Quần áo màu xanh được gấp chỉnh tề đặt ở đầu tủ, mặt đất sạch sẽ bóng loáng không một hạt bụi, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ninh Thải Nhi không ngốc, đã sớm biết nơi này hơi kì lạ, chỉ là vô cùng sợ hãi nên không dám suy nghĩ kỹ càng mà thôi.
Thiên Quyết công tử nói: "Ngày mai ta lại phái người tới chỗ nàng."
Ninh Thải Nhi lắc đầu: "Không giống nhau, nàng ấy không phải Tiểu Đồng."
Nàng và Tiểu Đồng mặc dù chỉ biết nhau được gần nửa ngày, tiếp xúc với nhau lại vô lqd cùng ăn ý, hơn nữa tận mắt nhìn thấy nàng ấy chết trước mặt mình, nói thế nào thì cả đời cũng khó mà quên được, nếu thay bằng một người khác, càng khiến nàng nhớ lại sự đau đớn đó.
Thiên Quyết công tử ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, đặt một nụ hôn nơi khóe mắt ướt át, đóng cửa phòng đi tới lương đình.
Dựa người trên lan can, Huyền Thanh hai tay ôm ngực, ra vẻ thoải mái nhàn nhã, thấy Thiên Quyết công tử đi tới, khuôn mặt tươi cười: "Ơ, lần đầu thấy ngươi để tâm với nữ nhân như vậy đấy, còn là một phàm nhân bình thường lqd nữa chứ."
Thiên Quyết công tử ngồi ghế đá, rót một ly rượu: "NinhThái Thần, còn nhớ cái tên này không?"
Mặt dù Huyền Thanh là một tên mắt mù nhưng đối với tên người lại hết sức nhạy cảm, bất ngờ ngồi dậy kêu lên: "Dĩ nhiên là nhớ, mấy năm trước hắn mang một ông già tới đùa giỡn ngày đại hôn của ta, chưa nói tới chuyện cướp đi nàng dâu lqd chưa qua cửa của ta, lão già còn đánh ta sưng mặt sưng mũi."
Thiên Quyết công tử kẹp ly rượu giữa hai ngón tay, trầm giọng nói: "Nàng là muội muội của Ninh Thái Thần."
"Nàng là muội muội của tên thư sinh kia?" Huyền Thanh đảo mắt, đột nhiên cười nói, "Nàng dâu chưa qua cửa của ta là Quỷ Nô của ngươi, ban đầu bọn họ đại náo Lan Nhược Tự, hại ngươi mất một chút đạo hạnh, không phải vì báo thù mới lqd nhốt nàng độc chiếm đấy chứ."
Một ly rượu hất vào mặt Huyền Thanh, ngắt mạch suy nghĩ lung tung của hắn.
"Lôi đầu óc ra rửa cho sạch, ngươi biết ta mấy trăm năm rồi, xưa nay ta làm việc ngươi còn không rõ hay sao, có thời gian làm mấy chuyện vụn vặt như thế à?"
Huyền Thanh vuốt mặt, liếm rượu trên môi: "Thế vì sao, nàng có chỗ nào đặc biệt?"
Thiên Quyết công tử lại rót thêm ly rượu, nhìn rượu khẽ lăn tăn, bờ môi mềm mại nhếch lên lộ ra nụ cười như mưa xuân, tinh tế tới mức nhìn qua không thể nhận ra: "Nàng, không khiến người ta ghét."
Huyền Thanh híp mắt cười: "Chỉ là không ghét mà thôi, không bằng tặng cho ta làm nàng dâu đi."
Choang một tiếng, là tiếng chén sứ vỡ tung tóe, trên bàn đá xuất hiện thêm mấy mảnh sứ trắng.
Bỗng nhiên Huyền Thanh cảm thấy từ một luồng khí lạnh từ bàn chân lan lên, run run rẩy rẩy đổi chủ đề: "Bạn bè lâu năm đùa một chút thôi mà, lại nói ta tìm ngươi có chuyện quan trọng, lqd Tỏa Yêu tháp ở núi Phù Diêu sập rồi, tất cả yêu nghiệt bị nhốt trong đó chạy hết ra ngoài, khiến cho nhân gian đại loạn, ngươi có biết chuyện này không?"
"Vài ngày trước nền móng lay động, ta đã tính đến việc chuyện này sẽ xảy ra, chỉ cần bọn họ không vào Lan Nhược Tự, thì có liên quan gì tới ta đâu?"
Huyền Thanh bỗng vỗ cột đá, kích động: "Có chuyện ngươi còn không biết đâu, có món đồ ngươi muốn tìm ở trong Tỏa Yêu tháp, không bằng lúc này cùng đi xem một có khi lại lấy được đấy."
"Trước đây, ngươi gọi ta, chỉ muốn ta tìm người giúp ngươi." Đôi mắt đen như mực của Thiên Quyết công tử liếc nhìn hắn, nói chậm rãi, "Nhưng ta có thể đồng ý với một yêu cầu, đến lúc đó ngươi chỉ có thể nhặt những thứ ta bỏ lại."
Trái tim nhỏ của Huyền Thanh như tắc nghẹn, thầm nghĩ có thể nhặt mấy đồ thừa cũng được, ai bảo đạo hạnh của hắn lqd kém hơn Thiên Quyết chứ, lập tức muốn lôi Thiên Quyết đi.
Thiên Quyết công tử gỡ tay hắn: "Vội vã vậy làm gì."
Huyền Thanh gấp đến mức dậm chân: "Bây giờ không đi thì đợi đến bao giờ, không chừng tối nay bảo bối đã bị lấy mất rồi, đi sớm về sớm là được rồi, nữ nhân của ngươi vẫn ở đây cơ mà."
Thiên Quyết công tử tỏ vẻ do dự, tay áo rộng vung lên, hóa sương trắng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Huyền Thanh nhanh chóng đuổi theo, nói thầm: "Bảo đi cũng không đi, lúc đi còn đi nhanh hơn cả ta, tên này......"
Cách đó không xa, sau một rừng hoa lớn có một bóng dáng màu vàng nhạt ẩn núp, sau khi thấy hai nhân vật lớn lớn biến mất, nàng ta đứng dậy, từ từ nghiền ngẫm lời bọn họ nói.
" Muội muội của Ninh Thái Thần à, khó trách thấy nàng ta quen mắt như vậy, hừ......"