• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hi Trì thấy mình lúc nào cũng đang ở trên đường.

Từ nam chí bắc từ đông sang tây, thời còn đi học cứ rảnh rỗi là y sẽ cùng các sư huynh đệ bôn ba khắp nơi. Nhà y rất nhiều, nhưng lại giống như không có nhà, cho nên đi đến đâu cũng không sinh ra lưu luyến, lúc đến không chút vui sướng, ra đi không hề ngậm ngùi.

Duy chỉ có lúc này rời khỏi Thanh huyện lòng Hi Trì mới có chút thẫn thờ như bị ai đó lấy đi vật quý giá, cả trái tim bị một sợi tơ vô hình kéo siết đến phát đau.6

Y nghĩ có khi nào là vì Kiều Kiều, trong khoảng thời gian này Kiều Kiều bay đi không trở lại nữa, y vào núi tìm kiếm cũng không thấy nó đậu chỗ nào cả. Tiểu Cảnh nói có lẽ nó đã bay về với chủ nhân thật sự rồi, một con ác điểu lớn như vậy rất ít có khả năng bị thứ khác ngộ hại.

Sáng sớm mặt trời chưa mọc Hi Trì đã lên đường, thiếu niên mảnh khảnh vai khoác áo choàng đứng giữa sương mù mênh mông trên triền núi, một lúc sau Tiểu Cảnh và Hi Trì cưỡi ngựa một trước một sau biến mất giữa màn sương mờ mịt.

Đi đường mấy ngày là về tới Kinh thành, Thành Vương trông thấy Hi Trì trở lại hoàn hảo như xưa thì trong lòng cực kỳ vui vẻ: "Con ngoan, về là tốt rồi, chân con khỏi hẳn chưa? Để phụ vương xem xem."

Hi Trì ngồi xuống cởi giày kéo quần lên: "Đã khỏi hẳn, đến sẹo cũng không thấy rõ, phụ vương không cần lo lắng cho con nữa đâu."

Hi Tu Viễn cũng nghiêng người nhìn ngó: "Đúng là khá hơn nhiều, lúc ấy ngã ngựa chảy máu không ít, ta còn tưởng sẽ để lại sẹo chứ."

Chờ bọn họ yên tâm Hi Trì mới đi giày sửa sang lại y phục: "Phụ vương, cha viết thư gọi con về cưới vợ, đã định là nhà nào rồi?"

"Vẫn chưa quyết định." Thành Vương cười ha hả, "Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, phụ vương cảm thấy con nên thành hôn đi, cưới sớm một chút cho cha nhanh có cháu bồng."

Hi Trì yên lòng, chỉ cần chưa quyết định là được, bằng không chuyện này rất khó giải quyết chu toàn. Y nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Phụ vương, tạm thời con chưa có ý định này."

Hi Tu Viễn ở bên cạnh nói: "A Trì, tuổi đệ không còn nhỏ, nhược quán xong là nên kết hôn rồi. Địa vị nhà chúng ta trong kinh đệ cũng biết rõ, cô nương tốt toàn thành tuỳ đệ chọn lựa, phụ vương còn muốn hỏi cả công chúa trong cung cho đệ."

Hi Trì cười tủm tỉm nhìn Hi Tu Viễn: "Đại ca, huynh còn lớn hơn ta mấy tuổi, sao chưa cưới vợ đi?"2

Hi Tu Viễn nghẹn lời: "Đại ca muốn dựng nghiệp trước rồi mới thành gia."

"Thì ra là thế." Hi Trì nói, "Lý tưởng của ta và đại ca giống nhau, bao giờ huynh cưới vợ ta sẽ tiếp tục suy xét đến chuyện này."

Thành Vương ôm ngực: "Hai huynh đệ các ngươi có phải muốn làm cha tức chết mới vừa lòng?"

Hi Trì nhìn thể trạng cường tráng của Thành Vương, im lặng một chút, nếu thật sự muốn tức chết ông ta hình như hơi khó.

"Phụ vương cũng đâu có ý định tục huyền?" Hi Trì cong môi cười, "Chính cha còn không nghĩ tới chuyện này, hai huynh đệ chúng con chưa cần phải nghĩ."2

Tuy Thành Vương không lấy vợ kế nhưng thiếp thất vẫn có vài người. Bóng ma mẫu thân Hi Trì để lại cho Thành Vương quá lớn, cho nên ông ta không bao giờ muốn rước quý nữ vào cửa lần thứ hai.

Hi Tu Viễn lắc đầu nói: "A Trì, đệ đừng nói đùa nữa. Năm nay Nghênh Châu náo động, phụ vương chúng ta không thích hợp mang binh ra khỏi kinh, có lẽ ta sẽ bị Hoàng thượng phái đi bình định, căn bản không có thời gian thành hôn."

Thành Vương là võ tướng nổi danh, Hi Tu Viễn thân là con trai võ tướng, mấy năm nay thể hiện năng lực được Hoàng thượng tin cậy, là người có khả năng cao nhất được chọn.

Thành Vương nói: "Phụ vương đã hỏi thăm, Cửu công chúa là cô nương không tồi. Hai ngày nữa Thuận Hầu phủ có yến tiệc, Cửu công chúa cũng sẽ tham dự, con cùng đại ca qua đó gặp mặt người ta một lần, nếu không vừa ý thì nói lại với phụ vương."

Hi Trì không từ chối được đành phải gật đầu: "Thôi được."

Y và Hi Tu Viễn cùng nhau đi ra, Hi Tu Viễn bất đắc dĩ mở miệng: "A Trì, phụ vương đang lo hôn sự cho đệ, đừng đá sang cho đại ca có được không?"

Hi Trì phe phẩy quạt: "Đột nhiên phụ vương thu xếp hôn sự cho ta, chỉ sợ là chủ ý của đại ca chứ gì?"

Hi Tu Viễn bật cười.

Hi Trì dùng quạt vỗ vỗ lên vai Hi Tu Viễn: "Ta biết ngay. Đại ca, ta không muốn thành hôn, huynh và phụ vương đừng dùng chuyện này làm khó ta nữa. Đúng rồi, nếu loạn Nghênh Châu phái huynh đi giải quyết, huynh cho ta đi cùng nhé?"

Hi Tu Viễn không định đáp ứng: "Chỗ đánh đánh giết giết đệ đi làm gì, dễ ngộ thương lắm."

"Ta cũng muốn đi trải việc đời." Hi Trì nói, "Đại ca, ta không sợ đánh giết, mang ta theo không chừng sẽ hữu dụng cho huynh đấy."

Hi Tu Viễn đánh giá Hi trì từ trên xuống dưới một phen: "Đao kiếm không có mắt, nếu đệ bị thương thì phụ vương làm thịt ta luôn mất."

"Yên tâm, nhất định không sao, ta có thể tự bảo vệ mình." Hi Trì năn nỉ, "Đại ca, huynh đáp ứng ta đi."2

Hi Tu Viễn ngẫm nghĩ: "Được, vậy mấy ngày nữa chúng ta đi Thuận Hầu phủ, Cửu công chúa thật sự là cô nương tốt, phụ vương và đại ca sẽ không lừa đệ, chỉ cần đệ cảm thấy được nhà chúng ta lập tức đặt vấn đề với Hoàng thượng."

Hi Trì gật đầu: "Ta và huynh cùng đi."

Mấy hôm nay thời tiết trong Kinh thành đang vào độ cuối thu mát mẻ, còn Thanh huyện sau khi Hi Trì rời đi thì mưa to kéo dài.

Chung Diệp biết khả năng cao Hi Trì sẽ đi cùng Cố Lương về phủ Thuần An, nhưng càng có khuynh hướng cho rằng y vẫn ở chỗ cũ đợi mình. Nếu Hi trì không còn ở Thanh huyện, lúc đó hắn lại đi Thuần An một chuyến.

Căn nhà của Cố Lương ở trong núi không còn ai ở, Hi Trì đi rồi Cố quản gia cũng mang theo tôi tớ cùng đi phủ Thuần An.

Trong lòng Chung Diệp chợt lạnh, hắn nghĩ Hi Trì có lẽ sẽ để lại thư thông báo vài dòng ở nơi nào đó, vì thế lại quay về căn nhà tranh Trịnh Như chuẩn bị. Cửa khép hờ không nhìn ra dấu vết có người từng ghé tới, mưa thu theo mái hiên nhỏ giọt tí tách, Chung Diệp tháo mũ tơi trên đầu đưa cho thái giám đứng bên cạnh, đẩy cửa vào nhà.

Trong phòng ẩm ướt, đồ đạc mang theo thứ mùi đã thật lâu chưa được phơi nắng.

Chung Diệp thấy một tờ giấy được chặn trên bàn.

Chữ viết tiêu sái xinh đẹp, Hi Trì không khách sáo lòng vòng với hắn, trực tiếp viết mấy câu đơn giản: "Nghĩa huynh, ngu đệ đã rời khỏi Thanh huyện. Cha ta gọi ta về nhà cưới phu nhân, trong nhà nhiều chuyện quan trọng, thời gian tới không thể về Thanh huyện, núi cao sông dài, hy vọng ngày sau chúng ta có cơ hội gặp lại."

Con ngươi Chung Diệp co lại, tờ giấy trong tay biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất.1

Trịnh Như đứng một bên thấy sắc mặt Chung Diệp không vui, vội tiến lên một bước: "Hoàng Thượng? Diêu công tử không còn ở Thanh huyện?"

Chung Diệp cười lạnh một tiếng: "Chúng ta đi phủ Thuần An."

Đương nhiên hắn phải đi hỏi Cố Lương nơi Hi Trì muốn đến.

Hi Trì và Chung Diệp trao đổi rất nhiều chuyện, duy chỉ không nhắc đến gia thế lai lịch, cha mẹ y là ai nhà ở nơi nào Chung Diệp không hề biết.

Cố Lương bị Chung Diệp dọa cho chết khiếp.2

Kỳ thật Cố Lương cũng không biết Hi Trì định đi đâu, bình thường đều là y chủ động liên lạc người khác, hoặc nhờ trung gian truyền tin. Y xuất quỷ nhập thần nơi nào cũng có thể đi, người muốn tìm Hi trì rất nhiều, đại quan quý nhân bao nhiêu kẻ muốn mời y về làm môn khách, nơi y đến sao có thể dễ dàng để người ngoài biết được?

Ngay cả Thái tử Kỳ Quốc còn tìm không ra.

Túi thêu đã bị Cố Lương thiêu huỷ, manh mối cuối cùng của Hi Trì cũng bị cắt đứt.1

Vẻ mặt Cố Lương mờ mịt nói: "Cha mẹ của Diêu sư đệ? Trong thư viện không ai biết cả, trước nay đệ ấy chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà mình."

Chung Diệp ngồi trên chủ vị, mắt phượng lạnh lùng quét qua Cố Lương: "Nửa chữ cũng không biết? Y chưa từng nhắc tới câu nào sao?"

"Không có, miệng Diêu Hi rất kín, nếu đệ ấy không muốn nói thì không ai có thể hỏi ra được." Cố Lương nói, "Thời điểm những người khác nhắc đến cha mẹ thân thích trong nhà y chưa từng tham dự, không ít huynh đệ hoài nghi cha mẹ đệ ấy đã song vong."

Giọng Chung Diệp lạnh đi rất nhiều: "Ngày sau nếu y viết thư cho ngươi, nhất định phải báo nơi y đến cho trẫm biết."

Cố Lương không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện Hi Trì phải về giải quyết hôn sự: "Chuyện này ——"

"Trẫm sẽ không hại y," Chung Diệp hạ mắt phượng, "Trẫm chỉ có chuyện muốn hỏi."1

"Thần đã biết." Cố Lương nhìn sắc trời đã khuya, "Hoàng Thượng, hay là hôm nay Người nghỉ tạm trong nhà thần đi?"

Chung Diệp buông chung trà trong tay: "Đêm nay trẫm hồi kinh. Những sự tình nghe ngóng được ở phủ Thuần An và những nơi khác trong tỉnh Vệ Lê định kỳ báo về cho trẫm, Trương Tu có động tĩnh gì cũng phải lập tức báo ngay."

Cố Lương gật đầu: "Thần không phụ quân ân."

Công chuyện trong kinh đúng là không ít, Nghênh Châu phản, Huyên triều sắp có trận náo động lớn, Chung Diệp phải đi suốt đêm trở về.1

Thịnh Thái Hậu và Thịnh gia khinh thường võ tướng, thời điểm Thịnh Thái Hậu cầm quyền trọng văn khinh võ, cho rằng ai cũng có thể mang binh đánh giặc, đến Thịnh Nguyệt cũng được nâng lên chức Đại tướng quân.

Đỗ Đình Long ở Nghênh Châu là một viên mãnh tướng, từng chịu chút ơn huệ của Thịnh Nguyệt cho nên đối với Thịnh gia cảm động đến rơi nước mắt, cho rằng Thịnh gia có ân với gã.

Sự thực là Thịnh Thái hậu khinh thường nhất loại người thô lỗ kiểu này.

Sau khi Thịnh Nguyệt bị giết Đỗ Đình Long bị các thuộc hạ xúi giục tạo phản, bọn cấp dưới đều nói nếu gã không phản, Hoàng thượng biết quá khứ từng qua lại với Thịnh gia chắc chắn sẽ giết gã. Đỗ Đình Long cũng có chút dã tâm, thủ hạ bên dưới có mười mấy vạn binh lính, gã muốn mượn cơ hội lật đổ triều đình lên làm Hoàng đế.

Hoàng đế khai quốc của Huyên triều cũng từng từ Nghênh Châu mang theo mười vạn đại quân một đường bắc thượng đoạt giang sơn, Đỗ Đình Long cảm thấy bản thân không kém cạnh khai quốc Hoàng đế ở điểm nào, người ta làm được chính mình cũng có thể làm được.1

Cho nên hiện tại, ngoại trừ Lại Bộ và Hộ Bộ, Duệ Vương và Sâm Vương trong triều, Nghênh Châu cũng là một mối họa lớn trong lòng Chung Diệp.

Giang sơn này lúc rơi vào tay Chung Diệp đã sắp vỡ nát, hắn phải duy tân tu bổ lại, diệt trừ hết mầm tai hoạ.

Khoảng thời gian trước Chung Diệp hạ hai đạo thánh chỉ trấn an Đỗ Đình Long, gã có con cái ở Kinh thành, mặt ngoài Chung Diệp gia phong cho con trai Đỗ Đình Long, thực tế là giữ lại làm con tin. Đỗ Đình Long con trai con gái đông đúc không thèm để ý đến một hai đứa bị giam ở Kinh thành, nhưng nhìn thấy thánh chỉ trấn an của triều đình, gã từng có chút do dự.

Cho nên đã trì hoãn được không ít thời gian chưa động binh.

Chung Diệp không sợ đánh giặc, triều đình còn chống đỡ được, một mặt hắn trấn an Đỗ Đình Long, mặt khác âm thầm chọn người đi bình loạn, triệu tập quân đội chuẩn bị lương thảo.

Thuận Hầu phủ có yến tiệc, Chung Diệp biết không ít thiếu niên quyền quý sẽ đến dự nên cố ý đi qua nhìn xem nhà ai có con cháu trẻ tuổi dũng mãnh thông tuệ, nói không chừng có thể tuyển vào cung làm thị vệ, bồi dưỡng mấy năm là được trọng dụng lâu dài.

Trịnh Như tiến cử cho Chung Diệp vài cái tên, đều là con em quý tộc tuổi trẻ hứa hẹn, gặp Chung Diệp vẫn duy trì lễ nghĩa không kiêu ngạo không nịnh nọt. Các gia tộc huân quý hay sinh ra mấy kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng có nhân tài tràn ngập khát vọng.

Tin tức Hoàng Thượng giá lâm nháy mắt lan truyền khắp Thuận Hầu phủ, các tiểu thư hy vọng được Hoàng thượng vừa mắt đưa vào hậu cung, các công tử hy vọng mượn cơ hội diện thánh tiến vào quan trường.

Hi Tu Viễn tin tức linh thông đương nhiên biết chuyện này: "Hoàng Thượng cũng đang ở đây, hay để ta mang đệ đi gặp người một lần?"

Hi Trì nghĩ rồi nói: "Thôi, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, sau này có cơ hội lại gặp."

Hi Tu Viễn gật đầu: "Vừa rồi ta nghe nói Cửu công chúa đã vào hoa viên, hôm nay nàng mặc váy tím, đệ đi qua gặp mặt cùng nàng nói mấy câu đi."

Dân phong Huyên triều cởi mở, nữ tử quý tộc không ngại lộ mặt chốn đông người, nam thanh nữ tú qua lại với nhau, gặp mặt giao lưu nói mấy câu là chuyện vô cùng bình thường.1

Hi Trì rời đi không lâu, Hi Tu Viễn đã bị thái giám bên người Hoàng Thượng gọi đi: "Hi đại nhân, Hoàng Thượng triệu kiến ngài."

Hi Tu Viễn từng gặp Chung Diệp rất nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp đều không tránh khỏi căng thẳng.

Hiện tại Chung Diệp đang ngồi trong đình hóng mát, ba mặt là hồ nước, chung quanh có rất nhiều thị vệ và thái giám đứng hầu.

Từ xa đã nhìn thấy một thanh niên mặc y phục màu đen được nhiều người vây lấy, khí độ ung dung đẹp đẽ cao quý, gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú như tranh, một tay hắn cầm chung trà, mắt phượng hẹp dài liếc xuống dưới, nhìn thấy Hi Tu Viễn hành lễ chỉ nói một câu "Đứng lên".

Hi Tu Viễn không dám nâng mắt nhìn thẳng vào thiên tử, Chung Diệp trời sinh lạnh nhạt bất cận nhân tình tất cả mọi người đều biết, hắn chỉ dám khoanh tay đứng một bên.

Chung Diệp lãnh đạm lên tiếng: "Gần đây Thành Vương có khoẻ không?"

"Thân thể gia phụ rất tốt, nhọc Hoàng thượng quan tâm."

Chung Diệp nhìn bốn phía: "Các ngươi lui ra đi."

Toàn bộ thái giám lui xuống khỏi vị trí có thể nghe được tiếng nói chuyện, chờ đám người rời đi Chung Diệp mới nói: "Ngươi tuổi còn trẻ, làm việc lại rất cẩn trọng, năm ngoái văn chương của ngươi và Cố Lương không phân cao thấp, hắn xuất thân thương nhân, có kiến thức như thế quả là hiếm gặp, cho nên trẫm điểm hắn Bảng Nhãn, ngươi là Thám Hoa."

Mặt ngoài Hi Tu Viễn là con trai Thành Vương, cho dù không tham gia khoa cử cũng có thể dễ dàng kiếm được một chức quan. Hắn thi thố đề danh tam giáp đã đủ chứng minh bản thân có năng lực phi phàm.

Nếu đã là nhân tài Chung Diệp luôn đặc biệt coi trọng.

Hi Tu Viễn không ngờ Chung Diệp còn nhớ rõ mình trúng Thám Hoa, hắn vẫn luôn cảm thấy thủ hạ của Chung Diệp nhân tài vô số, mình chỉ là một con kiến nho nhỏ. Hi Tu Viễn từng cho rằng nếu muốn bò lên cao nhất định phải dựa vào Thành Vương, lưu lại ấn tượng trước mặt Chung Diệp cũng phải nhờ phúc cha mới có được.

Bây giờ có thể được Hoàng thượng chân chính thưởng thức, trong lòng hắn vô cùng cảm động: "Vì Hoàng Thượng làm việc là vinh hạnh của vi thần."

Chung Diệp uống một ngụm trà: "Ngươi làm cho trẫm không ít việc trẫm biết rõ ràng, Trịnh Như thường xuyên nhắc tên ngươi bên tai trẫm, hắn nói ngươi văn thao võ lược, so với Thành Vương đúng là trò giỏi hơn thầy."

Các thái giám khác đã đi hết, Trịnh Như quan hệ thân cận với Chung Diệp hơn nên không cần đi, vẫn đứng hầu bên cạnh như cũ.

Hi Tu Viễn cảm kích nhìn Trịnh Như.

"Trước mắt Nghênh Châu là mối hoạ lớn trong lòng trẫm, Đỗ Đình Long lòng muông dạ thú ngang nhiên đối nghịch với triều đình, Hi Tu Viễn, ngươi có muốn ra trận học hỏi kinh nghiệm?"1

Thành Vương đoán lần này Hoàng Thượng sẽ dùng người của Hi gia, Hi Tu Viễn tuổi trẻ tài cao, người có khả năng đi nhất là hắn, cho nên trước đó đã làm tốt chuẩn bị.

Hi Tu Viễn cho dù biết trước kết quả này, lúc nghe Hoàng thượng chính miệng hỏi mình vẫn đặc biệt kích động: "Thần nhất định đem toàn lực diệt trừ nghịch tặc, vì Hoàng Thượng phân ưu giải nạn."

"Tốt." Chung Diệp nhìn Hi Tu Viễn tán thưởng, "Trẫm phong ngươi làm Vân Huy tướng quân, chờ ngươi thắng lợi trở về trẫm sẽ trọng thưởng."

Cơ hội kiến công lập nghiệp không dễ gì có được, Hi Tu Viễn phải nắm chắc lấy: "Tạ chủ long ân."

Hoa viên phía trước truyền đến tiếng ầm ĩ, Chung Diệp cau mày liếc nhìn Trịnh Như. Hắn ta nhanh chân chạy ra ngoài sai tiểu thái giám đi nghe ngóng sự tình.

Tiểu thái giám trở về rất nhanh: "Là nhị công tử Hi gia có xích mích với vài vị công tử khác."

Trái tim Hi Tu Viễn nháy mắt nhảy lên cuống họng.

Chung Diệp hỏi: "Ngươi còn có đệ đệ? Trẫm chưa bao giờ nghe qua."

"Năm nay đệ ấy mới đến Kinh thành, trước kia sống ở nơi khác, xá đệ vẫn chưa rành rẽ tập tục trong kinh, hy vọng Hoàng Thượng không trách tội."

Chung Diệp dùng người của Hi gia đương nhiên lúc này không thể trách tội: "Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xúc động. Hi nhị công tử mới đến kinh thành đã bị bắt nạt, là con cháu nhà ai hống hách như vậy? Đưa đám người đó và phụ thân bọn họ đến trước mặt trẫm đi."

Dù đi đến bất kỳ nơi nào Hi Trì cũng dễ trở thành tiêu điểm, bề ngoài của y quá hấp dẫn mắt nhìn, dung nhan dịu dàng tuấn tú luôn tươi cười trông thiện cảm hơn đám thiếu niên vênh váo tự đắc, luôn cho mình là uy phong ở Kinh thành nhiều, cho nên lúc y vừa bước chân vào hoa viên đã thu hút toàn bộ ánh mắt của các tiểu thư, bọn họ chen chúc châu đầu ghé tai nói nhỏ, có hai người còn cố ý đánh rơi khăn tay chờ Hi trì nhặt.

Các tiểu thư chỉ để ý đến mỗi y, đương nhiên mấy cậu ấm đang tranh giành tình cảm của bọn họ thấy rất không phục.

Bọn họ nghe nói Hi Trì là nhị công tử Hi gia, trước giờ chưa ai nghe nói Hi gia có đứa con thứ hai, chỉ biết danh Hi Tu Viễn nên cho rằng Hi Trì là con riêng do ngoại thất sinh mới đón ở bên ngoài về. Hi gia tôn quý được Hoàng thượng yêu thích đến mấy thì con riêng vẫn không lên được mặt bàn, Hi gia sẽ không vì một đứa con thân phận thấp kém mà so đo với bọn họ.

Các cậu ấm này đa phần đều là phường không biết cư xử, thậm chí còn chưa biết hôm nay Hoàng thượng có tới hay không, một lòng chỉ muốn lảng vảng trong hoa viên tiếp xúc với các mỹ nhân, cho nên khi nhìn thấy Hi Trì đoạt hết nổi bật, bọn họ không thể không hất mặt khiêu khích Hi Trì.

Có vài tên thấy dáng vẻ y văn nhược, muốn tỉ thí võ nghệ hòng khiến y mất mặt trước các vị tiểu thư công chúa. Đây là cuộc tỉ thí quang minh chính đại, bọn họ chủ động khiêu khích, nhiều người đang nhìn vào nên Hi Trì không thể không so chiêu.

Sau đó —— cả bọn bị Hi Trì giáo huấn cho một trận.

Hi Trì bôn ba nhiều năm, đi nhiều nơi đắc tội nhiều người như vậy mà vẫn sống tốt bắt buộc phải có văn võ song toàn, năm đó y luận võ với Thịnh Nguyệt còn đánh cho đối phương phải chật vật. Mấy con tôm chân mềm này cùng xông lên chưa chắc đã đánh lại Thịnh Nguyệt, càng không có cửa so với Hi Trì.

Hi Trì ra chiêu đẹp đẽ không cần đao kiếm, chỉ dùng cây quạt trên tay. Trên mặt trên người bọn công tử quyền quý không có vết thương nào, thậm chí đi đứng vẫn bình thường nhưng lại đau khắp toàn thân, cây quạt của Hi Trì đập đến đâu đau thấu xương tủy đến đấy.

Sau khi bị mất mặt một đám thái giám còn đi đến nói là Hoàng thượng đang ở chỗ này, mời bọn họ và phụ thân cùng đi diện thánh.

Hi Trì không thích xem náo nhiệt, dù sao đã có đại ca y đứng trước mặt Hoàng thượng đỡ lời rồi, nếu Hoàng thượng dùng người của Hi gia thì sẽ không có khả năng vì việc nhỏ mà kết thù.

Mấy tên thiếu gia ăn chơi trác táng này vừa nhìn đã biết là bọn người có mắt như mù, đắc tội thì cứ đắc tội, đời này Hi Trì không sợ nhất chính là đắc tội người ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK