"Giết luôn hay là ..." Tuyết Oánh nhìn Thẩm Lạc Xuyên: "Giết luôn đi, tu sĩ ra đã ra vào chốn này giữ lại cũng không tốt cho chúng ta."
Không phải chứ trời ơi! Cả đời ta thanh danh trong sạch, bây giờ lại chôn thân ở chốn kỹ viện, nếu lưu truyền ra bên ngoài thì đúng là nhục không để đâu cho hết.
Thẩm Lạc Xuyên ghé đến nhìn kỹ từng tơ lông trên mặt ta, thậm chí còn chạm thử vào chỗ xương hàm và phía sau tai ta.
Có lẽ hắn đang tìm vết dán của mặt nạ da người.
Ta quay đầu qua chỗ khác, không để hắn chạm vào mặt. Nhưng, lại bị Tuyết Oánh bóp mặt nên không thể ngọ nguậy.
"Trước khi ngươi chết ta phải xem ngươi rốt cuộc là ai!"
Ta nhắm mắt, không nhìn Thẩm Lạc Xuyên nữa.
"Aiyo, đây không phải là ..."
Thẩm Lạc Xuyên tiếp lời Tuyết Oánh bỏ ngỏ: "Là vị kia nhà ta."
"Hứ, ai là nhà ngươi chứ!" Ta vẫn nhắm mắt không chịu nhìn hắn, nhưng mà ta có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt hắn lúc này. Chắc là bộ dạng đang chọc tức ta.
Làm gì cũng không xong, còn để lộ thân phận thực sự của mình, hầy.
Tuyết Oánh buông tay ta ra, nói: "Hay là ta đi trước nhé, hai người cứ ở lại nói chuyện?"
"Vào trong nói đi, đứng ở ngoài mái hiên như này cũng không hay lắm."
Sau đó, một làn hơi thở ấm nóng phả vào bên tai: "Mở mắt ra đi, nếu không thì ta ôm nàng xuống nhé."
Tay hắn không yên cứ chọc chọc vào eo ta.
"Thì...trùng hợp ghê, lại gặp ngươi ở đây." Ta nhanh chóng nhảy ra xa, nói đôi câu lấy lệ với Thẩm Lạc Xuyên. Ta xấu hổ, nhanh chóng nhảy xuống.
"Xin chào, ta là Tuyết Nghênh." Hắn giơ tay ra, bàn tay thấy rõ khớp xương. "Xin chào, ta là Hứa Tư Tư."
"Nói đi, sao nàng lại tới đây?" Thẩm Lạc Xuyên cau mày nhìn ta: "Sao Lệ nương lại để nàng vào?"
"Thì cứ thế bỗng nhiên cho vào..." Giọng ta càng lúc càng nhỏ. Ta lại hỏi ngược lại hắn: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Đến gặp bằng hữu, còn nàng thì sao?"
"Ta đến xem chơi thôi."
Ta nghe mấy lời vô thưởng vô phạt này cảm thấy thật thừa hơi. Hai người bọn ta ai cũng không chịu nói thật, lại còn muốn thăm dò đối phương.
Sau đó Thẩm Lạc Xuyên không nói gì nữa, chỉ nhìn ta.
"Nhưng mà, ta ăn miếng bánh quế hoa được không?"
Tuyết Nghênh bật cười, đẩy đĩa bánh đến trước mặt ta: "Mời."
Ta xoa bụng, thấy hơi ngại. Ở đây không như ở sư môn, mỗi ngày đều có linh đan diệu dược bồi bổ. Ở đây, mỗi lần sau khi ta sử dụng linh lực đều phải ăn rất nhiều mới lấy lại được sức.
Khi ta ăn đến miếng bánh thứ ba, bên ngoài có người đang to tiếng. Ba người bọn ta nhìn nhau, Thẩm Lạc Xuyên đứng lên: "Để ta ra ngoài xem sao."
Tuyết Nghênh gật đầu, sau đó rót cho ta một chén trà: "Cẩn thận không nghẹn."
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, khuôn mặt Thẩm Lạc Xuyên có vẻ u ám, hắn bước vào, nói: "Tỷ ngươi về rồi."
Người bên cạnh đứng phắt dậy, nhưng lại bị hắn ngăn lại: "Ngươi đừng nóng vội, Tuyết Linh đúng là về rồi, nhưng..."
"Lúc nào rồi ngươi còn ấp úng không nói." Tuyết Nghênh chạy ra khỏi phòng.
Ta còn chưa nuốt xong miếng bánh cuối cùng, nhưng cũng không kịp uống nước nữa, cứ thể chạy ra ngoài.
Những người bên dưới la hét toán loạn, như một nồi cá chạch lấu kho vậy.
Một đám người đội nón vây quanh cửa. Kẻ cầm đầu cả bọn còn dẫn theo một cô nương yếu ớt.
Ta nhìn thấy cô ấy tóc tai rối bời, những vết lốm đốm lộ rõ trên mặt, hai tay thì bị buộc chặt ở phía sau.
Còn có một cái đuôi đang chảy máu.
Khi ở gần Tuyết Nghênh ta cũng đã ngửi thấy mùi yêu khí trên người hắn, hóa ra là hồ ly.
Thẩm Lạc Xuyên đứng ở đằng sau ta: "Nếu sợ thì nhắm mắt vào."
Còn Tuyết Nghênh siết chặt nắm tay, đuôi cũng đã xuất hiện, hai mắt đỏ lồng lên, đây chính là dấu hiệu của cơn phẫn nộ.
Người đội nón kia cởi áo choàng đen ra ngẩng đầu nhìn bọn ta, nói một câu.
Đúng hơn là nói bằng khẩu hình, bởi vì ở quá xa khó mà nghe rõ nói gì.
Nhưng từ khẩu hình của hắn ta đoán ra, hắn nói "Đã lâu không gặp."
Nam nhân bỏ nón xuống để lộ khuôn mặt vừa đen vừa gầy.
Giống như một con dao.
Bầu không khí quanh người bên cạnh càng lúc càng ngưng trệ, ta bèn lặng lẽ nhích gần đến chỗ Thẩm Lạc Xuyên.
"Trả tỷ tỷ lại cho ta." Trong giọng nói của Tuyết Nghênh có lẫn cả yêu lực nên tất cả người ở đây đều có thể nghe thấy.
"Đương nhiên là được thôi, ta đưa nàng ta tới đây vốn là vì vậy, nhưng..." Người đàn ông nhìn Tuyết Nghênh một lượt rồi nói: "Nhưng ta muốn nội đan của ngươi."
Trong chốc lát, lòng ta kinh hãi hoảng loạn. Ta đã từng nghe nói có tu sĩ tu hành bằng cách giết yêu tộc móc nội đan, nhưng tận mắt chứng kiến, mới thấy hóa ra trước đây mình nhìn mọi thứ quá đơn giản.
Giọng điệu nào phải là giọng đến thương lượng, rõ ràng là cưỡng ép chiếm đoạt.
"Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền!" Lệ nương bị đè xuống dưới đất, vẫn cố phỉ nhổ tên kia: "Trước đây ngươi lừa gạt Tuyết Linh bọn ta còn chưa tính sổ đâu!"
Tên cầm đầu khẽ đánh mắt, Lệ nương ăn một cú tát: "Tiểu hồ ly nghe cho rõ, bây giờ là các ngươi cầu xin ta trao đổi. Hắn giao nội đan ra, ta sẽ thả người. Nếu như hắn không giao nội đan, bọn ta sẽ giết hết đám người các ngươi. Nội đan của hắn vẫn vào tay bọn ta."
"Đồ vô liêm sỉ!" Tuyết Nghênh nghiến răng: "Không lẽ bọn ta sợ các ngươi sao!"
Tên ấy nhìn bọn ta cười, không nói năng gì. Hắn lẳng lặng đi đến trước mặt Tuyết Linh quất một roi vào người nàng.
Tiếng thét chói tai của như chọc thủng lỗ màng nhĩ..
Sắc mặt Thẩm Lạc Xuyên vẫn như cũ, hắn nắm bả vai ta dặn dò: "Lát nữa nếu như đánh nhau, ta sẽ ngăn chúng lại, nàng mau chạy đi nhé."
"Sao ta bỏ ngươi lại đây được."
Nếu như là thường ngày, hắn sẽ bắt đầu trêu chọc ta. Nhưng, mặt hắn bây giờ vô cùng nghiêm túc: "Đừng làm loạn nữa, lát nữa nhớ chạy đi, nghe ta."
"Ta bảo là ta không đi! Không đi là không đi!"
Khi ta đang nói dở, Tuyết Nghênh bắt đầu hành động. Hắn nhảy xuống dưới lầu.
Đám người áo đen dưới lầu không biết rút ở đâu ra trường đao, tản ra bốn phía. Còn tên cầm đầu vẫn đứng nguyên đấy, khẽ cười xem tất cả mọi chuyện.
Những hồ ly khác cũng ào tới, linh lực màu đỏ, tím, lam, lục tán loạn khiến đại sảnh càng trở nên hỗn loạn.
Ta định nhảy xuống, nhưng lại bị Thẩm Lạc Xuyên kéo lại. Tay hắn thoăn thoắt kết ấn gì đó, sau đó ta bị dịch chuyển đến một nơi lạ lẫm bên ngoài lầu hoa. Những chiếc đèn lồng đỏ của kỹ viện chỉ còn ở xa xa.
Ta: ???
Huynh đệ à, ngươi ngàn lần vạn lần đừng có chuyện gì nhé! Tiền nhà chúng ta mỗi người chịu một nửa đấy.
Di chuyển từ nơi này đến nơi khác là pháp thuật cấp cao, ta chưa được học.
Nên ta chỉ đành chạy bộ đến vậy.
Bắp chân không ngừng đau nhức như đang nhắc nhở ta hằng ngày thiếu luyện tập, giờ sắp không chịu nổi, nhưng ta không dám dừng lại.
Ta sợ đến chậm một bước thì không thể thấy Thẩm Lạc Xuyên nữa.
Không phải vì ta thích hắn hay là lưu luyến gì hắn, mà vì ta còn nợ hắn một cây trâm.
Ta không thích nợ ai cái gì. Nhất định là thế!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK