Hai chân Hề Phong không dài như nhau, mỗi ngày sư phụ hắn đều dùng dược thảo xoa bóp cho hắn, mất mấy năm mới chữa khỏi.
Đối với tuổi thơ của Hề Phong, sư phụ là một gốc cây đại thụ sum xuê che chở cho hắn, che khuất bầu trời, ngăn trở mưa to gió lớn, chỉ vì giúp hắn trở thành người khỏe mạnh.
Bị ảnh hưởng bởi những việc gặp phải lúc nhỏ, Hề Phong yêu tiền lại háo sắc. Sư phụ định uốn nắn hắn từ bỏ thói xấu nhưng thấy sự tham tiền đối với việc tu dưỡng của hắn cũng không đáng ngại, liền kệ sở thích của hắn.
Trước ngày sinh nhật mười bốn tuổi của hắn một ngày, sư phụ hỏi Hề Phong muốn quà gì, hắn nói như đinh đóng cột, hắn chỉ muốn một đồng tiền.
Trước sau như một, đồng tiền không được coi là nhiều, nhưng đối với người túng quẩn như sư phụ hắn, đập nồi bán sắt cũng kiếm không nỏi một đồng.
Sư phụ chỉ biết trừ yêu diệt quái, ngay đêm đó liền đeo Phục Ma Kiếm, đi về phíá nhà thợ săn ở sâu trong núi giúp nhà họ trừ yêu. Hề Phong đợi mấy lqd ngày trong Thanh Phong quán, cũng không thấy sư phụ về, hắn vội vàng cầm la bàn càn khôn, tìm kiếm dấu vết của sư phụ.
Nhưng ma quỷ liên tục xuất hiện trong rừng nhãn, hắn nhìn thấy một nữ yêu tinh đầu người đuôi rắn, răng nanh dính đầy máu, từng miếng gặm cắn thi thể ngực bụng vỡ vụn, đó là sư phụ hắn.
Trái tim Hề Phong như bị đâm thủng một mảng lớn, gió lạnh mạnh mẽ xâm nhập vào trong xương tủy, tay chân lạnh cóng, cứng ngắc tê dại, hắn rất khó khăn mới có thể nhặt Phục ma kiếm dính máu nằm trên mặt đất.
Hắn muốn giết nàng! Giết nàng! Giết nàng!
Nữ yêu thấy một tiểu đạo sĩ tuấn tú tới gần, bị hắn nhìn bằng ánh mắt căm thù tột độ khiến nàng ta sợ tới mức mắt xanh trợn ngược, nàng ta lập tức hiểu ra hắn quen biết với lão đạo sĩ.
Hề Phong mù quáng, hét to một tiếng, tung người đâm kiếm về phía nữ yêu.
Nữ yêu lắc mình một cái, suýt nữa tránh thoát lưỡi kiếm, cái đuôi bị chặt mất một chút.
"Tiểu đạo sĩ tha mạng, hắn bị người khác giết, ta chỉ cắn một miếng thịt của hắn thôi." Nữ yêu run như cầy sấy, cầu xin tha thứ.
Hề Phong nghĩ thầm trong bụng, ngay cả hắn cũng có thể hàng phục nàng ta, sư phụ chắc chắn không thể chết trong tay nàng ta.
Hắn lạnh lùng quát: "Nói, là ai?"
"Ta chỉ biết là... là một nhân vật lợi hại, lúc ấy ta núp ở xa, nhìn thấy hắn." Trong mắt nữ yêu lộ ra sự ái mộ, "Nhìn thoáng qua thôi, rất tuấn mỹ."
Dạ dày Hề Phong trào lên cảm giác buồn nôn, giơ kiếm lên chỉ vào đỉnh đầu nữ yêu, đằng đằng sát khí: "Đi chết đi!"
Nữ yêu sợ hãi gào kêu: "Đừng, pháp lực ta kém cỏi, không biết người nọ là thần hay là yêu. Để lại cho ta cái mạng này, ta nhất định giúp ngài tìm được thủ phạm đã hại lão đạo trưởng."
Hề Phong thở phào, tay cầm kiếm từ từ hạ xuống.
Nữ yêu thấy thế, bạo gan dùng đuôi rắn trườn tới cạnh hắn: "Tiểu đạo trưởng không phải gấp, người đó ở đây không lâu thì rời đi, nói không chừng còn ở nơi nào đó cách đây không xa."
Hề Phong ngồi xuống, kìm nén nước mắt dùng áo ngoài bọc thi thể của sư phụ lại, không chú ý tới đuôi rắn lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân của hắn.
"Tiểu đạo trưởng, bộ dạng của ngươi thật là đẹp." Thân rắn của nữ yêu biến ra bốn cánh tay, như dây leo cuốn lấy hông của hắn.
Hề Phong giật mình, muốn xoay người, đã bị sặc bởi luồng khói xanh do nữ yêu phun ra.
"Chậc chậc, mặc dù ngươi lợi hại, vẫn quá non nớt." Nữ yêu cười khanh khách, vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, "Làn da non mền y như đậu hũ, chắc chưa được thử qua mùi vị của nữ nhân nhỉ."
Hít vào luồng khói xanh vô cùng kì lạ, Hề Phong cảm thấy một làn sóng khô nóng dâng lên từ trong bụng, giống như lũ quét tràn vào tứ chi.
"Cút ngay, yêu quái thối tha." Hề Phong cắn răng nghiến lợi, tức giận mắng, nhưng giọng nói dần yếu đi.
Nữ yêu thấy hắn trúng dâm độc, cười hả hê: "Tiểu đạo trưởng đừng gấp, ta sẽ từ từ dạy ngươi."
Thấy nữ yêu càng ngày càng dán lại càng gần, Hề Phong nâng cánh tay mềm nhũn, mò mẫn lung tung trên mặt, cuối cùng chạm tới chỗ kiếm nằm chỏng chơ.
Hắn hét lớn, một nhát đâm mạnh kiếm vào tim nữ yêu, dòng máu màu xanh lục từ vết thương chảy ra, dính vào đạo bào sạch sẽ.
......
Mi tâm Hề Phong nhíu chặt lại giống như chữ xuyên, bàn tay siết chặt đá vụn, nỉ non trọng trạng thái mơ hồ.
Ninh Thải Nhi thấy Hề Phong bất tỉnh nhân sự, lục lọi trong tay áo hắn, muốn lấy ra mấy tấm hoàng phù có ích, lay lay mấy cái, một viên minh châu oánh ánh trong xuất lăn ra ngoài.
Ninh Thải Nhi nhặt lên nhìn, đúng là thứ Thiên Quyết công tử tặng cho nàng, sao lại rơi vào tay Hề Phong.
"A...... Không...... Ách......" Hề Phong bất ngờ ngồi xếp bằng, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Ninh Thải Nhi cảm thấy bối rối, vỗ nhẹ khuôn mặt Hề Phong: "Phong đạo trưởng, tỉnh......"
Hai mắt Hề Phong bất ngở mở ra, con ngươi ửng hồng nhìn chằm chằm Ninh Thải Nhi, cười toe toét lộ hàng răng trắng nõn, giống như mãnh thú đói bụng phát hiện ra con mồi béo mập.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên lui về phía sau, lại bị hắn đè người lên, ấn nàng ngã trên đống đá vụn.
"Giết...... Giết...... Giết......" Hề Phong nắm chặt bả vai Ninh Thải Nhi, hét lên một tiếng, áo ngoài của nàng bị hắn xé mất hơn một nửa.
Mặt Ninh Thải Nhi biến sắc, đẩy mạnh ngực Hề Phong, nhưng sức mạnh của nam nữ chênh lệch quá lớn, làm kiểu gì cũng không thể ảnh hưởng một lqd chút nào tới hắn, cần cổ nhỏ dài bị hắn bóp chặt, không khí trong ngực bị ăn ép tới mức không còn bao nhiêu, sống chết bị ngăn cách bởi một đường mong manh.
Đúng lúc này, từng nét mực từ sống lưng nàng lan lên, giống như mạng nhện bao bọc bàn tay dữ tợn của Hề Phong.
Hề Phong kêu đau, bàn tay rời khỏi cổ Ninh Thải Nhi, hai mắt trợn trắng, ngửa đầu ngã xuống đất.
Ninh Thải Nhi xoa xoa cần cổ đau nhức, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hề Phong đang hôn mê, những mảnh tơ đen quấn quanh hai bàn tay đang từ từ rơi xuống, mảnh tơ đen uốn lượn rồi quay về trên người nàng.
Ninh Thải Nhi muốn chỉ lấy những sợi tơ đen ra ngoài, dường như những sợi tơ ấy đã được nhuộm vào da thịt, sờ mãi cũng không sờ được thứ gì, thẩm thấu vào lưng nàng rồi biến mất.
Vậy rốt cuộc đó là thứ quỷ gì?
Bỗng nhớ ra, hôm diễn ra kỳ thi mùa xuân, Thiên Quyết công tử đã vẽ lên lưng nàng một bức đạo phù, chẳng lẽ đó chính là pháp chú che chở hắn tạo ra?
Ngay lập tức, trong lòng nàng xuất hiện cảm xúc chẳng thể diễn tả thành lời.
Ninh Thải Nhi đạp nhẹ vào chân Hề Phong, sau khi xác định hắn không có sức lực để đánh trả, nàng lột đạo bào của hắn, khoác ra ngoài bộ quần áo bị hắn xé nát.
Sương mù xung quanh nhạt dần, cách đó không xa, tiếng mở cửa đá vang lên.
"Phụ thân, đạo sĩ kia đã chết chưa?" Từ sau cửa đá, Lý đại nhân thò đầu ra, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong để nhìn.
"Còn thở, bây giờ không giết, thì đợi đến bao giờ." Lý công tử cười, sải bước tới gần Hề Phong.
Ninh Thải Nhi giơ cao hoàng phù trong tay áo Hề Phong, cắn chặt răng đứng chắn trước mặt hắn.
Lý đại nhân thấy phụ thân đi vào, đánh bạo núp sau lưng hắn.
Lý công tử cười ha ha: "Tiểu nữ nhân, ngươi quá khinh thường tu vi của t đấy, đối phó với con ta thì có thể, nhưng hoàng phù có thể làm khó được hay sao?"
"Đúng rồi." Lý công tử lôi ra một lá thư từ trong ngực, "Đây là thư ngươi gởi về nhà à, tài văn chương không tệ."
Hắn xé nát lá thư, từng mảnh giấy trải đầy đất: "Nhưng vị trí Trạng Nguyên năm nay, không của ta thì của ai."
Ninh Thải Nhi hừ giọng, cười: "Từ xưa cũng có nữ nhân vào triều làm quan, đều thành câu chuyện lưu danh lưu sử sách. Ngược lại, hễ là yêu nghiệt làm loạn triều chính, thì đều rơi kết quả không chết được tử tế."
Lý công tử giận đến mức ngực thở phập phồng: "Khá lắm, nhanh mồm nhanh miệng, đáng tiếc ngươi không sống được tới lúc thi đình mất rồi."
Năm đầu ngón tay của hắn biến thành gai nhọn, lao về cần cổ Ninh Thải Nhi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một luồng ánh sáng vàng lóe qua như rồng lướt phượng bay, cánh tay của Lý công tử bị chặt đứt, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Ninh Thải Nhi quay đầu nhìn lại, đã thấy Hề Phong đứng sau nàng với phong thái oai hùng, cầm thanh đoản kiếm màu vàng trong tay.
Lý công tử không ngừng giật mình: "Ngươi tỉnh lại?"
Hề Phong cười nói: "Không bất tỉnh, các ngươi sao dám vào?"
Lý công tử che vết thương cụt tay lui dần về phía sau, muốn trốn khỏi địa huyệt. Hề Phong nhanh chóng bay lên, vung kiếm đâm phia về Lý công tử đang đứng cách đó không xa.
Lý công tử lôi Lý đại nhân ra sau lưng, che chở cho hắn, cùng chạy vào địa huyệt nhanh chóng mất hút, cùng lúc đó, Hề Phong vung kiếm lên lần nữa, ánh sáng lóe lên một phát, hung hăng bổ đôi người Lý đại nhân.
Hề Phong cười nhạo: "Nghiệt súc, chạy đi đâu!"
Từ trên đỉỉnh đầu vang lên tiếng nổ lớn, đá vụn và bụi bặm rơi xuống toán loạn, cả địa huyệt rung chuyển kịch liệt, dường như sắp sập.
"Muốn chạy trốn, đến ổ cũng phá hủy." Hề Phong đầu nhìn trần địa huyệt, bất ngờ kéo tay Ninh Thải Nhi, "Cùng ta rời khỏi nơi này."
Hai chân Hề Phong nhanh như gió, nhanh chóng đưa Ninh Thải Nhi rời khỏi địa huyệt.
Ninh Thải Nhi thật vất vả mới thở được một hơi, lại thấy Hề Phong dùng vẻ mặt vô cùng kì lạ nhìn mình.
Hề Phong nhăn mày: "Sao ngươi lại mặc đạo bào của ta?"
Ninh Thải Nhi chỉ áo, phàn nàn: "Là do ngươi làm hại, quần áo của ta mới......"
"À?" Cặp môi mỏng của Hề Phong hé mở, nhớ lại đoạn kí ức mơ hồ.
Lúc đó hắn giống như bị dục hỏa công tâm, xé rách quần áo của nàng, đè nàng xuống dưới, sau đó không nhớ rõ......
Không thể nào!!!
Mặt Hề Phong lúc trắng lúc đỏ, rồi từ từ chuyển sang tím đen, không nhìn Ninh Thải Nhi thêm một cái.
Ninh Thải Nhi cảm thấy hắn có gì đó không đúng, lại không có tâm trạng so đo, hỏi hắn: "Rết yêu chạy mất rồi, bây giờ làm thế nào?"
Hề Phong quay lưng về phía nàng, dừng một chút, úp úp mở mở: "Ta đã bày trận thiên la địa võng, giam cầm bất kỳ hành động nào của yêu nghiệt, hắn trốn không thoát đâu. Chỉ cần canh giữ ở Lý phủ rồi bắt rùa trong lọ là được."
Ninh Thải Nhi đáp lời, tìm nơi có bóng cây ngồi xuống, lười biếng nói: "Vậy thì coi chừng đi, vừa nãy mệt chết ta rồi."
Hề Phong giật thót, thầm nghĩ làm chuyện kia quả thật rất mệt mỏi.
Ách, sau đó thì....., hắn đang nghĩ cái gì.
Ninh Thải Nhi không hiểu đống suy nghĩ linh tinh của hắn, sờ sờ túi áo, lại phát hiện viên minh châu rơi ở địa huyệt. Nếu Thiển Quyết công tử biết được, xem chừng lại phiền toái rồi.
Cách đó không xa, ở lòng đất, địa huyệt sụp đổ, bừa bãi không chịu nổi, một tảng đá lớn trùng hợp đập nát viên minh châu, bột minh châu trên mặt đất lqd dần bay lên, từ từ ngưng tụ tạo thành một bóng dáng cao lớn.
Đôi mắt hẹp dài nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, vỗ một chưởng lên tảng đá, bùm một tiếng, từ trong khe hở, một con rết đen to lớn rơi xuống.
Con rết lớn bị run sợ trước khí thế của hắn, cơ thể to dài lượn lờ qua lại: "Đại nhân, ta không làm tiểu nữ nhân kia bị thương một chút nào, nàng ta đã chạy rồi."
"Quả nhiên, không nên dung túng cho cái mạng của ngươi." Hắn nâng tay áo, chạm vào đường chỉ nơi cổ tay, nhanh chóng xoay người, "Nhưng giết chết ngươi lại bẩn giày của ta."
Rết tinh mừng rỡ: "Tạ đại nhân tha mạng."
Thiên Quyết công tử cười khẽ, từ nào cũng như châu ngọc: "Ta muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Lúc này, cả người Ninh Thải Nhi đang sảng khoái ngủ không biết trời trăng là gì, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói cảnh giác của Hề Phong: "Ngươi là ai?"
Ninh Thải Nhi ngủ say sưa, khó khăn lắm mới mở được mắt, mơ màng nhìn thấy hình dáng màu trắng đứng dưới bóng cây.
"Thải Nhi." Giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhàng, thanh mát, giống như những bông tuyết trắng sáng bay vo vơ trên Tuyết sơn, khiến tâm trí mơ hồ của nàng tỉnh táo hoàn toàn.
Thiên Quyết công tử, tại sao hắn đã quay lại rồi......
Khuôn mặt Hề Phong được ca tụng bề ngoài như phượng, dung nhan như rồng, so sánh với thần thái của người áo trắng đứng trước mặt hắn, lại có lqd thể ngang ngửa mà lại khác nhau một trời một vực.
Sau khi bị phát hiện, người nọ chưa bao giờ thèm nhìn Hề Phong Nhất một lần, trong mắt hắn ta chỉ có một người duy nhất-Ninh Thải Nhi, khiến Hề Phong cảm thấy rất khó chịu.
Ninh Thải Nhi đứng dậy với tư thế nhếch nhác, nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi: "Ngươi......"
Thiên Quyết công tử nhìn nàng từ trên xuống dưới quan sát nàng, màu đen nơi đáy mắt từ từ chuyển sang đậm đặc, giống như giật mình, sóng to gió lớn sắp cuộn trào.
Ninh Thải Nhi vuốt áo, mới nhớ ra, lúc này, tóc tai nàng đang xốc xếch, quần áo xốc xếch, còn đang mặc đạo bào của Hề Phong......