• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đó về sau, cả ngày, phụ mẫu Ninh gia chỉ lải nhải về Thiên Quyết công tử.

Ninh phụ giục Thải Nhi hẹn hắn tới chơi, dường như đã nghiện đánh cờ với Thiên Quyết công tử, không tái chiến 300 hiệp thì không chịu. Ninh mẫu làm một hộp bánh ngọt lớn muốn Thải Nhi đưa qua, còn dặn dò nàng, lqd không cho phép nàng lại giở tính trẻ con, ở trước mặt nam nhân phải ôn nhu chăm sóc.

Thải Nhi bị mẫu thân bới móc từ đầu đến chân mới dừng lại, nàng bỗng hoài nghi mình không phải con ruột của mẫu thân nữa, Thiên Quyết công tử mới là con ruột của nhà bọn họ.

Dưới sự mong đợi của phụ mẫu Ninh gia, Thải Nhi xách bánh ngọt, hộp đựng thức ăn, nhanh chóng bước chân ra khỏi nhà.

Sau khi biết Thiên Quyết công tử có thể nhìn qua Tiểu Kim, thấy rõ từng cử chỉ hành động của nàng, Thải Nhi không hề dùng Tiểu Kim, cũng không có việc gì cũng đi tìm hắn nữa, bởi vì như vậy giống như lúc nào nàng lqd cũng bị hắn giám thị, cũng bởi vì hắn không báo cho nàng biết hắn ở nơi nào, công bằng mà nói, hắn với nàng quá không công bằng.

Bị bắt phải đi ra khỏi cửa, Ninh Thải Nhi lôi Tiểu Kim ra, hậm hực hỏi: "Chàng ở đâu, ta có việc tìm chàng."

Tiểu Kim nhìn nàng bằng ánh mắt ngốc nghếch, chỉ biết kêu to vài tiếng ngu ngơ.

Thải Nhi lại hỏi thêm mấy câu, vô cùng bất đắc dĩ, vừa định nhét Tiểu Kim vào ngực, trong rừng cây bất ngờ nổi lên một trận gió lớn, cành cây lắc lư, lá cây cọ sát vào nhau phát ra tiếng động soạt soạt.

Gió thổi mạnh khiến Ninh Thải Nhi bị ngã, cả người bất ngờ được nâng lên, cánh tay thon dài có lực vòng chắc quanh eo nàng, đợi tới nàng ngạc lqd nhiên quay đầu lại, trông thấy cặp mắt đen sâu thăm thẳm như mực, ánh sáng nhu hòa phủ lên tầng nước đen, nhu hoà nhìn nàng đầy lưu luyến.

Trong nháy mắt, tinh thần của Ninh Thải Nhi như bị cắn nuốt, hoảng hốt nhìn hắn chằm chằm, hoang mang hỏi hắn "Sao chàng lại tới đây?"

Thiên Quyết công tử cười nói: "Không phải là nghe thấy có người gọi ta tới đây hay sao."

Khuôn mặt Thải Nhi đầy ngượng ngường: "Có phải chàng đang có việc bận hay không, ta đã quấy rầy chàng hả?"

Một giọng nói chế nhạo từ bên cạnh bất ngời vang lên: "Đâu chỉ quấy rầy, còn có ta ở đây nữa."

Người nói chuyện chính là Huyền Thanh, là hồ cẩu bằng hữu của Thiên Quyết công tử.

Nhìn thấy hành động thân mật của hai người bọn họ, trái tim độc thân quá lâu của hắn vỡ tan tành trên mặt đất, nếu đổi lại là một người khác, hắn sẽ phóng một mồi lửa, đốt chết đôi cẩu nam nữ này.

Hai tayThải Nhi nâng hộp đựng thức ăn, đưa tới trước mặt Thiên Quyết công tử, mở miệng nói vô cùng nghiêm túc: "Đây là hộp bánh ngọt cho chàng, không biết có hợp khẩu vị của chàng không."

Cặp lông mày của Thiên Quyết công tử khẽ nhướn: "Nàng làm?"

Thải Nhi lắc đầu: "Là nương ta làm cho chàng, nương tốn rất nhiều công sức đấy."

Đôi mắt Thiên Quyết công tử trầm xuống, từ tay nàng, nhận lấy hộp đựng thức ăn, quơ quơ lên, nói với Huyền Thanh đang đứng bên cạnh: "Hộp này cho ngươi tất đấy."

"Tốt quá, ta đang đói bụng." Tu vi của Huyền Thanh không bằng Thiên Quyết công tử, vẫn còn ham mê ăn uống của phàm nhân, vừa nghe thấy có bánh ngọt ăn, hai mắt liền sáng lên.

Thải Nhi lẩm bẩm oán trách: "Nhưng bột bánh là do ta nhào mà......"

Huyền Thanh giang hai cánh tay ra, định cầm hộp bánh, bỗng nhiên hộp đựng thức ăn được xoay sang hướng khác, hại hắn chụp vào khoảng không.

Thiên Quyết công tử ngoái đầu nhìn lại, đưa mắt nhìn Thải Nhi, khẽ mỉm cười: "Vậy đợi lát nữa ta sẽ ăn."

Huyền Thanh cảm thấy hắn giống như một con chuột bị đùa giỡn, nhưng sợ uy quyền của Thiên Quyết công tử nên không dám lỗ mãng, yên lặng tức giận, cái mũi cứ vểnh lên ngửi.

Thải Nhi hỏi "Lúc nãy, hai người đang bận gì à?"

Huyền Thanh ngửa mặt, nói đắc ý: "Chúng ta vừa đi từ Lục Hợp Bát Hoang tới đây, chuyện còn chưa làm xong liền chạy vội tới đây, ngươi cũng không cần suy nghĩ đâu, phàm phu tục tử không đi được đâu."

Lục Hợp Bát Hoang chỉ một nơi cách đây cực xa, cách nơi này ít nhất vạn dặm, trong nháy mắt, bọn họ có thể về tới đây.

Thải Nhi cầm hộp đựng thức ăn, lo sợ van xin: "Ta rất muốn đi xem, có thể hay mang ta theo được không? Ta rất ngoan ngoãn, không gây rắc rối đâu."

Huyền Thanh ngại Thải Nhi khiến hắn vướng víu tay chân, tất nhiên không muốn, hù dọa nàng: "Không được, nơi đó rất nguy hiểm, tiểu nha đầu như ngươi không muốn sống nữa hả."

Thải Nhi bị hắn đe dọa một hồi, trong lòng sinh ra sự khiếp đảm, lại nghĩ tới người bên cạnh nàng là Thiên Quyết công tử, bỗng cảm thấy không sợ hãi nữa, cố ý vỗ mông ngựa: "Có các ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì."

Huyền Thanh vừa nghe, huyết mạch toàn thân như được bơm đầy, trong nháy mắt xông thằng vào não.

Nhớ tới người như hắn cô đơn ngàn năm, đây là lần đầu được nữ nhân nhờ vả, hắn sao lại không kích động?

Đồ trong ngực Thải Nhi bỗng dưng biến mất, Tiểu Kim bất ngờ bay ra, ngoan ngoãn bám lấy mu bàn tay của Thiên Quyết công tử.

Thiên Quyết công tử nhẹ nhàng thổi một hơn trên cánh chim, Tiểu Kim lại giương cánh bay lượn, vấn vít bay xung quanh hai người.

Thải Nhi chú ý tới thân thể nhỏ nhắn của nó, to dần với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, qua thời gian một chung trà, nó đã cao tới hai trượng, duỗi cánh chim dài to lớn phá vỡ hai hàng cây, thân thể tráng lqd kiện, đôi cánh vung lên rung chuyển trời đất, bước chân to lớn dài tám thước.

Thiên Quyết công tử ôm eo nhỏ của Thải Nhi, sau khi bay lên lưng Tiểu Kim, vỗ nhẹ lên cánh chim, ra lệnh: "Đi Lục Hợp Bát Hoang."

Thải Nhi có chút hoảng hốt, Tiểu Kim trở thành con Kim Điểu to lớn rồi, còn có thể làm thú cưỡi, bay lượn trển không, con chim này đúng là có điểm lợi hại.

Thiên Quyết công tử cười một tiếng, nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng: "Khi nào nàng chịu rời khỏi ta, ta nên cột nàng bên người, cách này quả thật là có tác dụng."

"Nào có......" Thải Nhi nghiêng đầu, muốn cùng hắn lý luận. Đúng lúc này, Đại Kim bất ngờ giương cánh bay, thân thể của nàng nghiêng về một bên, môi đỏ mọng chạm mạnh vào khuôn mặt của Thiên Quyết công tử.

Thiên Quyết công tử giơ ngón tay dài, miêu tả tỉ mỉ từng múi trên môi của nàng, nhẹ nhàng rỉ tai: "Thải Nhi đừng nóng vội, đợi tới lúc không có người chúng ta lại làm tiếp."

Khuon mặt Thải Nhi đỏ ửng tới mức có thể luộc được trứng gà, cắn răng nghiến lợi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Huyền Thanh thấy vậy mở to đôi mắt đỏ bừng, rất muốn gào lên mấy tiếng.

Cầu cho mấy tên ân ái bị chết nhanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK