“Chuyện gì?” Tần Hiếu Tắc nhả ra một làn khói thuốc, ngữ khí vô cùng thờ ơ hỏi.
Anh có vóc người cao ráo, khiến cho chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần tây mặc trên người anh trông càng thêm ưa nhìn. Giữa bóng tối cùng ánh sáng chập chờn và mờ ảo, từng đường nét khuôn mặt anh như ẩn như hiện, nổi bật lên sống mũi cao và mắt phượng mày ngài.
Cũng chỉ mới đáp lại một câu mà khuôn mặt của Nhiếp Cáp đã đỏ bừng, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
“Tôi có thể xin Wechat của anh được không?”
Cô có một tật xấu, cứ mỗi khi khẩn trương thì sẽ vô thức không ngừng luyên thuyên. Cho nên sau khi hỏi xong, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiếu Tắc mà cứ tiếp tục cúi đầu nói.
“Thực xin lỗi đã quấy rầy đến anh, anh yên tâm, tôi không có ý nghĩ gì khác đâu. Tất nhiên nếu anh không muốn, tôi…”
Tần Hiếu Tắc nhìn cô gái đang lắp bắp căng thẳng trước mặt, trên mặt không chút biểu cảm.
Cảnh tượng như thế này đối với anh mà nói vô cùng quen thuộc.
Bắt đầu từ cấp hai, những cô gái yêu thích anh được chia làm hai kiểu.
Kiểu thứ nhất là tuýp người mạnh dạn, tự tin tràn đầy, thẳng thắn thổ lộ.
Kiểu còn lại thuộc tuýp người nhút nhát, rụt rè, họ thường trốn sau một góc khuất nào đó lặng lẽ quan sát anh, thỉnh thoảng vô tình chạm mắt, họ sẽ xấu hổ và mặt đỏ bừng.
Khi mới vừa quen Lục Giai Ân, anh cũng cho rằng cô thuộc tuýp người thứ hai.
Điểm khác biệt đó là cô nhìn một cách công khai và quang minh chính đại, cũng rất ít khi đỏ mặt.
Không, phải nói rằng Lục Giai Ân ngoài ôn nhu, nhẹ nhàng ra thì cô rất hiếm khi biểu lộ thêm bất kỳ biểu cảm dư thừa nào khác nữa.
Cô vĩnh viễn luôn là một bộ dạng ôn nhu, mềm mại và ít nói.
Vì thế nên sau khi ở bên nhau, anh luôn đặc biệt thích nói những lời lưu manh trêu chọc cô, nếu như có thể nhìn thấy biểu cảm của Lục Giai Ân trở nên phong phú hơn vì những lời nói đó của anh, anh sẽ cảm thấy rất phấn khích.
Cũng không hiểu vì sao như vậy.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, tàn thuốc rơi xuống tay anh.
Anh cụp mắt xuống, phần tay bị rơi trúng đã hơi ửng đỏ.
Tần Hiếu Tắc khẽ cong ngón tay rũ bỏ tàn thuốc, anh mới nhận ra cô gái bên cạnh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.
“Được rồi.” Anh không thể không lên tiếng ngắt lời.
Thật ồn ào, sao cô ta có thể nói nhiều như vậy? Những lời sau đó một chữ anh cũng không nghe được.
“Cái đó…” Nhiếp Cáp ngẩng đầu lên, cô cảm thấy mặt của mình như sắp chín đến nơi rồi.
“Không cho.” Tần Hiếu Tắc từ chối thẳng thừng rồi quay người bỏ đi.
Sau khi rời khỏi KTV, Tần Hiếu Tắc bắt một chiếc taxi về nhà.
Về đến nhà cũng đã gần mười giờ khuya.
Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi gò bó suốt cả ngày trời, quay lưng về phía gương xem xét.
Điều cuối cùng Lục Giai Ân để lại cho anh là những lằn đỏ chi chít trên lưng.
Mà hiện tại những lằn đỏ ấy đã dần dần biến mất.
Không biết tự bao giờ, một cơn buồn bực không tên dần nhen nhóm trong lòng anh
Anh để mình trần đi vào phòng thay đồ, quả nhiên tủ quần áo hiện tại là một khoảng trống rỗng.
Tần Hiếu Tắc vơ đại một chiếc áo sơ mi màu trắng trong tủ, tuỳ tuỳ tiện tiện mặc vào.
Tủ quần áo được đóng lại phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, anh nhấc điện thoại gọi cho Trần Huề và Giang Thừa Thư.
“Ra ngoài uống vài ly.”
“Các cậu muốn uống gì cứ gọi, tôi mời.” Tần Hiếu Tắc ngậm một điếu thuốc trong miệng, ngã người ra phía sau ghế sofa.
Trần Huề và Giang Thừa Thư ăn ý liếc nhìn nhau.
“Không đúng, muốn uống rượu tại sao lại không đến quán bar cậu mở chứ?” Trần Huề khó hiểu ngước nhìn Tần Hiếu Tắc đang ngồi bắt chéo hai chân bên cạnh.
“Vậy chẳng khác nào cậu đang giúp người khác kiếm tiền sao?”
Tần Hiếu Tắc khẽ nâng mí mắt lên: “Lão tử đây chính là nhiều tiền.”
“Cậu ta muốn tiêu tiền, chúng ta cứ thoả mãn cậu ta là được rồi.” Giang Thừa Thư cười khẽ, không nói hai lời liền gọi ngay một chai Champagne Armand Rose.
Tần Hiếu Tắc ung dung liếc qua, lại gọi thêm một ly Vodka.
Trần Huề kinh ngạc “chậc chậc” cảm thán hai tiếng: “Để tớ đoán thử nhé. Thứ sáu cuối tuần cậu không lo ở nhà ôm ấp bạn gái lại chạy ra đây uống rượu, lại còn là bộ dạng chán nản như thế này…”
“Sao nào? Lại cãi nhau à?”
Tần Hiếu Tắc vẫn không nói lời nào mà cúi đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Sau khi phục vụ mang rượu đến, Tần Hiếu Tắc khẽ nhấp một ngụm Vodka.
Một mùi vị cay nồng mãnh liệt tràn từ khoang miệng đến cổ họng, dạ dày nhanh chóng cảm nhận được bỏng rát.
“Này, đừng quá đáng.” Giang Thừa Thư nhíu nhíu mày.
“Xem ra lần này có chút thú vị nha.” Trần Huề lắc lắc cái ly trước mặt: “Bạn gái không để ý đến cậu à? Cậu làm gì khiến người ta giận dỗi rồi?”
Yết hầu nóng ran đến lợi hại, nhưng Tần Hiếu Tắc nghe xong vẫn thản nhiên bật cười.
“Tại sao nhất định phải là tớ làm sai chứ hả?”
Thật nực cười, ngay cả bạn bè của anh cũng đứng về phía Lục Giai Ân và chất vấn anh đã làm gì sai.
Anh có thể làm gì chứ?
“Không phải là cậu thì tại sao cậu lại ra nông nỗi này?” Trần Huề cũng không thể lý giải được là vì sao: “Dù sao cũng sẽ không phải là lỗi của Lục Giai Ân.”
“Tôi con mẹ nó chẳng làm cái quái gì cả!”
Tần Hiếu Tắc khó chịu cau mày, đặt ly rượu trong tay xuống thật mạnh phát ra tiếng “Rầm”.
Sau đó lại cáu kỉnh vứt bỏ tàn thuốc vào trong ly.
Điếu thuốc đang cháy gặp nước lập tức phát ra tiếng “xì” rồi tắt queo.
Giang Thừa Thư lặng lẽ đổi ly khác cho anh.
“Được rồi, cậu và Lục Giai Ân làm sao vậy?” Giang Thừa Thư đi thẳng vào vấn đề.
Tần Hiếu Tắc uống một ngụm rượu.
“Cô ấy muốn chia tay.”
“Sao có thể được!” Trần Huề cả kinh, “Cô ấy yêu cậu như thế mà.”
Tần Hiếu Tắc tiếp tục châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng.
Làm sao có thể được.
Ah!
Mấy ngày trước anh cũng đã nghĩ như vậy.
“Lý do thì sao?” Giang Thừa Thư hỏi.
“Cô ấy muốn ra nước ngoài học chuyên sâu.”
“Chỉ vì chuyện này?” Trần Huề sửng sốt: “Không phải cô ấy mới bắt đầu năm học cuối cấp sao?”
Tần Hiếu Tắc trầm mặc không nói, chỉ còn ánh lửa mập mờ toả ra từ điếu thuốc.
“Cậu không muốn cô ấy xuất ngoại? Cãi nhau rồi?” Giang Thừa Thư chất vấn.
“Không có.” Tần Hiếu Tắc phụng phịu phun ra hai chữ.
Với tính cách đó của Lục Giai Ân, căn bản là không thể nào có chuyện gây gổ được.
Trần Huề nâng ly rượu lắc nhẹ: “Tớ nói này. Đôi khi phụ nữ nói lời chia tay cũng chỉ là muốn được dỗ dành mà thôi.”
“Dỗ dành sao?” Tần Hiếu Tắc sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
Lục Giai Ân không phải là người muốn được dỗ dành.
Lúc mới yêu nhau, anh rất hay tức giận vì không thể liên lạc được với Lục Giai Ân mỗi tối.
Ngày hôm sau, cô mới có thể nhận được, và muộn màng giải thích bản thân mình đã ngủ mất cho nên mới không thấy tin nhắn hay các cuộc gọi của anh.
Ban đầu anh cho rằng Lục Giai Ân cố ý chơi trò “lạt mềm buộc chặt”, nên đối với việc này khá là khinh thường.
Thời gian càng lâu về sau, anh mới nhận ra Lục Giai Ân là người rất có kỷ luật, ngủ sớm dậy sớm.
Mỗi ngày đến mười giờ rưỡi, anh và bạn bè mình bắt đầu cuộc sống về đêm thì Lục Giai Ân đã lật đật chuẩn bị đi ngủ.
Thỉnh thoảng Lục Giai Ân sẽ vì đi chơi cùng anh mà đi ngủ muộn, nhưng rồi cũng sẽ lại thức sớm vào sáng ngày hôm sau.
Ở bên nhau hai năm, anh hiểu rõ Lục Giai Ân là một người đưa ra quyết định sau khi đã suy xét kỹ càng và thấu đáo.
“Vậy cậu đã giữ cô ấy lại sao?” Giang Thừa Thư hỏi.
“Đương nhiên là không.” Tần Hiếu Tắc giễu cợt.
Người ta đã muốn chia tay, anh làm sao có thể mặt dày mà níu kéo?
Trần Huề: “Cậu đã không muốn chia tay thì đi mà dỗ dành cô ấy, cô ấy yêu cậu như vậy, nhất định sẽ bình thường lại ngay thôi.”
Yêu sao?
Tần Hiếu Tắc không khỏi nhớ lại người đàn ông vừa mới gọi điện thoại ở KTV lúc nãy.
Vì sao Lục Giai Ân chưa bao giờ gọi điện cho anh khi anh đi chơi bên ngoài.
Cô ấy có thật sự yêu anh hay không?
Tần Hiếu Tắc hung hăng hút một hơi thuốc, híp mắt tựa vào ghế và chậm rãi nhả ra một làn khói.
Cô nói rằng cô không muốn quấy rầy đến anh.
Hơn nữa cô ấy lại đi ngủ rất sớm.
Tần Hiếu Tắc mau chóng tự thuyết phục bản thân mình.
Sao Lục Giai Ân có thể không yêu anh được chứ?
Từ quán bar về đến nhà, Tần Hiếu Tắc vẫn một mực suy nghĩ đến chuyện này.
Lần đầu tiên hẹn hò, quả thật anh đã rất căng thẳng và bối rối.
Hầu như anh đã không chủ động liên lạc với Lục Giai Ân trong nửa tháng trời.
Anh mải mê chơi bóng, đua xe, uống rượu, và tiệc tùng với bạn bè.
Cho đến khi phải nhập viện vì bị gãy xương bắp chân do bất ngờ gặp tai nạn ô tô.
Chiều hôm đó, khi anh vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy Lục Giai Ân, người mà anh đã lâu không gặp đang ngồi bên cạnh.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ từng khoảnh khắc, từng chi tiết vào ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, Lục Giai Ân mặc một chiếc áo len màu cà phê tay dài, mỏng, cô lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, mái tóc dài mềm mại buông xoã sau tai, ánh chiều tà như phủ thêm một tầng hào quang khắp người cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào bắp chân đang bị bó bột của anh, hàng lông mày nhíu chặt, khoé môi khẽ mím thành một đường.
Vốn định lên tiếng gọi cô, nhưng âm thanh giống như bị mắc kẹt lại nơi cổ họng.
Bởi vì…
Lục Giai Ân đang khóc.
Cô đang kìm nén để không phải khóc ra tiếng nên vẫn chưa phát hiện ra anh đã tỉnh.
Những giọt nước mắt tựa như từng hạt ngọc trai chảy dài trên gò má nhợt nhạt của cô, đọng lại trên chiếc cằm nhọn rồi thi nhau rơi xuống làn váy của cô.
Đôi mắt cô vốn dĩ luôn rất trong veo và tinh khiết nay lại nhuốm đầy sự đau lòng cùng phiền muộn.
Ánh sáng phản chiếu trên những giọt nước mắt khiến cho nó trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
Anh chưa bao giờ thấy qua một người nào khóc lại có thể đẹp đến như thế.
Đôi mắt cô đỏ hoe, những giọt nước mắt đau lòng vẫn cứ lặng lẽ rơi.
Cô cứ như một nàng tiên nữ không bị nhiễm bất cứ khói bụi trần gian nào trong mắt anh.
Đó cũng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy biểu cảm như vậy của Lục Giai Ân.
Một người luôn điềm tĩnh và lý trí ngay cả khi yêu nhau như cô, nay lại có thể khóc thành như vậy.
Anh kinh ngạc không thôi, nhất thời không kịp phản ứng gì mà cứ thể ngây người nhìn cô.
Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc đó.
Lục Giai Ân ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu.
Tần Hiếu Tắc không biết bản thân đã nhìn cô bao lâu.
Cho đến khi Lục Giai Ân khóc đến mệt lại tiếp tục ngơ ngác nhìn bắp chân của anh.
Tiếp đến lại ưu phiền thở dài.
Âm thanh ẩn nhẫn, mềm mỏng pha chút phiền lòng.
Giống như một làn khói, nhẹ nhàng thổi vào lòng anh.
Anh nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy rằng Lục Giai Ân quả thật rất yêu thích mình.
Khoảng thời gian nằm viện sau đó càng thêm khẳng định cho suy nghĩ đó của anh.
Lục Giai Ân phát giác anh đã tỉnh, nhưng cô cũng không hề oán trách anh đã bỏ bê cô thời gian vừa qua.
Hầu như mỗi ngày khi tan học cô đều sẽ đến bệnh viện chăm sóc anh.
Có những khi gia đình và bạn bè anh đến thăm, cô sẽ luôn canh chừng thời gian mà rời khỏi phòng để lại không gian dành riêng cho anh và mọi người.
Những khi thời tiết đẹp, cô sẽ đẩy anh ra ngoài đi dạo xung quanh.
Những ngày cuối tuần, thời gian rảnh rỗi khá nhiều, cô sẽ chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh vẽ tranh.
Nếu hoa bạn bè mang đến đã tàn, cô sẽ mua bó khác thay thế.
Khi cô biết được chấn thương sẽ không ảnh hưởng đến khả năng chơi bóng rổ của anh về sau, cô ấy thậm chí dường như còn vui mừng và hạnh phúc hơn cả anh.
Lục Giai Ân đối xử với anh rất tốt, hầu như tất cả các bác sĩ và y tá nhìn thấy đều xuýt xoa hâm mộ không thôi.
Một Lục Giai Ân như vậy, làm sao có thể sẽ chia tay với anh chứ.
Tần Hiếu Tắc trở mình, lần đầu tiên anh bị mất ngủ.
Đối với việc chia tay với Lục Giai Ân anh quả thật cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nếu Lục Giai Ân bằng lòng cho anh một bậc thang trước, anh sẽ không tức giận với cô nữa.
Đáng tiếc, Tần Hiếu Tắc đợi mấy ngày cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Lục Giai Ân.
Trái lại, Trần Huề mỗi ngày sáng tối đều sẽ đều đặn đến dò la một chút.
Tần thiếu của chúng ta vẫn còn một mình sao?
Phối hợp với biểu tình đó là một tràng huýt sáo.
Tần Hiếu Tắc gần đây luôn phải quần quật, loay hoay ở bộ phận chăm sóc khách hàng, hàng ngày đều phải xử lý rất nhiều khách hàng phiền phức.
Anh cũng không phải là người tốt tính, có mấy lần suýt chút nữa đã không thể kiềm chế được mà phát hoả.
Nói trắng ra là có khách hàng đã cố ý bóng gió, ám chỉ liệu anh có thể “Phục vụ đặc biệt tại phòng” cho họ hay không.
Anh lập tức phát hoả ngay tại chỗ, nói với họ rằng khách sạn Thần Hi của bọn họ không phải là nơi chăn vịt.
Vừa đúng lúc có hẹn uống rượu cùng Trần Huề, anh liền đem chuyện này kể ra.
Trần Huề nghe xong bật cười sặc sụa, nhân cơ hội bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với tình trạng độc thân hiện tại của anh.
Tiếp đó, cậu ta cũng đưa ra một câu hỏi cực kỳ có tính chiến thuật.
“Cậu nói Giai Ân muội muội có phải tức giận với cậu vào ngày sinh nhật hôm đó hay không?”
Tần Hiếu Tắc sững sờ: “Ngày đó?”
Trong ấn tượng của anh, Lục Giai Ân chưa từng tức giận trong ngày sinh nhật của anh.
Trần Huề bắt chéo hai chân, bộ dáng cà lơ phất phơ nói: “Chính là hôm sinh nhật ngày đó của tớ.”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày.
Ngày hôm đó người tức giận chẳng phải nên là anh hay sao?
Cô cùng với người đàn ông khác cười nói vui vẻ, đến tối lại còn không muốn cùng anh quay về.
Có phải cô ấy không muốn quay về cùng anh là bởi vì còn đang tức giận hay không?
Có phải là do anh đã tự ý kéo cô ấy xuống hồ bơi hay không?
Vậy chuyện đó cũng không tính là quá nghiêm trọng…
Tần Hiếu Tắc đột nhiên nhớ đến đôi mắt đỏ bừng, rưng rưng nước mắt cùng bờ môi run rẩy của cô ngày hôm đó, anh có chút không xác định được.
Anh giương mắt nhìn Trần Huề: “Thật không?”
Trần Huề nhún nhún vai: “Bạn gái của cậu, làm sao tôi có thể biết được, tôi chỉ cho rằng…”
Trần Huề dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Tần Hiếu Tắc: “Dù gì Giai Ân muội muội vẫn còn tình cảm đối với cậu, nên cũng không đến mức phải chia tay khi xuất ngoại đâu hả?”
Ánh mắt Lục Giai Ân dành cho Tần Hiếu Tắc như ẩn chứa vô vàn tình yêu, và ôn nhu như nước.
Trần Huề nghĩ, giữa hai người bọn họ người đề xuất chia tay khi xuất ngoại hẳn nên là Tần Hiếu Tắc mới phải.
Hơn nữa, theo lý mà nói, mẹ của Tần Hiếu Tắc là một người trong giới nghệ thuật, hẳn là có rất nhiều mối quan hệ trong giới, cô ấy càng không có lý do để chia tay.
Ít nhất khi ở bên cạnh Tần Hiếu Tắc, con đường nghệ thuật có thể rộng mở hơn.
Điều này Trần Huề cũng không nói với Tần Hiếu Tắc, nhưng cậu ta chắc cũng đã nghĩ đến.
Tần Hiếu Tắc ngửa cổ ra sau, cánh tay đỡ lấy gáy.
Trong mối quan hệ với Lục Giai Ân, anh là người luôn nhận được nhiều tình yêu nhất.
Thế nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện hôn cô ở hồ bơi có thể khiến cho cô tức giận.
Cũng bởi vì giận dỗi chuyện đó mà cô mới không chịu liên lạc với mình trong một khoảng thời gian?
Nhưng khi bọn họ gặp nhau, cô cũng không hề nhắc lại chuyện khi đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi khi.
“Nhìn cậu bây giờ thành cái dạng gì rồi, nếu không rõ thì cứ hỏi.” Trần Huề vỗ vỗ vai anh, thấm thía nói: “Giai Ân muội muội xinh đẹp, tính tình tốt, biết vẽ, lại còn yêu cậu. Nếu quả thật chia tay thì thật đáng tiếc.”
“Còn phải nói.” Tần Hiếu Tắc không chút để tâm nói, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
*
Gần đây, Lục Giai Ân có nhận một công việc vẽ tranh tường bán thời gian.
Một trung tâm thương mại sắp tổ chức một sự kiện liên quan đến ẩm thực, cho nên yêu cầu trên bức tường bên ngoài phải có những bức ảnh và chi tiết liên quan đến ẩm thực.
Những ngày gần đây, Lục Giai Ân luôn phải cùng mọi người bàn bạc về hình vẽ và cách phối màu phù hợp.
Vào đêm trước khi sự kiện bắt đầu, cô nhận được tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.
“Có phải em còn đang giận không?”
Cô còn chưa kịp trả lời, một đoạn clip nhỏ đã được gửi đến.
Lục Giai Ân ấn vào xem, âm thanh ồn ào bên trong truyền ra.
Không gian mờ ảo, cùng ánh đèn ngũ sắc, trên bàn có đến bảy đến tám chiếc ly bừa bộn.
Cô lắng nghe, ngoại trừ âm thanh ồn ào, đinh tai nhức óc ra thì không có bất kỳ tiếng nói nào.
Có thể là ai đó đã gửi nhầm.
Quả nhiên chỉ trong tích tắc, Tần Hiếu Tắc đã gửi rất nhiều tin nhắn qua đây.
[Ngày hôm đó chỉ là anh có chút không vui thôi.]
[Em đã từng tỏ tình với tên đàn ông nào thế?]
[Tại sao trước đó em lại không nói với anh?]
[Được rồi, coi như là anh sai, em cũng không thể nói sao? Nhất định phải chia tay?]
[Lục Giai Ân anh sẽ cho em vài ngày suy nghĩ, em cân nhắc kỹ rồi về hãy quay về bên anh.]
Lục Giai Ân nhìn tin nhắn liên tục nhảy lên trên màn hình, cô khẳng định rằng Tần Hiếu Tắc đã uống quá nhiều.
Trước khi đi ngủ, tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đến lúc mười giờ ba mươi tối.
[Em còn muốn giận dỗi đến khi nào?!]