Trong mơ, có mấy nhân vật quan trọng nhất.
Nữ tử, sư tôn, đại sư huynh, còn có thiếu quân của Ma tộc dáng vẻ tuấn tú nhưng u ám.
Không thể không nói, thật biết sắp xếp.
Nhiều người tập hợp lại với nhau như vậy đủ làm một bàn mạt chược rồi.
Hơn nữa mấy người này tất cả đều thích nàng ta, ta thì lại là một tên tiểu tử. (???? mơ kì quá ta???)
Một tháng ấy ta không dám nhìn thẳng mặt đại sư huynh.
Cuối cùng là huynh ấy và nữ tử kia trở thành một đôi, ta lại không có cách nào nhìn thẳng mặt sư tôn.
Kỳ lạ quá, tình địch của ta là sư tôn của ta?
Mà kết cục của ta là bị ném vào ao rắn, còn chưa chết, lại được thiếu chủ Ma tộc vớt lên, cho ăn uống vài ngày.
Đợi khi ta mang ơn hắn thậm chí đến khi ta có cảm tình với hắn thì liền móc lấy kim đan của ta.
So với bị trăm ngàn con rắn đuổi cắn còn đau hơn.
Cho dù là giật mình tỉnh mộng thì vẫn như cũ liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Không được, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Vì thế, ta tu luyện đủ mọi cách.
Ban ngày nỗ lực tu luyện, đến tối về xem thoại bản mua từ dưới núi mang lên.
Tính toán từ đó tìm đường thoát ra.
Tổng kết một chút, hoặc là lật đổ được nàng ta, cùng với mấy người vướng mắc trong cuộc, gây một phen sinh tử ngược luyến.
Cách này trong chớp mắt đã bị dẹp bỏ, ta không làm được.
Hoặc là nương tựa vào nhân vật phản diện chính như trong cốt truyện, làm cho hắn nghe theo mình, sau đó g.i.ế.t c.h.ế.t toàn bộ nhân vật chính diện.
Nhưng mà nói sao đây, cũng có khả năng, nhưng mà vạn nhất tên phản diện này nhìn thấy ta, cảm thấy ta không vừa mắt trực tiếp g.i.ế.t luôn ta thì làm sao.
Mị lực của ta không có cách nào để thể hiện, tài hoa của ta không có chỗ để thi triển, còn chưa làm được gì đã c.h.ế.t.
Không được không được không được, quá nguy hiểm.
Qua vài đêm suy nghĩ, ta quyết định: mặc kệ.
Lão nương mặc kệ!
Ở cách bọn họ xa xa chút, ta không tin còn có thể kéo ta vào sao?
Tu tiên? Trực tiếp từ bỏ!
Vấn đề cũ đã giải quyết, vấn đề mới lại xuất hiện.
Làm thế nào để chạy thoát khỏi đây trở thành chuyện ta ưu tiên trước nhất.
Nội môn gọi ta là thiên tài trăm năm khó có được.
Nói thật lòng ta không tin, có đại sư huynh như châu như ngọc phía trước, ta căn bản không là gì.
Bọn họ chính là muốn dùng mật ngọt chết ruồi đấy!
Đợi đến khi ta trở nên không coi ai ra gì, nữ tử trong mộng sẽ nhập sư môn, ta liền bị vứt bỏ, bị ném vào xó xỉnh nào đó.
Đều là đồ tồi.
"Sư tôn ... Con có lời muốn nói với người ..."
Nam nhân mặc một bộ bạch y, ngồi trên giường tự đánh cờ với chính mình, rất có phong cách.
Ta đứng ở dưới bậc tam cấp không có dũng khí nuốt ngụm nước bọt.
Có một nói một, dáng vẻ sư tôn thật sự không tệ, lão nam nhân chính là hương. (Càng già càng có mị lực, ngon đó mấy bồ =))))
"Có chuyện gì?"
Sắc đẹp mê người, ta cắn môi, cố gắng sắp xếp suy nghĩ trong đầu.
"Sư tôn, con thích người! Chúng ta có thể thành đôi không?"
Nhanh! Tức giận đi! Cảm thấy ta bôi nhọ người, bảo ta biến đi, nói ta không xứng làm đồ đệ của người, trục xuất ta khỏi sư môn!
"Á? Vậy con nói xem con thích ta ở điểm nào?"
"Con thích ... thích người mặc y phục sạch sẽ ..."
Sao mà mọi chuyện không giống như ta nghĩ, người đột nhiên hồi mã thương [1] như vậy thật sự làm người ta khó mà trở tay.
[1] Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch
Ngài cười nhẹ một tiếng: "Về đi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa."
"Dạ." Ta cắn răng, vẫn không cam tâm, đi chưa được mấy bước lại quay đầu nói: "Sư tôn, con thật sự thích người."
"Ta biết rồi."
Biết rồi, sau đó thì sao?
Biết rồi là được sao!
Từ Kha nhập môn sớm hơn ta một ngày.
Chỉ một ngày, y liền chiếm luôn danh hiệu sư huynh.
Cả ngày cứ lấy cái thứ “có lẽ có” [2] này ra cố ra vẻ trước mặt ta.
[2] Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ, ở đây là bả đang khịa đó haha.
Hừ!
"Sư muội gần đây không hề chú tâm khi tập luyện." Y chắp tay sau lưng xụ mặt kéo ta từ trong bụi cỏ dậy.
"Sao vậy? Được trưởng lão khen ngợi hai câu liền giả bộ chính nhân quân tử trước mặt ta à?"
"Không đôi co với muội, nói thật là muội gần đây sao nhìn có vẻ mệt mỏi vậy?" Huynh ấy ngồi bên cạnh ta, ngắt ngọn cỏ ngậm trong miệng.
Ta có gì học nấy, cũng có căn bản: "Huynh nói xem làm sao mới có thể bị trục xuất khỏi sư môn?"
"Muội điên rồi sao!" Huynh ấy trừng mắt nhìn ta.
"Im nào! Muội chính là không muốn vất vả nên muốn bí mật tìm hiểu giới hạn cuối cùng chút thôi."
Thứ lỗi nhé lão thiên gia, ta đây nói dối thật sự chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Nếu như ông cứ muốn dùng sét đánh ta, thì phiền ông cùng đánh luôn Từ Kha cho bõ.
Huynh ấy không nói, ánh mắt ngẩn ngơ rơi ở phương xa, ta nhìn bộ dạng này của huynh ấy, tự hiểu là không lấy được tin tức gì, lại nằm xuống.
"Đừng nói cho ai, ta dường như biết một ít." Huynh ấy xoay người qua cúi đầu xem xét ta.
"Biết thì nhanh nói đê."
Từ Kha nghiêm túc nhìn xung quanh một lượt trước, xác định không có ai mới nằm sấp xuống ghé tai ta, nhỏ giọng nói: Có một lần ban đêm ta đi tiểu, nhìn thấy sư tôn thần thần bí bí đi về phía sau núi, ta hiếu kì, liền đi theo từ xa, nhìn thấy người đi vào một cái hang núi, bên trong hang núi ấy nhất định có thứ gì đó bất thường.
Tim ta nhảy lên một nhịp, nhưng trên mặt không hề để lộ: "Huynh nói thật sự nghe giả dối quá, sư tỷ đang tìm muội, muội đi trước đây."
Sau đó vỗ vỗ vai huynh quay người chạy đi, để lại một mình huynh ấy đang tức giậm chận ở bãi cỏ.
Từ Kha, huynh cuối cùng cũng nói tiếng người rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK