Thiên Quyết công tử đứng trước mắt nàng có điểm nào đó không hề thích hợp nhưng Ninh Thải Nhi lại không thể biết được nguyên nhân là do đâu.
Nàng khẽ cắn môi dưới, chợt hiểu nhớ cuộc chạm trán nơi địa huyệt, nàng nói với hắn: "Thả ta về, tên đạo sĩ kia đang gặp nguy hiểm."
Thiên Quyết công tử nghe vậy, khịt mũi cười lạnh, "Thân phận của ngươi là gì, chỉ là một món đồ chơi, lại dám ra lệnh cho ta."
Hai chữ đồ chơi, giống như một mũi tên băng bay vèo vèo đâm vào trái tim nàng, hơn nữa nó còn xoáy sâu xé trái tim nàng ra thành từng mảnh nhỏ.
Đôi mắt Ninh Thải Nhi ầng ậng nước, trong nháy mắt, mi dưới cố ngăn dòng lệ lại, nổi giận nói: "Thiên Quyết, Ninh Thải Nhi ta không phải đồ chơi của ngươi, ngươi đã xem thường ta như vậy, cần gì sống chết dây dưa với ta!"
Thân ảnh mà trắng dùng tốc độ người thường không thể nhận ra, lao vọt trướt mặt Ninh Thải Nhi, tóm cổ của nàng nâng lên: "Đã chơi chán ngươi từ lâu rồi, thì ra là ngươi không muốn sống"
Cổ Ninh Thải Nhi bị siết chặt tới mức thở dốc cũng khó khăn, chỉ thiếu một chút nữa thì đã mất mạng, cả người đau tới mức gần như tê dại thì nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen hẹp dài âm độc, bỗng bình tĩnh lại.
Hắn không phải Thiên Quyết công tử!
Sương mù nơi này khác hẳn Lan Nhược Tự, ngược lại giống y sì địa huyệt. Một người tính cách thanh cao giống như sen trắng nơi núi cao, không thể tỏa ra sát khi tàn bạo như thế.
Sau khi hiểu ra, Ninh Thải Nhi bất chấp tất cả, cố giãy giụa, vung tay đánh về phía Thiên Quyết công tử giả lại dễ dàng bị hắn hóa giải.
Ninh Thải Nhi mở to mắt, đã thấy bản thân không còn ở trong Lan Nhược Tự, cũng không thấy bóng dáng của Thiên Quyết công tử giả mạo. Lại cúi đầu nhìn bản thân thấy bản thân đang tự bóp cổ chính mình.
Mới nãy, tất cả đều là ảo cảnh, hư hư thực thực, ở sâu trong linh hồn, đó là người nàng sợ nhất.
Thì ra đó là nguyên nhân nàng vẫn luôn né tránh Thiên Quyết công tử, sợ hãi bị biến thành đồ chơi của hắn. Một nam nhân chưa bao giờ cho một câu hứa hẹn, cũng không cho nàng chút cảm giác an toàn nào cả, giống như lqd tính cách cẩn thận dè đặt của nàng, không muốn trả giá bằng tình cảm thật lòng mà để thua cả ván bài.
Mà lúc này, Hề Phong đang nhắm mắt, nằm bên cạnh nàng, hô hấp không ổn định, dường như đang chìm trong cơn ác mộng.
Ninh Thải Nhi dùng sức lắc hắn: "Phong đạo trưởng tỉnh, tỉnh dậy."
Hề Phong mấp máy môi mỏng, nói mơ: "Bạc, bạc......"
Ninh Thải Nhi câm nín, không nói nổi lời nào.
Trong tình trạng này mà cũng có thể mơ thấy bạc, danh hiệu tham tiền quả nhiên là danh xứng với thực. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trong ảo cảnh, thứ mình nhìn thấy không phải là điều mình sợ nhất hay sao?
Hàng mi Hề Phong khẽ lay động, một dòng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống: "Sư phụ......"
......
Là mộng là thật đều hư ảo, ai có thể phân rõ được.
Năm Hề Phong sáu tuổi, hạn hán liên tiếp. Cha mẹ lại bày kế, đem bán hắn- đứa bé nhỏ nhất nhà.
Hắn được đặt ở trong chiếc sọt tre rách nát, giống như món hàng hóa, được bày bán ở chợ. Bên cạnh cắm một tấm ván gỗ, dùng than viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo —— năm lượng.
Thỉnh thoảng có người đi đường dừng lại, dùng ánh mắt nhìn hàng hóa, quan sát hắn. Lại thấy ván gỗ ghi năm lượng, khinh thường hừ một cái, cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Nạn đói năm đó, mạng người không đáng bao nhiêu tiền. Bán năm lượng, cũng chẳng khác cướp đoạt là mấy.
Hắn mệt mỏi, cong lưng lại, giấu thân thể nho nhỏ trong sọt tre, sau lưng truyền tới tiếng chửi rủa của người cha —— hắn không đáng một đồng.
Từ bé hắn đã bất ngờ ý thức được, tiền là thứ cao quý nhất trên đời, dù ít ỏi cũng có thể mua cái mạng bần tiện của hắn.
Con đường trong chợ gồ ghề, lông gà bẩn rải rác bay tứ tung cùng với rau quả. Một đôi giày trắng không nhiễm một hạt bụi, bước chân thong thả đi từ đầu đường, bất ngờ dừng lại trước cái giỏ trúc, nơi hắn đang nằm.
Lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một đôi giày sạch sẽ đến vậy, nhìn mãi mà vẫn không dời đi được, không nhịn được nghĩ tới bộ quần áo bẩn thỉu lqd của mình, còn là quần áo thừa của mấy ca ca, vừa hâm mộ vừa tự ti.
Chủ nhân của đôi giày này, nhất định là vì tò mò mới tới đây nhìn hắn, một lát nữa cũng sẽ đi thôi.
"Ta muôn đứa bé nàyi."
Giọng nói già nua vang lên ngay trên đầu hắn, hơi khàn khàn, lại không dễ nghe.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt hơn năm mươi tuổi, cúi đầu cười híp mắt nhìn hắn.
Cha hắn vô cùng kích động: "Năm lượng, bán luôn cho ngươi."
Chủ nhân của đôi ngày nghe vậy, có vẻ không vui: "Đứa trẻ không phải là hàng hóa, sao có thể nói là bán?"
Cha hắn chìa tay: "Đạo trưởng nói rất đúng, trả tiền đi."
Lúc này, hắn bất ngờ giơ cao chân, khó khăn nhảy ra ngoài giỏ trúc, khập khiểng đi vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn lão đạo trưởng: "Ta là người què, ngươi còn muốn mua ta không?"
"Ngươi, thằng nhóc này." Chuyện làm ăn phải làm ăn cho sòng phẳng, cha hắn tức giận không nhịn nổi nữa, giơ bàn tay định đập mạnh vào đầu đứa con trai quặc.
Thân ảnh lão đạo trưởng lóe lên, đứng trước mặt cha hắn ngăn cản, ném ngân lượng về phía cha hắn: "Đủ rồi, ngươi đã cùng hắn đã không còn gì liên quan, ngày sau hắn là người của Thanh Phong quán."
Hắn không thể tin nổi, ngẩn người, hoảng hốt nhìn bóng lưng gầy gò của lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ quay đầu lại, vẫy tay với hắn: "Oắt con, cùng ta về nhà thôi."
Năm đó, hắn được sư phụ nhặt về đạo quan, có một cái tên hay —— Hề Phong.
Sư phụ nói, hi vọng hắn có thể đi lại nhanh như gió, tự tại như gió, cả đời ung dung tự tại, không phải lo lắng điều gì.
Có sư phụ, hắn có mọi thứ.