôn hết cơm ra mất.

Thế mà Ngu Thư lại chịu được. Hắn cười híp mắt, giọng như rít qua kẽ răng: "Hứa muội muội."

Về mặt không biết xấu hổ này thực sự ta đấu không lại hắn.

Thua vậy.

Sao mặt Thẩm Lạc Xuyên càng ngày càng đen thế?

Xin đấy, ta mới là người phải đen mặt chứ! Chàng và Lâm Bạch Lộ đứng dưới cây tơ hồng ta còn chưa nói gì mà, haizz.

Lâm Bạch Lộ đi đến nghiêng đầu nhìn bọn ta: "Hóa ra Ngu Thư ca ca và Hứa tỷ tỷ quen nhau, muội còn đang nghĩ xem phải giới thiệu thế nào."

Vì có người trước mặt nên ta không tiện trừng mắt.

"Chúng ta quen biết đã lâu rồi, phải không Tư Tư." Ngu Thư cười nhìn ta: "Tình sâu ý nặng."

"Còn có người đang đợi bọn ta, bọn ta đi đây." Ta không quan tâm đến hắn, nói với Lâm Bạch Lộ xong liền kéo Thẩm Lạc Xuyên đi.

Mặc dù chàng cứ để mặc ta kéo đi nhưng cũng không nắm tay ta.

Đoán là đi đến đây đã khuất tầm mắt hai người kia rồi, ta buông tay chàng ra, cứ thế đi tiếp.

Khoảnh khắc ta buông tay chàng liền bị chàng ôm bả vai kéo lại.

"Ta còn chưa tức giận nàng giận cái gì?"

"Gì mà chàng chưa tức giận?" Ta quay lại gạt tay chàng ra, nhưng lại bị chàng túm lấy cổ tay: "Thích cười với người ta như vậy thì đi mà cười với người ta, còn tìm ta làm gì."

"Nàng ghen." Thẩm Lạc Xuyên ra vẻ rất chắc chắn, chàng ôm lấy ta: "Ta nói chuyện với cô ấy là bởi vì cô ấy nói muốn kể cho ta nghe về những người trước đây sống cùng nàng."

"Ta còn đang đứng lù lù ngay đây chàng lại đi hỏi cô ấy?" Ta không chịu thua, cố gắng đẩy cánh tay chàng ra.

Nhưng chàng lại hôn lên khóe mắt ta, chốc lát khí thế ban nãy bay sạch.

"Dù chàng có hôn ta, ta cũng không tha thứ cho chàng."

"Lần này ta thực sự rất hoang mang...bên cạnh nàng sao lại có nhiều nam nhân đến thế! Nào là một sư huynh, lại thêm một sư huynh khác, hôm nay còn có một người nào kia nữa..." Chàng càng nói càng ấm ức, càng nói giọng càng chùng xuống.

Ta nghe mà thấy thương.

Hứa Tư Tư! Hôm qua mày mới nói với người khác thương nam nhân cả đời xúi quẩy, hôm nay chính mày lại như vậy, đúng là mất mặt.

"Tổng cộng ta có hai người sư huynh thôi mà...còn về Ngu Thư, chàng kệ hắn ta, hắn là tên thần kinh."

"Hắn đứng sát nàng như thế, lại còn khôi ngô, ta rất sợ nàng không cần ta nữa."

Lần này đến lượt ta chạm lên khuôn mặt chàng, nghiêm túc nhìn vào mắt chàng: "Chàng, Thẩm Lạc Xuyên, là tướng công của ta, sao ta lại không cần chàng chứ."

Phía sau có tiếng đổ vỡ.

Liễu Thanh Thanh và Từ Kha, mỗi người một bát mì, há hốc miệng nhìn bọn ta.

Khi nãy đang tức giận, lại có vật cản nên ta không hề biết ở đây còn có người khác.

Liễu Thanh Thanh, Từ Kha: Vậy bọn ta lượn nhé?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK