Y nhìn khắp xung quanh, xác định không có ai rồi mới đẩy cửa ra, một tay khác xoè quạt che nửa mặt mình lại. Kết quả cổng vừa bị đẩy, một giọng nói hùng hồn vang lên suýt nữa doạ cho linh hồn nhỏ bé của Hi Trì bay mất.
"Nhãi ranh thối!"
Hi Trì ngước mắt, nhìn thấy Thành Vương đang đứng sừng sững trước mặt mình như tòa núi.
Y ra vẻ trấn định thu quạt về, thản nhiên cười nói: "Là phụ vương à, sao cha lại ở chỗ này? Sáng sớm con ra ngoài mua mấy món lót bụng, không ngờ vừa trở về đã gặp ngài."
Thành Vương tiến lên ôm vai Hi Trì: "Còn dám nói dối! Nhóc con láo lếu nói dối không biết đỏ mặt sao?"
Bả vai Hi Trì bị bàn tay to bè của Thành Vương vỗ hai cái suýt thì hộc máu: "Phụ vương, cha buông con ra đã!"
"Bổn vương biết hết rồi, nửa đêm hôm qua con lén chuồn ra ngoài, cũng không biết là đi chơi bời ở đâu." Thành Vương hỏi, "Có đúng không?"
Hi Trì đẩy Thành Vương: "Đêm qua ngủ không được nên ra chợ đêm đi dạo, Kinh thành khác mấy thành trấn nhỏ, ban đêm vẫn có nhiều hàng quán náo nhiệt."
"Chỉ có mình con, không hẹn người khác cùng đi?" Thành Vương ra vẻ không tin lời Hi Trì, "Có phải đi hẹn hò không, hôm nào dẫn về để bổn vương nhìn xem?"
Hi Trì đột ngột bị chọc trúng tim đen, ánh mắt vội vàng nhìn qua chỗ khác: "Phụ vương, cha đừng nói linh tinh."
Kinh thành là nơi cởi mở nhất toàn bộ Huyên Quốc, các cô nương dạn dĩ hơn ở nơi khác, những việc phát sinh giữa nam nữ trước khi kết hôn cũng nhiều hơn. Các nữ tử trẻ tuổi bạo gan hẹn hò với nam tử là cực kỳ bình thường, Thành Vương nhìn vẻ mặt Hi Trì, trong lòng nháy mắt hiểu rõ: "Có gì mà phải giấu phụ vương, con thích ai cứ nói với cha là được, phụ vương đảm bảo rước được người vào nhà cho con."
Hi Trì xoay quạt: "Phụ vương, chuyện này tạm gác lại đi."
Thành Vương vốn sợ Chung Diệp, nếu thật sự rước Chung Diệp về Hi gia chỉ sợ rạp hát tuồng của ông ta đừng nghĩ hoàn thành, mấy tiếng ca xướng ê a cũng đừng hòng tồn tại, đến lúc đó Thành Vương cả ngày lo lắng hãi hùng có khi cơm cũng ăn không nổi không biết chừng.
Thành Vương thấy y phục Hi Trì đang mặc không giống ngày thường, tuy vẫn là bạch y nhưng hoa văn trên áo Hi Trì phần lớn là sơn xuyên lưu vân, tiên hạc, mai lan trúc cúc, hoa sen, mẫu đơn, mấy loại cỏ cây hoặc thụy thú ưu nhã. Hôm nay y lại mặc áo thêu đầu rồng thân cá vuốt nắm châu ngọc, loại hoa văn này đã lâu không thịnh hành nữa, trong Kinh thành hầu như không còn người mặc, hơn nữa y phục Hi trì ngày thường là loại thân dài tay rộng cực kỳ phong lưu, bây giờ lại hơi bó sát vào người.
Thành Vương là người trong thô thiển có tinh tế, nhạy bén phát giác ra chỗ không đúng: "Chờ đã, cha nhất định phải tra ra người con hẹn hò là ai! A Trì, nếu đã qua lại với người ta thì không nên chối bỏ trách nhiệm, đừng tạo tiếng xấu cho gia đình, nhanh chóng định thân đi."
Hi Trì cảm thấy Thành Vương phải dạy dỗ cho mình chuyện này cũng khá buồn cười, y cười cười nói: "Phụ vương yên tâm, con không phải loại tình lang bạc tình, sẽ không làm chuyện phụ lòng người ta. Nhưng chuyện này chỉ vừa bắt đầu, vẫn chưa thích hợp để người khác biết."
Thân phận Chung Diệp dù sao cũng là Hoàng đế, chúng đại thần triều đình có thể tiếp thu chuyện Hoàng đế của bọn họ thích nam phong hay không vẫn chưa chắc chắn. Huống hồ Hi Trì chưa rõ Chung Diệp muốn quan hệ giữa bọn họ quang minh chính đại, hay là lén lút trong tối.
Hi Trì không phải người thích trêu hoa ghẹo nguyệt lưu tình khắp nơi, tuy y thích phiêu bạt nhưng vẫn là kẻ chung tình, một khi đã nhận định là người nào thì tâm ý cả đời sẽ không thay đổi. Chỉ là hiện tại y và Chung Diệp chỉ mới bắt đầu, tình cảm giữa cả hai còn chưa củng cố, mọi chuyện chờ sau khi bộc lộ sâu sắc hơn lại bàn cũng không muộn.
Thành Vương nói: "Con biết rõ đạo lý, trước mắt cha nghe theo con. Có điều mấy ngày tới nên ở lại Thành Vương phủ, cha nghe nói con đắc tội Sâm Vương, lão già này lòng dạ ác độc, chỗ đại ca con lại không có hộ vệ, cha lo lắng lão ta ở sau lưng làm chuyện mờ ám hại người."
Hi Trì ngẫm nghĩ, Thành Vương suy xét đúng là rất chu đáo. Đêm qua lúc ám vệ của Chung Diệp xông vào, khả năng đầu tiên Hi trì nghĩ đến chính là thủ hạ của Sâm Vương tới trả thù. Tuy võ công Hi Trì tốt, nhưng nếu chạm mặt sát thủ giang hồ bán mạng làm việc hoặc ám vệ được chuyên môn huấn luyện mấy chục năm thì khó lòng chống đỡ. Trong Thành Vương phủ nhiều gia binh, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
Y gật đầu: "Được ạ, nhọc phụ vương quan tâm."
Thành Vương đi bên cạnh Hi Trì bắt đầu nhiều chuyện: "Cái người lui tới với con có đẹp hay không?"
Hi Trì hơi bất đắc dĩ: "Đẹp, trong mắt con hắn là người đẹp nhất, tuấn mỹ ưu nhã, dung nhan khí chất đều tuyệt hảo."
Thành Vương mừng thầm, con trai thế mà rất ngoan ngoãn thừa nhận: "Tính cách thế nào?"
Hi Trì nghiêm túc suy nghĩ: "Tính cách dịu dàng, đối xử với con rất tốt, biết quan tâm chăm sóc, chưa bao giờ có người dịu dàng với con như vậy, có điều thi thoảng hơi nóng nảy."
Thành Vương càng vui vẻ! Tính cách dịu dàng! Lại còn thấu tình đạt lý! Có chút tính xấu là bình thường, là người ai cũng phải có tính xấu, ngược lại như vậy nghe mới có vẻ chân thật: "Tốt! Con ngoan! Không thể tốt hơn! Thế còn...... người này xuất thân thế nào? Đương nhiên phụ vương không để ý đến xuất thân, xinh đẹp dịu dàng là được rồi, thiếu chút xuất thân không phải vấn đề lớn."2
Hi Trì xoa giữa mày: "Dòng dõi rất cao, vô cùng cao quý."6
Trên dưới Huyên triều chỉ sợ không tìm ra người thứ hai tôn quý đến thế.
Thành Vương vỗ tay: "Hay! Hay lắm! Thật là khéo! Quả thực thập toàn thập mỹ, phụ vương thật sự hy vọng các con thành thân ngay ngày mai cho ta. Con à, con xem con còn chưa có phong hào thế tử, lấy cái gì mà kết giao với người ta? Chẳng lẽ bên kia không chê con thân phận không đủ? Ngày mai phụ vương lập tức dâng tấu chương xin Hoàng thượng phong con làm vương thế tử, được không?"
Hi Trì nói: "Hắn không để ý chuyện này đâu, phụ vương, chuyện của con để sau lại nói, cha đi xem rạp hát của cha thế nào rồi đi."
Thành Vương không tin đối phương không để ý vấn đề này, Hi gia ở Huyên triều vốn là gia tộc hiển hách, chẳng lẽ bên kia là công chúa?
Nhưng Hoàng Thượng rõ ràng đã tuyên bố không cho phép công chúa gả cho Hi Trì.3
Hi Trì và Chung Diệp cùng xử lý xong chuyện của Sâm Vương thế tử, vất vả một hồi mới có được mấy ngày thanh nhàn, y trốn trong nhà nghỉ ngơi.
Có điều ngày xảy ra chuyện trong tửu lâu Hi Trì nhớ rõ đám người của Sâm Vương thế tử cuối cùng thiếu mất một tên, hình như là nửa đường đã trốn mất. Y không quá quen mặt các quý nhân trong Kinh thành, cho nên không rõ lắm thân phận lai lịch của đối phương, tạm thời đành buông tha chuyện này.
Quảng Bình tiểu hầu gia cũng chưa hề chết tâm.
Trong mắt gã Hi Trì chính là hi thế trân bảo, là phong hoa nam tử độc nhất vô nhị, gã thèm muốn dung mạo y không thôi, nghĩ rằng nếu không thể chiếm được Hi Trì thì cả đời này phải sống trong tiếc hận. Đám người Sâm Vương thế tử quá ngu xuẩn, gã nhất định phải tìm người khác hỗ trợ mình đạt được mục đích. Cho dù thế nào gã cũng phải chiếm đoạt Hi Trì, chỉ một lần thôi cũng được.
Canh phòng trong phủ Thành Vương nghiêm ngặt hơn nhà khác rất nhiều, Hi Trì nghe nói Thành Vương và phe cánh Sâm Vương xung đột trên triều, hai ngày nay ông ta không có cơ hội rảnh rỗi đi xem tiến độ rạp hát tại gia kia, môn khách ra vào vương phủ nối liền không dứt.
Đêm nay Hi Trì ngồi dưới đèn đọc sách, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, y tưởng là Tiểu Cảnh bèn nói vọng ra một câu "Vào đi".
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.
Hi Trì buông sách trong tay tự mình đi ra mở cửa.
Chung Diệp cong môi cười: "Phủ Thành Vương canh phòng nghiêm ngặt quá, là lo lắng có tên to gan nào vào nhà trộm tiểu thế tử đi sao? Lúc trẫm lẻn vào phải tiêu phí chút công phu mới tránh hết được đám thị vệ."
Hi Trì lập tức vui vẻ: "Nghĩa huynh, là huynh tới à."
Chung Diệp: "Nhìn thấy vi huynh có vui không?"
Hi Trì gật đầu: "Đương nhiên là vui, ta còn nghĩ huynh đang ở trong cung xử lý chính sự."
"Đâu ra nhiều chính sự phải xử lý như vậy." Chung Diệp quẹt mũi Hi Trì, "Vi huynh chỉ nhớ đệ."
Hi Trì cong mắt mỉm cười, dịu dàng nhìn Chung Diệp thắm thiết một lúc lâu: "Huynh cúi đầu xuống đi."
Chung Diệp cúi đầu, Hi Trì nâng tay ôm cổ hắn, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng của Chung Diệp.2
Hô hấp của hắn cứng lại.
Trí nhớ của Hi Trì rất tốt, lần trước Chung Diệp muốn lần sau gặp mặt y phải làm chuyện này, Hi trì không hề quên, cũng không chối từ. Hơn nữa lần này y đã nắm được kỹ thuật, chỉ nhẹ nhàng c4n mut môi Chung Diệp, không làm người ta chảy máu nữa.
Sau khi hôn xong y bật cười: "Lần này thấy ta làm tốt không?"
"Bé ngoan." Đôi môi mỏng của Chung Diệp cong lên, đáy mắt sâu thẳm, nhịp thở dần nặng hơn nhưng vẫn cố nén để Hi Trì không nhận ra chỗ dị thường, "Đệ làm rất tốt, đặc biệt tốt, đúng là đứa nhỏ vừa ngoan vừa thông minh."
Hi Trì rút quạt xếp bên eo chọc lên ngực Chung Diệp: "Ta không phải trẻ con, nghĩa huynh, huynh phải đối xử với ta như người đồng trang lứa."
Chung Diệp ôm vai Hi Trì, kéo người vào lòng mình: "Vi huynh chỉ có một mình đệ để đau lòng, đệ là tất cả của vi huynh, là đệ đệ hay là con trai đều không quan trọng."8
Lòng Hi Trì ấm áp, mẫu thân tái giá có gia đình mới, ngoại tổ phụ tổ mẫu có gia nghiệp của bọn họ, phụ thân cũng có Hi Tu Viễn bên cạnh bao nhiêu năm, còn bản thân y thì chưa từng là tất cả của bất kỳ ai. Nếu Chung Diệp đã xem y là tất cả, vậy thì mình phải càng yêu đối phương mới đúng, không thể phụ lại tấm chân tình này.
Mùa hè trong phòng oi bức, bên ngoài mát mẻ hơn, Hi trì nhận ra nhiệt độ cơ thể Chung Diệp cao lên rất nhiều, bèn đề nghị: "Nghĩa huynh, chúng ta ra ngoài tản bộ đi, trong phòng nóng quá."
Chung Diệp nắm tay Hi Trì: "Được."
Trăng treo giữa trời, nhưng hôm nay chỉ là một vầng trăng mảnh không nhiều ánh sáng, trong tay Hi Trì cầm theo một cây đèn sừng dê chiếu sáng đường đi.
Vừa đi y vừa cùng Chung Diệp thảo luận: "Có phải đại ca ta sắp trở về rồi không?"
Chung Diệp đã biết Hi Tu Viễn và Hi Trì không phải anh em ruột thịt, nếu đã không có chung huyết thống, hai người cứ kè kè bên nhau còn ra thể thống gì.
Hễ Chung Diệp nhìn thấy Hi Trì thân thiết với người ngoài liền không vui.2
"Hắn sắp trở lại rồi, tốc độ làm việc nhanh hơn trẫm tưởng rất nhiều." Chung Diệp nói, "Quan viên Việt Giang cần phải đổi, trẫm đang suy nghĩ không biết nên đề bạt ai lên thay."
Đáng lẽ hắn muốn đuổi Hi Tu Viễn ra khỏi Kinh thành làm quan nơi khác, nhưng Hi Tu Viễn còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ, mang binh đánh giặc thì được chứ chưa đủ khả năng làm Tổng đốc, quan lại dưới quyền chắc chắn không phục. Huống hồ Chung Diệp tin Hi Trì nhưng không đủ tín nhiệm Hi gia, Thành Vương chưa già, không thể để Hi Tu Viễn làm đại quan vùng biên giới.
"Khó khăn lắm mới được gặp nhau, đừng thảo luận mấy chuyện phiền lòng như thế nữa," Chung Diệp cảm thấy không khí tối nay không tệ, gió thổi phơ phất mang theo hương hoa, thật sự không thích hợp bàn chính sự, những việc này vốn nên do hắn xử lý, không nên nói ra để Hi Trì thêm sầu lo, "Chờ đại ca đệ trở về, đệ tiến cung ở cùng trẫm đi."
Hi Trì còn chưa nghĩ xa như vậy: "Tiến cung?"
"Đương nhiên, trẫm muốn thành hôn với đệ." Chung Diệp nheo mắt, "Tiểu Hi, đệ không muốn?"
"Triều thần nhất định sẽ phản đối, huynh chưa nói gì với bọn họ cả mà." Hi Trì nói, "Chuyện này nên thương nghị từ từ."
Phản đối? Chung Diệp cười lạnh.
Ai không sợ chết cứ việc phản đối, bây giờ Chung Diệp đang nắm thực quyền chứ không phải con rối mặc người điều khiển, chuyện gì hắn đã muốn làm đều dễ như trở bàn tay.
"Vi huynh sẽ giải quyết hết phiền toái." Chung Diệp ôm vòng eo mảnh mai mềm dẻo của Hi Trì, cúi đầu ngậm vành tai y, "Tin tưởng trẫm được không? Trẫm sẽ cho đệ tất cả mọi thứ."
Hi Trì bị hắn hôn cho ngứa ngáy, nhất thời đầu óc lộn xộn không nhớ nổi chuyện gì, vành tai y là nơi đặc biệt mẫn cảm: "Được rồi, đừng c4n nữa, nghĩa huynh, ca ca tốt, đừng cắn......"
Chung Diệp nhả ra, trong mắt mang theo ý cười ác liệt: "Còn bên kia nữa, nhịn một chút nào, ngoan, chỉ là hôn thôi, sẽ xong rất nhanh, đến cái này Tiểu Hi còn chịu không nổi, sau này biết làm thế nào?"1
Hi Trì bị hắn mut đến toàn thân tê dại, đành phải vươn tay ôm cổ đối phương.
Chung Diệp chơi đủ rồi mới buông ra, chống trán lên trán Hi Trì: "Vi huynh rất yêu Tiểu Hi, Tiểu Hi có yêu trẫm không?"
Tóc đen của Hi Trì hỗn độn bên vai, khuôn mặt trắng như tuyết ửng đỏ thêm vài phần, đèn sừng dê trong tay đã sớm rơi xuống đất. Dưới ánh đèn vàng, y bị một nam nhân cao lớn tuấn mỹ nắm trong lòng bàn tay tựa như cánh chim bị giam hãm trong lồng sắt.
Chung Diệp bật cười: "Nói mau, đệ không nói tối nay trẫm sẽ không tha cho đệ."
Hi Trì gật đầu.
Chung Diệp cố nén đố kị trong lòng: "Đệ yêu trẫm hơn, hay yêu những người khác nhiều hơn?"
Hi Trì bất đắc dĩ nói: "Nghĩa huynh, huynh nói linh tinh gì thế, lòng ta chỉ có huynh thôi."
Sau khi gặp được Chung Diệp, Hi trì mới nhận ra mình có thể động tâm với nam tử.
Chung Diệp lại không tin những lời ngon ngọt của y, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ: "Chỉ yêu một mình trẫm?"1
Hi Trì thở dài, Chung Diệp nhiệt tình chủ động như vậy, cho dù bản thân muốn chậm rãi bồi đắp tình cảm, cũng không thể không bị đối phương kéo đi về phía trước thật nhanh.
Y gật đầu: "Đương nhiên chỉ có một mình huynh."
Gia binh đang tuần tra bên kia phát giác bên này có người, nhanh chóng chạy đến: "Ai đang ở đó?"
Hi Trì lo lắng bọn họ phát hiện ra Chung Diệp, vội nhặt đèn sừng dê rơi dưới đất lên đi trước mấy bước, giấu Chung Diệp đang mặc áo đen trong bóng tối: "Là bổn thế tử ra ngoài tản bộ, các ngươi lui ra đi."
Gia binh nghe thấy là giọng Hi trì, lập tức rút lui.
Hi Trì xoay người nói: "Nghĩa huynh, chúng ta trở về đi, nếu lát nữa phụ vương đến đây thì không tốt."
Chung Diệp nhấc ngọn đèn khỏi tay y, tuỳ tay dập tắt ném xuống đất. Giữa bóng đêm Hi trì cảm giác được bên hông có độ ấm, cánh môi cũng bị phủ lên.
Chung Diệp hôn cho Hi trì suýt thì ngất xỉu mới buông ra.
Hắn lấy lòng bàn tay xoa xoa khóe môi Hi trì: "Được rồi, ngoan, trẫm đưa đệ về, không còn sớm nữa, trẫm cũng nên hồi cung."
Nếu còn ở lại, hắn sợ mình không nhịn được sẽ nuốt luôn Hi Trì vào bụng mất.