Hữu Hữu giúp cô từ chối rất nhiều hoạt động ngoài lề khác để cô có thể đặt hết tâm trí của mình vào việc sáng tác.
Không hoạt động ngoài lề, không xã giao, đây cũng chính là mong muốn của Lục Giai Ân.
Hằng ngày, cô chìm đắm vào việc thu thập thông tin và vẽ phác thảo, rảnh rỗi được lúc nào thì ra ngoài hẹn bạn bè đi chơi.
Cuộc sống không nhanh không chậm, thanh thản trôi đi.
Cuối tuần lại đến, Tần Hiếu Tắc đang đi công tác vài ngày để đàm phán một số hạng mục.
Trần Huề sôi nổi chúc mừng anh, tiếp đón những người khách đến nhà Tần Hiếu Tắc, vừa vặn còn được thử cả tay nghề của Lục Giai Ân.
Đi cùng với anh ta là Thi Tĩnh, Lý Hạc và Lục Giai Ngọc. Tất cả đều là những người bạn thân thiết của Tần Hiếu Tắc.
Giang Thừa Thư và Quý Đường Trữ vì đang ở nước ngoài chữa bệnh nên không tới đây.
Lục Giai Ân đã bắt đầu sắp sửa từ giữa trưa cho bữa tiệc tối nay.
Lục Giai Ngọc là người tới sớm nhất, tranh thủ giúp Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc làm việc này việc kia.
Trời bắt đầu chạng vạng tối, những người khác cũng bắt đầu lục tục đến.
Nhà của Tần Hiếu Tắc rất lớn nên nhét nhiều người như vậy vẫn không xi nhê gì.
Bọn họ đàn ca múa hát trong phòng khách, hết hát rồi lại đến chơi trò chơi.
Vốn dĩ Lục Giai Ân còn lo lắng rằng nếu có quá nhiều người thì Tư Tư sẽ không quen, có ý muốn đưa nó về nhà của mình.
Nhưng bây giờ Tư Tư đã không còn là một con mèo nhỏ hay đột nhiên hoảng sợ nữa.
Nếu tính theo tuổi tác của con người, nó đã “bước vào tuổi trung niên”, được coi là một con mèo “trưởng thành chững chạc” rồi.
Khi người khác chơi đùa, nó lặng lẽ nằm trong ổ của mình. Đôi mắt nó thỉnh thoảng sẽ lướt nhìn qua đống người lố nhố cả trai lẫn gái mà không có chút gợn sóng nào.
Lục Giai Ân quan sát nó được một lúc lâu rồi cũng yên tâm để mặc nó, tập trung tiếp tục làm công việc của mình.
Từ nhỏ, Lục Giai Ngọc đã là một tiểu thư kiều diễm, mười ngón tay không dám chạm vào nước. Do đó cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng đóng vai trợ thủ giúp em gái mình vào bếp.
Cô ấy nhìn thao tác thành thạo của Lục Giai Ân, không khỏi trầm trồ: “Chị không nghĩ các em sẽ thật sự quay lại với nhau.”
Cô ấy biết rằng gương vỡ lại lành không dễ dàng gì.
Thao tác của Lục Giai Ân hơi khựng lại một chút, cô nhìn chị gái của mình.
Chần chờ vài giây, cô nhẹ giọng nhắc đến chuyện của Chu Thư. Cô hỏi chị mình có còn thích cậu ta hay không.
Lục Giai Ngọc mở vòi nước rửa rau, khẽ cười một tiếng: “Ai mà biết được.”
Cô ấy ngẩn người, thấp giọng tự giễu: “Chị thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng ba chị thích là được.”
Lục Giai Ân nhìn sườn mặt tinh tế thanh tú của chị gái mình, tâm tư phức tạp.
“Ba của em đẳng cấp thật đấy, chưa gì đã chạy trốn khỏi Lục gia rồi.” Lục Giai Ngọc cố nén cười một cái.
Lục Giai Ân gật đầu: “Dạ, ba của em có hơi mơ mộng hơn những người khác.”
Giống như ấn tượng cố định của rất nhiều người khác, người cha học nghệ thuật của cô là một người bộc lộ chủ nghĩa lãng mạn của mình từ tận trong xương.
Đối với ba mà nói, mẹ không chỉ là người yêu, người thân mà còn là nàng thơ qua các sáng tác của ba.
Bắt ông ấy kết hôn với mình không thích, thà rằng bóp nghẹt sinh mạng của ông ấy còn hơn.
Lục Giai Ngọc thở dài: “Thôi, không nói mấy chuyện bực mình này nữa. Còn bọn em thì sao? Em đã được gặp người của Tần gia chưa?”
Lục Giai Ân đang làm nước sốt rau sống, nghe thấy vậy tay liền run lên, vô ý đổ lố giấm trong tay.
Cô rót nước vào trong bát, nhẹ giọng trả lời: “Dạ, vẫn chưa.”
“Ừm, mà hình như Tần Hiếu Viễn sắp kết hôn phải không? Đến lúc đó chắc chắn em sẽ được gặp mặt gia đình của cậu ấy thôi.” Lục Giai Ngọc lên tiếng an ủi cô: “Em đừng lo lắng, ba chị tuy rằng có nhiều thủ đoạn độc ác vô tình, tâm ngoan thủ lạt, nhưng ít nhất thì ông ấy vẫn có tí địa vị.”
Cô ấy nháy mắt với em gái, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhảu ám chỉ: “Em có thể nhờ ông ấy làm chỗ dựa cho em. Đừng xấu hổ, cũng đừng động lòng hay cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai cả. Người không vì mình thì trời tru đất diệt, có mối quan hệ thì phải biết tận dụng! Để ý tới cậu ấy làm gì chứ?”
Trong lòng Lục Giai Ân ấm áp, cười cười “dạ” một tiếng: “Vâng chị, em biết rồi.”
Hai người đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng người khác muốn vào hỗ trợ.
Lục Giai Ân lấy làm lạ, mãi khi Thi Tĩnh bước vào phòng bếp, cô mới biết được là do Tần Hiếu Tắc bảo họ vào đây.
“Cậu ấy nói đôi bàn tay của bạn gái cậu ấy rất quý báu, do đó nên cậu ấy không cho chúng ta ăn miễn phí đâu.” Thi Tĩnh nói trong lúc cô vẫn đang bận đánh trứng gà.
Cô nhịn không được cười nói: “Chị chưa biết gì nhiều, em không cần để ý đâu.”
Lục Giai Ân vội vàng nói không việc gì.
Lục Giai Ngọc ngắm nhìn Thi Tĩnh, trêu cô: “Nay nhìn mặt mũi cậu hồng hào sáng sủa thế, có chuyện gì vui à?”
Thi Tĩnh ngượng ngùng cười cười: “Không có gì đâu.”
“Không có gì thì thôi, đừng căng thẳng.” Lục Giai Ngọc cong cong khoé miệng, bâng quơ nói.
Hai người không nói rõ ra là chuyện gì, nhưng Lục Giai Ân đứng đó nghe ngay lập tức hiểu được đó là chuyện gì.
Chồng của Thi Tĩnh không còn trẻ nữa. Hai người kết hôn rồi thì chắc chắn sẽ tính đến chuyện sinh con đẻ cái. Vậy “chuyện vui” trong lời nói của hai người là chuyện gì thì không cần nói cũng có thể hiểu.
Lục Giai Ân rũ mi xuống, tiếp tục thao tác trong tay, không tham gia vào câu chuyện của hai người bọn họ.
Trong mắt của đa số người, kết hôn sinh con là chuyện hết sức bình thường.
Cô không dám nghĩ đến việc ông nội Tần Hiếu Tắc sẽ tức giận đến bực nào khi biết được chuyện này.
Tới giờ cơm, hầu như những người biết nấu ăn đều đóng góp ít nhất một món ăn.
Trong số đó, tay nghề của Lục Giai Ân được mọi người hài lòng khen ngợi nhiều nhất.
Trần Huề khen ngợi tài nghệ nấu nướng của cô hết lời: “Xời, tôi không cần hỏi cũng biết món tôm này chắc chắn là do vị hoạ sĩ lớn của chúng ta làm.”
Lục Giai Ngọc nhướng mày: “Sao cậu biết chắc được? Nhỡ đâu là mình làm thì sao?”
Trần Huề nhìn Tần Hiếu Tắc, có ý ám chỉ: “Bởi vì anh Tần của chúng ta thích ăn tôm mà.”
Vừa dứt lời, mọi người trên bàn đã chợt hiểu ra, cười rộ lên.
“Hợp lý, hợp lý.”
“Đúng là vợ chồng ân ân ái ái!”
“Thì ra chúng ta đến đây là để ăn cơm chó.”
——–
Cánh tay Tần Hiếu Tắc choàng qua lưng ghế dựa của Lục Giai Ân, cơ thể cũng nghiêng về phía cô, tư thể ngồi của anh nom lười biếng bất cần.
Mọi người vừa cười vừa đùa, anh híp mắt nhìn Trần Huề, nhếch mép thừa nhận: “Tính ra cậu thông minh đấy chứ nhỉ.”
Sau khi quay lại với Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc càng ngày càng cảm nhận được “yêu thương” của cô dành cho anh một lần nữa.
Trước kia anh cho rằng điều đó là đương nhiên nên cũng không để ý tới nhiều.
Đến tận khi Lục Giai Ân đi rồi, cất hết những thứ đó đi.
Lúc đó Tần Hiếu Tắc mới hiểu được, trong mối quan hệ của hai người, người ỷ lại đối phương nhiều hơn vẫn là mình.
Lục Giai Ân mới là người nắm giữ quyền chủ động.
Tính cách của Lục Giai ân vốn ôn hoà thiện lương. Cô đối xử với bạn bè xung quanh cô rất tốt, càng không cần nói đến những người thân thiết hoặc người yêu của cô.
Cho nên sau khi hoà hợp lại, Tần Hiếu Tắc chắc chắn không tránh khỏi việc rơi vào sự dịu dàng của cô một lần nữa.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc hơi rung động, anh nghiêng đầu nhìn về phía Lục Giai Ân.
Vẻ mặt của cô trầm tĩnh nhu hoà, nhưng tai lại hơi đỏ lên vì những lời trêu ghẹo.
Ngay khi anh vừa muốn mở miệng, thì cái máy nói Trần Huề lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Haizz, nhưng mà anh cũng phải nói giúp Tần tổng của chúng ta một câu. Anh làm chứng rằng mấy năm nay cậu ấy vẫn một mực chờ em.”
Trần Huề không giữ nổi bí mật: “Có một hôm anh đi đến văn phòng của cậu ấy, em đoán xem anh đã thấy cậu ấy đang nhìn cái gì?”
“Nhìn gì ạ?” Lục Giai Ân dừng lại một chút, tò mò nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc lơ đễnh hừ một tiếng.
“Cậu ấy đang xem cái gì mà Phật lạc y đức gì gì ấy, anh cũng không nhớ rõ.” Trần Huề cau mày suy nghĩ: “Anh còn tưởng cậu ấy đột nhiên tu thân dưỡng tính muốn xuất gia cơ.”
“May mắn là em đã trở về rồi, ha ha.” Anh ta cười ha hả.
“Đúng đúng, tôi cũng làm chứng, anh Tần của chúng ta sống thanh tâm quả dục, giữ tâm trong sạch mà khổ tu mấy năm nay liền.”
Những người khác cười ồ lên hùa theo, tất cả đều kể tốt cho Tần Hiếu Tắc.
Trong tiếng huyên thuyên không ngớt, khoé miệng của Lục Giai Ân cũng cong lên.
Trong mắt những người bạn khác, có lẽ họ chỉ là một cặp tình nhân bình thường, vì khoảng cách giữa hai đất nước mà chia tay rồi lại quay lại với nhau.
Còn thực hư thế nào thì chỉ có hai người họ biết.
Bữa tiệc tối nay kết thúc hơi muộn, Tần Hiếu Tắc phụ trách việc dọn dẹp bát đĩa, nhường cho Lục Giải Ân tắm rửa.
Buổi tối, hành động của Lục Giai Ân đều rất nhanh, giống như người ta đã từng nói “tiểu biệt thắng tân hôn”.
Tần Hiếu Tắc thật sự rất hiểu cô, anh biết làm thế nào để lấy lòng cô được tốt nhất.
Sau khi cuộc vui tối nay kết thúc, Lục Giai Ân đang được ôm trong vòng tay bỗng nghĩ tới điều gì đó.
“Hiếu Tắc, cũng lâu rồi em chưa nhìn thấy anh hút thuốc.”
Hôm nay khi ở trong bếp, cô vô tình nhìn thấy Tần Hiếu Tắc đang từ chối điếu thuốc lá từ một người khác mời anh.
Tần Hiếu Tắc bâng quơ “ừm” một tiếng đáp lại: “Anh cai rồi.”
“Sao lại cai?”
Ban đầu thuở mới gặp anh, ấn tượng của cô về anh là một người tay không rời điếu thuốc.
Tần Hiếu Tắc bắt gặp đôi mắt sạch sẽ trong veo của cô, anh nhẹ giọng nói: “Anh sợ nó ảnh hưởng không đến tim của em.”
Anh đã hỏi bác sĩ, biết được rằng sau khi Lục Giai Ân làm phẫu thuật xong thì dụng cụ bít lỗ thông liên nhĩ có thể rơi ra, tuy rằng nó cũng chỉ là khả năng rất nhỏ. Hơn nữa dù sao đây cũng là bệnh tim bẩm sinh, không ai có thể cam đoan rằng sau này có tình huống gì phát sinh ngoài ý muốn hay không.
Trước đây anh không hiểu chuyện, cũng không biết gì về tình trạng bệnh lý của Lục Giai Ân.
Nhưng bây giờ anh đã tận mắt chứng kiến Lục Giai Ân phẫu thuật, cũng đã cùng cô đến bệnh viện, anh không bao giờ muốn trải qua loại cảm giác khó chịu hoảng hốt, hay lo lắng đau lòng đó nữa.
Lục Giai Ân nghe xong câu trả lời của Tần Hiếu Tắc, lông mi giật giật, nhất thời không nói lời nào.
“Anh….. ” Cô do dự một chút, sau đó chủ động đề cập đến chủ đề kia: “Ông nội có biết anh đã phẫu thuật không?”
Tần Hiếu Tắc hơi sửng sốt, lắc đầu: “Không biết.”
Anh ậm ừ: “Ý anh là, anh không biết ông nội có biết hay không. Anh thì chưa nói gì, còn ba mẹ có kể cho ông nghe hay không thì anh không biết.”
Lục Giai Ân nhẹ gật đầu: “Ừm.”
“Em không lo lắng mẹ anh sẽ nói, ông nội rất thương anh.” Tần Hiếu Tắc hôn cô.
“Dạ.” Nếu anh đã nói như vậy rồi thì Lục Giai Ân sẽ tin.
Tần Hiếu Tắc quan sát vẻ mặt của Lục Giai Ân rồi hôn lên từng ngón tay của cô.
“Đường Đường, đi dự tiệc cưới của anh trai anh với anh đi.” Anh thử đề nghị cô.
Lục Giai Ân ngây mặt ra, đối mắt với Tần Hiếu Tắc.
Đôi mắt anh rực cháy và kiên định, lại có thêm một chút gì đó dịu dàng thỏa mãn trong bóng tối.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Lục Giai Ân gật đầu.
“Dạ được.”
Trong lòng bọn họ biết rõ việc hai người đến dự đám cưới của Tần Hiếu Viễn có ý nghĩa như thế nào.
Tần Hiếu Tắc nở nụ cười, đôi môi của anh trực tiếp dán lên môi cô.
“Anh yêu em, ngoan.” Anh cúi đầu sát vào cô thổ lộ.
Sau khi hôn xong, vẻ mặt Lục Giai Ân có chút sững sờ, đôi mắt long lanh nhìn Tần Hiểu Tắc, dường như muốn nói lại do dự không nói nên lời.
“Đây là biểu cảm gì đây?” Tần Hiếu Tắc cười hỏi.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cô đặt tay lên xương quai hàm sắc lẹm của Tần Hiếu Tắc, cong môi: “Em chỉ cảm thấy ”cậu bé xấu xa” của em đã trưởng thành rồi.”
Tần Hiếu Tắc sửng sốt một lúc, hai chữ “của em” khiến cho trái tim của anh đập loạn lên.
Thế nhưng ngoài miệng anh lại hung hăng cảnh cáo: “Lục Giai Ân, em thử đặt lại chữ “bé” lên đầu anh xem.”
Giây phút ấy hai người không thể ngờ rằng, không kịp đợi đến khi Lục Giai Ân đến trước cửa, ông nội của Tần Hiếu Tắc đã đi trước một bước, tự tìm đến đây.