Lục Hợp Bát Hoang, chỉ lên trời mà nhìn bốn phương tám hướng, là nơi hoang vắng cách Trung Nguyên rất xa. Ninh Thải Nhi ngồi trên lưng Tiểu Kim, lại có thể trong một thời gian ngắn, đưa nàng tới hoang mạc cách huyện Nhụ Dương ngàn dặm.
Lần đầu tiên nhìn thấy một màu vàng tràn ngập không có một ngọn cỏ, Ninh Thải Nhi chậc lưỡi hít hà khen ngợi: "Thế gian cũng có một nơi vắng lặng thế này!"
Huyền Thanh cưỡi mây đen, thoải mái nhàn nhã theo sát Tiểu Kim, quay đầu nhìn lại đằng sau: "Chúng ta tới đây để vét đồ thừa, không phải tới chơi, đâu thèm để ý xem chỗ này chim có ỉa phân được hay không."
"Ngươi nói ngươi đi vét đồ là ý gì?" Ninh Thải Nhi nghi hoặc hỏi lại.
Huyền Thanh cười hì hì nói: "Chính là nhặt những đồ mà người khác không cần."
Vì mấy thứ đồ mà người khác không cần, cón cần đặc biệt chạy tới đây không, Ninh Thải Nhi không hiểu rõ lời hắn nói. Đúng lúc này, Kim Điểu bất ngờ bẻ cánh chuyển hướng, hạ xuống giữa một thành trì bỏ hoang ở giữa hoang mạc.
Thiên Quyết công tử ôm eo nàng, nhẹ nhàng nhảy xuống, nói lạnh nhạt: "Lời của hắn, tùy tiện nghe vài câu là được rồi."
Cùng lúc đó, Tiểu Kim thu nhỏ lại, chui vào trong áo Thải Nhi, yên tĩnh co lại thành một cục.
Ninh Thải Nhi dẫm trên biển cát mềm mại mênh mông bát ngát, những cơn gió mạnh mang theo cát bat vụt qua khiến da mặt hơi rát, trên đỉnh đầu, lqd lqd sức nóng của mặt trời như muốn hút khô toàn bộ nước trong cơ thể, ở nơi này mỗi một phút giây cũng là sự đau khổ.
Thiên Quyết công tử nhận ra sự khác thường của Thải Nhi, ngón tay gõ nhẹ nhàng tại vị trí đan điền của nàng, sau đó hỏi: "Bây giờ thấy thế nào?"
Cảm giác thư thái như được tắm gió xuân tràn từ đan điền tới lục phủ ngũ tạng, cảm giác nóng ran bị quét tan không còn một mảnh, cho xung quanh nàng là những làn bão cát nóng bỏng, lúc này Ninh Thải Nhi cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Ninh Thải Nhi hít một hơi thật sâu: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Cảm nhận đi." Huyền Thanh không nhịn được mà đi trước một bước, chân không chạm đất bay lượn trên không, vòng quanh đống hoang tàn, vuốt cằm nhìn qua nhìn lại, "Rốt cuộc giấu ở đâu, ta thật sự không muốn lật tung đống này thêm một lần đâu."
Nguyên hình của Huyền Thanh là một tòa núi đen, trời sanh hắn đã am hiểu cách dời núi san bằng mọi thứ, đối với hắn mà nói, đống phế tích này lại càng dễ dàng như nghịch một món đồ chơi.
Chỉ thấy hai tay hắn mở ra, nhẹ nhàng nâng cao, thoáng chốc toà nhà, phòng ốc và cột đá, từng vùng bị phá nát, trong tiếng rung chuyển mạnh mẽ, được nâng lên khỏi mặt đất.
Sau khi phòng ốc tách ra khỏi mặt đất, lộ ra một hố sâu cực lớn, ngoaiji trừ những bộ xương cốt nát vụn, cũng không phát hiện được bất kỳ thứ gì.
Huyền Thanh thở dài một tiếng: "Haiz, lại mất công đi một chuyến uổng công rồi."
Thiên Quyết công tử ôm theo Ninh Thải Nhi, bay đến chỗ tế đài cạnh một cái giếng cạn, tới gần miệng giếng, ra lệnh: "Ra ngoài."
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ bên trong có người?
Nhưng đợi nửa buổi, chỉ thấy mấy con bọ cạp leo ra từ miệng giếng, ngay cả nửa bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Huyền Thanh nhòm vào trong giếng một cái, uy hiếp bằng giọng nói thô ráp: "Nếu không ra, ta sẽ dùng cát lấp kím cái giếng cạn này luôn."
Sau khi uy hiếp, Huyền Thanh nhỏ giọng hỏi Thiên Quyết công tử: "Trong này có người thật à?"
Thiên Quyết công tử không đáp, bàn tay bất ngờ đập mạnh lên thành giếng, trong giếng xảy ra rung chuyển dữ dội.
Hắn đang định muốn đập mạnh thêm một lần nữa, một giọng nói yếu ớt vang lên từ đáy giếng: "Đại nhân, đừng......"
"Không ngờ lại có người núp ở trong đó, Thiên Quyết, ngươi được lắm." Sau khi sỡ hãi than thở, Huyền Thanh hướng xuống đáy giếng nói chuyện, "Nhanh lên một chút, ra ngoài ngay, đừng có kì kèo nữa."
Nơi đáy giếng u ám hiện ra một bóng mờ đang động đậy, từ từ chậm rãi bò ra ngoài theo đường đi của vách giếng, nhìn kỹ mới có thể nhận ra người này là một nữ nhân.
Trên người nàng không có gì, mái tóc đen dài tới gót chân giống như vậy dùng để che đậy, giống như bộ quần áo che kín cả người nàng.
"Đại nhân, tha cho ta một mạng." Nữ yêu run rẩy quỳ xuống.
Huyền Thanh tỏ vị thế đứng từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh với nữ yêu: "Tha ngươi một mạng cũng được, đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết vị trí của kính Hắc Thiên."
Nữ yêu cúi người nói: "Kính Hắc Thiên là thứ gì, tiểu nhân chưa từng nghe qua."
Huyền Thanh tức giận nói: "Là người sống ở sa mạc, có ai chưa từng nghe thấy kính Hắc Thiên một lần, loại tạp chủng như ngươi cũng đừng cãi chày cãi cối."
Nữ yêu cúi người nói: "Nếu thứ đại nhân nói là gương để cúng tế, tiểu nhân đúng là đã nhìn thấy nó một lần, có thể nối liền hai giới âm dương hai, soi sáng kiếp trước kiếp này của mỗi người. Nhưng mà chiếc gương này mang lqd đến rất nhiều điều xấu và tà vật, cũng là bởi vì nó, thành trấn ở sa mạc này đều bị cát đen bao phủ."
Thiên Quyết công tử mở miệng nói lạnh lùng: "Chúng ta tìm chính là vị trí của cái gương này, đối với phàm nhân là tà vật nhưng lại là bảo vật đối với thần ma. Ngươi không cần giấu giấu giếm giếm, giao kính Hắc Thiên ra đây.
Nữ yêu giấu mặt trong làn tóc đen nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng người khác lại có thể phát hiện người nàng ta đang run run cúi xuống, nàng nói lqd bằng giọng khàn khàn: "Kính Hắc Thiên không ở đây, làm sao ta dám lừa gạt ngài......"
Thiên Quyết công tử cười: "Chính bởi vì kính Hắc Thiên ở trong tay ngươi, ngươi mới dám nói láo với ta. Nếu bây giờ ngoan ngoãn giao nó ra đây, ta sẽ để ngươi được toàn thây."
Ninh Thải Nhi đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn, đây là lần thứ hai nàng tận mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn của Thiên Quyết công tử tàn nhẫn, lần đầu tiên hắn đánh cho Hề Phong hộc máu không cầm nổi.
Nàng bỗng nhớ mấy ngày trước, ca ca nói với nàng: Thiên Quyết công tử cũng không phải người lương thiện gì, hắn giết người, dính bào nhiêu máu tươi, máu chảy ra một vùng biển mênh mông.
Không phải một loài, ắt có dị tâm.