Nhưng Chung Diệp không giống với hai vị Hoàng đế trước, từ thời thiếu niên đã thể hiện ra bản lĩnh thông tuệ lạnh lùng, lục đục mấy năm tranh quyền đoạt lợi tay đôi với gia tộc của Thái hậu, thoạt nhìn tuổi hắn còn trẻ, nhưng lòng dạ lại không thua gì đám lão thần cáo già bọn họ.
Duệ Vương và Giản Thanh Sương bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết Hoàng thượng triệu kiến vì việc gì.
Có điều Duệ Vương đã nhận được mật tin của cấp dưới, nói mấy hôm nay Diêu Hi lảng vảng ở Thanh huyện, y là một thư sinh khó lường, học sinh ở Hạc Y Thư Viện gần như là do y cầm đầu, nghe nói còn có quan hệ không rõ ràng với Thịnh Nguyệt. Ông ta trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng Hoàng Thượng, lệnh cho thủ hạ phải bắt bằng được Diêu Hi dâng vua.1
Ngoại trừ chuyện này, còn có một việc nữa.
Nghe nói gần đây động tác của Thành Vương rất lớn, vừa hỏi thăm tiểu thư nhà Các lão vừa hỏi đến cả công chúa trong cung, tám phần là muốn cưới vợ cho con trai Hi Tu Viễn.
Thành Vương là tâm phúc của Hoàng Thượng, cũng là đối tượng đầu tiên Duệ Vương muốn mượn sức, bởi vì công huân của ông ta quá nhiều, tông thất như Duệ Vương gặp mặt cũng phải khách khí mấy phần.
Đáng tiếc trong phủ Duệ Vương không có quận chúa đến tuổi thành hôn, lúc vào cung với Giản Thanh Sương ông ta không nhịn được hỏi lão vài câu: "Giản tướng, mấy cô cháu gái nội ngoại của ông xuất giá hết chưa?"
Đôi mắt Giản Thanh Sương tuy vẩn đục nhưng tin tức vẫn linh thông, Duệ Vương vừa hỏi lão đã biết ngay là có ý gì. Bọn họ đơn giản chỉ muốn kéo Thành Vương vào phe cánh của mình, quan hệ liên hôn dù sao vẫn đáng tin cậy hơn một chút.
Giản Thanh Sương trả lời: "Tuổi lớn đều xuất giá cả rồi, còn lại hai đứa mới bảy tám tuổi, thật sự quá nhỏ, chỉ sợ chướng mắt người như Hi Vĩnh."
Đại thái giám Trịnh Như bên người Hoàng thượng đã nhìn thấy hai người, nhanh chóng ra đón: "Hoàng Thượng đang ở bên trong phê duyệt tấu chương, Duệ Vương điện hạ và Giản tướng mau vào đi."
Duệ Vương lén nhét vào tay áo Trịnh Như tờ ngân phiếu năm ngàn lượng: "Trịnh công công có biết Hoàng thượng triệu kiến việc gì không? Xin ngài tiết lộ vài phần để bổn vương dễ bề chuẩn bị."
Trịnh Như yên lặng đẩy ngân phiếu ra: "Duệ Vương điện hạ vào trong gặp Hoàng thượng là biết ngay thôi."
Duệ Vương chỉ đành lo sợ bất an cùng Lại Bộ thượng thư đi vào.
Nam tử tuấn mỹ mặc long bào huyền sắc đang ngồi trước bàn xử lý tấu chương, đèn đuốc bốn phía sáng rực, tóc người đó chưa buộc lên, tản mát ở sau lưng, ngũ quan sắc bén mà lãnh duệ, khoảnh khắc hắn ngước mắt lên dễ khiến lòng người phát lạnh.
Duệ Vương và Lại Bộ thượng thư Giản Thanh Sương nhanh chóng quỳ xuống hành lễ: "Thần bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Chung Diệp cười lạnh một tiếng ném chiết tử xuống dưới, châm chọc: "Nhiều chuyện phiền lòng thế này chỉ sợ trẫm vạn tuế không nổi."
Giản Thanh Sương bị chiết tử ném trúng run rẩy cúi xuống nhặt lên: "Vi thần sợ hãi."
Mắt phượng của Chung Diệp đảo qua hai người quỳ bên dưới: "Tri phủ Thuần An là do ai bổ nhiệm? Chỉ hai năm ngắn ngủi mà lên đến tri phủ tứ phẩm, năng lực cũng lớn quá nhỉ."
Đầu Giản Thanh Sương toàn mồ hôi lạnh: "Mấy năm nay kết quả khảo sát của Ô Nhân ưu tú nên thăng quan nhanh hơn người khác một chút, trong nhiệm kỳ nhậm chức cũng được bá tánh kính yêu."
Chung Diệp lạnh giọng: "Trẫm cải trang đi tỉnh Vệ Lê tư tuần, thuận đường gặp Cố Lương bị biếm về Thanh huyện."
Bởi vì số lượng quan viên Huyên triều không nhỏ, Duệ Vương không biết Cố Lương là vị nào, Lại Bộ thượng thư chủ quản thì biết rành mạch, Chung Diệp chỉ nhắc qua lão đã nhớ rõ hắn là ai, trước đây giữ chức vị gì, bây giờ bị điều đi đâu.
Giản Thanh Sương nói nhỏ với Duệ Vương: "Cố Lương là Bảng Nhãn vì chuyện của Doãn Tư Tề nên bị biếm......"
Lúc này Duệ Vương mới nhớ ra.
"Tấu chương kia là do Cố Lương viết." Chung Diệp nói, "Hoàng thúc, Giản tướng, hai người các ngươi cùng đọc đi."
Duệ Vương nhanh chóng cùng Giản Thanh Sương mở chiết tử ra nhìn. Nội dung tấu chương là buộc tội Ô Nhân, bên trong liệt kê đầy đủ tội trạng của gã ở phủ Thuần An, dối trên lừa dưới bóc lột bá tánh, lại còn đòi Cố Lương đút lót mình năm vạn lượng bạc......
Mí mắt Duệ Vương giật liên hồi, vừa rồi ông ta chưa hiểu ý Chung Diệp, bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tỉnh Vệ Lê là vị trí quan trọng nhất quốc gia, trạng huống của dân chúng nơi này có quan hệ đến an ổn của toàn bộ Huyên triều, làm quan ở Vệ Lê là một công việc béo bở, tuần phủ hiện tại cũng do một tay Duệ Vương nâng lên.
Toàn bộ khu vực này bị Duệ Vương khống chế trong lòng bàn tay, bây giờ Chung Diệp muốn đoạt lại.
Duệ Vương tuyệt đối không cho phép một tên tri phủ nho nhỏ lật đổ tuần phủ của mình, nhanh miệng tâu: "Bệ hạ, lời Cố Lương không đủ để tin, thần cho rằng cần phái khâm sai đi phủ Thuần An điều tra......"1
"Khâm sai?" Chung Diệp biết rõ quy trình bên trong, chỉ sợ khâm sai đến tỉnh Vệ Lê sẽ bị đủ loại kịch bản che mắt, "Trẫm vừa từ Thanh huyện trở về, chiết tử này là Cố Lương tự tay dâng cho trẫm, ngươi nói mắt khâm sai nào lợi hại hơn của trẫm?"
Duệ Vương á khẩu không trả lời được.
Đôi mắt phượng của Chung Diệp lướt qua Duệ Vương và Giản Thanh Sương: "Phủ Thuần An xuất hiện loại chuyện này không thể không can hệ đến tuần phủ Vệ Lê và Giản tướng. Phạt Giản tướng bổng lộc ba tháng, còn tuần phủ Vệ Lê —— nể tình hắn là môn sinh cũ trong phủ hoàng thúc, phạt bổng một năm, tạm thời không cách chức."
Duệ Vương biết Chung Diệp đang giữ thể diện cho mình, nhưng phần thể diện này không thể dễ dàng mà có được.
Chung Diệp cũng không phải người lương thiện gì.
Ông ta nói nhanh: "Nếu tuần phủ Vệ Lê Trương Tu làm ăn thất trách mong bệ hạ cứ nghiêm trị không tha, mặc dù hắn là môn sinh cũ của thần, nhưng đã làm ra chuyện tổn hại cho triều đình thần quyết không thiên vị."
Chung Diệp lạnh lùng cười: "Sau này trẫm sẽ giao cho hắn việc khác xem hắn có làm tốt không. Ô Nhân thì bãi chức xét nhà, Cố Lương ở Thanh huyện làm việc không tồi, có thể thấy là một nhân tài, tạm thời để hắn tiếp nhận vị trí của Ô Nhân đi, trước mắt khảo sát ba tháng, nếu Cố Lương làm tốt thì tiếp tục giữ chức tri phủ Thuần An."
Duệ Vương rùng mình: "Tuân lệnh."
Chung Diệp phất tay: "Các ngươi lui ra đi."
Gió thu ban đêm lạnh thấu người, mãng bào trên người Duệ Vương và quan phục tím của Giản Thanh Sương đều bị gió thổi lạnh buốt.
Duệ Vương nhắm mắt lại: "Một tên tri huyện thất phẩm mà cũng dám ầm ĩ đến tận tai Hoàng thượng, đúng là ——"
Chán sống.
Cho dù đã thăng từ thất phẩm lên tứ phẩm, nếu Duệ Vương muốn giết hắn thì vẫn nhẹ nhàng như giết một con gà.
Giản Thanh Sương lắc đầu, cất tiếng khàn khàn: "Vương gia đừng hành động thiếu suy nghĩ, tỉnh Vệ Lê đã bị vạch ra lỗ hổng, tâm tư chỉnh đốn cai trị của bệ hạ đã rõ như ban ngày, nếu ngài bằng mặt không bằng lòng đối nghịch với hắn, chỉ sợ ——"
Duệ Vương hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn không quá thoải mái.
Đêm khuya tĩnh lặng, Trịnh Như hầu hạ Chung Diệp đi ngủ, hắn để cung nhân thay quần áo, ngoài bình phong có vài tên thị vệ mặc quần áo dạ hành đang quỳ.
Hắn hỏi bâng quơ: "Gần đây trong Kinh thành có xảy ra chuyện gì không?"
Thị vệ tâu: "Thành Vương liên tiếp có hành động, nghe nói là liên quan đến hôn sự của Hi Tu Viễn."
Đã lâu rồi Chung Diệp không gặp Hi Tu Viễn nhưng hắn vẫn nhớ rõ người thanh niên này, là Thám Hoa do chính tay hắn khâm điểm, văn chương tinh diệu tính tình cũng tinh tế đặc sắc, tương lai có thể trọng dụng cho nhập Nội Các.
Chuyện các đại gia tộc liên hôn —— tất nhiên Chung Diệp cũng sẽ nhúng một tay, tránh cho bọn họ cấu kết sinh sự: "Ồ? Có người vừa ý chưa?"
"Ban đầu hỏi thiên kim nhà Lưu Các lão nhưng không thành, hình như không mấy coi trọng." Thị vệ nói, "Hiện tại có lẽ đang hỏi thăm các công chúa trong cung."
Trước giờ Chung Diệp luôn thờ ơ với mấy vị công chúa, hắn vốn bạc tình, bọn họ lại không phải anh em cùng một mẹ, cung điện rộng lớn như vậy nên chẳng lui tới tiếp xúc với nhau được mấy lần.6
Công chúa đến tuổi xuất giá, gả cho Hi gia cũng được.15
Chung Diệp thay xong quần áo, Trịnh Như ra khỏi bình phong cho thị vệ lui hết ra ngoài.
Trong lò đang đốt An Tức Hương, hương thơm lượn lờ, chưa đến thời điểm đốt địa long, tẩm điện kim bích huy hoàng lạnh như băng, nơi nơi đều là hơi thở lạnh giá, Chung Diệp nằm trên giường lộ đôi tay ra khỏi chăn gấm, gân xanh trên cẳng tay cực kỳ rõ ràng.
Hắn ở nơi cao không tránh được rét lạnh, lúc này đặc biệt nhớ Hi Trì.
Long sàng quá rộng lớn, Hi Trì vẫn chưa được ngủ ở đây.6
Đứng trước quyền lực chân chính Ô Nhân cũng chỉ là con tôm cái tép, Hoàng thượng ra tay nhanh hơn Duệ Vương tưởng tượng nhiều, thậm chí ông ta còn chưa kịp đánh tiếng cho Ô Nhân sai gã tiêu hủy hết thư tín liên lạc với các quan viên khác.
Gã chỉ kịp nhìn thấy một đám thị vệ cao to mặc khôi giáp đột nhiên xông vào phủ nha, người đứng đầu tay cầm kim lệnh, toàn bộ phủ nha bị áp xuống đất, sau đó thị vệ mới lệnh Ô Nhân quỳ xuống, đọc thánh chỉ của Hoàng đế cho gã nghe.
Đầu óc Ô Nhân mờ mờ mịt mịt, chỉ nghe được thị vệ kể tội bản thân "Trời sinh tính tham lam" "Làm quan bất nhân" "Gây hại bá tánh", sau đó chức quan không còn nữa, thậm chí còn bị xét nhà.
Chuyện xảy ra quá nhanh, bởi vì là Hoàng đế đích thân ra tay nên căn bản không có cơ hội cho đám quan lại bao che lẫn nhau, tuần phủ hay Duệ Vương gì đó đều không thể cứu gã, những chuyện thường ngày gã làm, số ngân lượng gã hiến lên trên, tất cả đều không phát huy chút công dụng nào.
Một câu của Hoàng Thượng bằng trăm ngàn câu nói của Duệ Vương hay tuần phủ Vệ Lê.
Ô gia bị xét nhà, Ô Nhân làm tri phủ đánh sưu cao thuế nặng cất giấu mấy chục vạn lượng bạc trong kho, mười mấy thiếp thất ai cũng khoác vàng đeo bạc. Có điều trọng điểm không nằm ở những thứ đó, mà là số thư từ được tìm thấy trong thư phòng nhà gã.
Các quan viên có liên quan đến Ô Nhân cơ bản đều không ai sạch sẽ, vật họp theo loài người phân theo nhóm, bọn họ đương nhiên cũng là rắn chuột chung một ổ.
Số thư từ này suốt đêm được đưa đến Kinh thành, trên án thư của Hoàng đế bày đầy chứng cứ các quan viên cấu kết, có âm mưu kéo trung lương xuống ngựa, có ngầm tính toán chiếm đoạt ngân lượng cứu tế, còn có chuyện hùa nhau dâng tặng mỹ nhân lấy lòng quan trên.
Chung Diệp bình tĩnh đọc hết số thư kia một lần, cuối cùng chọn ra hai phong sai thuộc hạ đưa về tỉnh Vệ Lê, giao tận tay tuần phủ Trương Tu.
Những thứ này đều có quan hệ đến hắn.
Nếu Trương Tu gan to chưa bị hù chết, trong lòng hắn bây giờ hẳn đã hiểu rõ sau này ai mới là chủ tử, hắn nên vì ai mà làm việc.
Chung Diệp không nghe được những lời Hi Trì khuyên Ô Nhân lúc đó, nếu hắn biết, có lẽ sẽ là lần thứ hai xem Hi trì như tri kỷ.
Toàn bộ giang sơn đều của Chung Diệp, hắn lại là người có dã tâm bừng bừng muốn nắm chặt quyền lực trong tay, hắn còn trẻ như vậy, đang là thời gian chăm lo việc nước, những kẻ cấp dưới cho dù là trung thành với đảng phái nào cuối cùng đều rơi vào kết cục bị Chung Diệp giết chết.
Trừ phi nguyện trung thành với một mình Chung Diệp.