• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi quay về ký túc xá một lúc, Lục Giai Ân mới nhớ ra tấm danh thiếp mà dì La đã đưa cho cô. 

Trên danh thiếp là wechat của một người tên “Ying”, hình đại diện là một tấm ảnh chụp một nhà hát to lớn tráng lệ.

Cô kiểm tra thông tin thấy lúc này bên Ý là khoảng chín giờ sáng, vì vậy cô lịch sự thêm người trên danh thiếp mà dì La đưa vào danh bạ Wechat. 

Cô miêu tả ngắn gọn về tình huống của mình trong phần đề nghị kết bạn, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn chấp nhận trở thành bạn tốt từ đầu bên kia.

Ying: [Chào em, anh là Ứng Huyên]

Đầu bên kia đã mở lời trước nên Lục Giai Ân cũng lịch sự chào hỏi đáp lời để biểu thị thành ý.

Sau khi biết cô muốn sang Ý học thạc sĩ, Ứng Huyên với tư cách là người từng trải đã cho cô rất nhiều lời khuyên.

Lục Giai Ân vừa ghi nhớ vừa liên tục nói lời cảm ơn. 

Ying: [Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.]

Thấy người kia thân thiện như vậy, Lục Giai Ân cũng không bận tâm nhiều. 

[Vâng ạ, em không làm phiền anh nữa, anh làm việc đi ạ.]

Đằng sau thêm một biểu tượng mặt cười.

Ying: [Không phiền đâu, ở Ý anh cũng nhàn rỗi lắm, nếu em có việc gì cứ tìm anh nhé.]

Lục Giai Ân lại lần nữa nói lời cảm ơn và kết thúc chủ đề.

Sau lần đó, Lục Giai Ân và Ứng Huyên cũng có thể coi như là quen biết. 

Mối quan hệ của hai người về cơ bản ở mức nhấn like ủng hộ nhau  trong vòng bạn bè, thỉnh thoảng tán gẫu vài chủ đề liên quan đến nước Ý.

Thời gian trôi thật chậm, cuộc sống cứ thế tiếp diễn.

Đầu tháng một, danh sách những tác phẩm được lựa chọn trưng bày tại Triển lãm Mỹ thuật Bình Thành đã được công bố, tác phẩm “Sau cơn mưa” của Lục Giai Ân cũng nằm trong danh sách này.

Sau khi nhận được thông báo, Lục Giai Ân vui vẻ đăng một tin lên vòng bạn bè, trước khi nhấn nút đăng cô do dự rồi chặn Tần Hiếu Tắc. 

— Hai người đã chia tay và cô không định tặng anh bức tranh này.

Ngay sau khi đăng lên vòng bạn bè, số lượt thích và bình luận đã tăng lên nhanh chóng.

Ở nước Ý xa xôi, Ứng Huyên cũng nhìn thấy và chúc mừng cô trên Wechat.

Trong khoảng thời gian này, Ứng Huyên đã nhờ bạn bè học chuyên ngành mỹ thuật Phật giáo gửi rất nhiều tài liệu hỗ trợ, Lục Giai Ân rất cảm kích.

Cô cũng mới biết được trong thời gian học cao học cũng có nhà hát mời Ứng Huyên biểu diễn. 

Hình đại diện của Ứng Huyên chính là nhà hát nơi anh ấy biểu diễn lần đầu tiên. 

Sau khi Lục Giai Ân nhắn tin cảm ơn, cô cũng lịch sự nói lời chúc mừng anh vì sự thành công của buổi biểu diễn tuần trước.

Ứng Huyên cảm ơn rồi chuyển đề tài.

Ying: [Đúng rồi, anh vẫn luôn muốn hỏi, ảnh đại diện trên Wechat của em là tranh em tự vẽ à?]

Ân: [Vâng, em nhìn ảnh của em hồi nhỏ rồi vẽ lại.]

Ying: [Thật dễ thương.]

Ying: [Hồi trước em họ anh tặng anh một bức vẽ chân dung, cũng vẽ kiểu này, nhưng mà…]

Lục Giai Ân tò mò: [Nhưng mà sao ạ?]

Ying: [Vẽ ra bức chân dung không giống anh chút nào. Sau hai tuần, rất nhiều người đều hỏi anh có phải bị bạn gái bóc lột quá mức hay không?]

Lục Giai Ân khẽ cười, gửi lại một biểu tượng cảm xúc cười lăn lộn.

Cô do dự rồi nhắn một tin: [Nếu anh muốn em sẽ thử vẽ xem.]

Ying: [Em nói thật chứ?]

Ying: [Hay thôi đi, để một hoạ sĩ tương lai vẽ cái này thì có vẻ hơi tầm thường quá, thôi không làm phiền em đâu.]

Lục Giai Ân vội vàng nói: [Không phiền đâu ạ, anh cứ gửi ảnh qua đây cho em đi.]

Ứng Huyên giúp cô nhiều như vậy, cô vẽ cho anh một bức chân dung thì đâu có đáng kể gì.

Ứng Huyên ở đầu bên kia vẫn chưa trả lời.

Vài phút sau, anh gửi tới một tấm ảnh chụp bán thân của mình.

Trong tấm ảnh anh mặc bộ lễ phục mà anh đã mặc trong buổi biểu diễn tuần trước, tóc được chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt sáng có thần, các đường nét trên khuôn mặt rất cân đối.

Trong ấn tượng của cô, ca sĩ opera thường hơi mập một chút, nhưng Ứng Huyên thì không. 

Nhìn qua dáng người anh không mập cũng không ốm, gương mặt còn thon gọn hơn là đằng khác, đường nét rất rõ ràng.

Lục Giai Ân nhìn một hồi, thấy hơi quen quen.

Đang suy nghĩ miên man thì Ứng Huyên lại gửi một tin nhắn:

[Em có chút ấn tượng gì với anh không?]

Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Giai Ân lại một lần nữa mở tấm ảnh ra xem.

Cô suy nghĩ rồi đánh chữ: [Có phải chúng ta đã gặp ở sinh nhật chị họ em không?]

Vì anh là con trai của bạn dì La, rất có thể cũng quen biết gia đình chị họ. 

Nghĩ đến đây thì Lục Giai Ân không nhấn nút gửi tin nhắn này đi, trước hết cô nhắn tin hỏi chị họ có phải sinh nhật cô ấy ba năm trước đã mời Ứng Huyên hay không. 

Lục Giai Ngọc trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Ừ, ba mẹ chị đã mời cả nhà anh ấy. Nhưng chị cũng ko quen thân với anh ấy đâu, sao tự nhiên em lại hỏi?]

Vì thế Lục Giai Ân đã kể cho chị họ chuyện dì La giới thiệu Ứng Huyên cho cô. 

Lục Giai Ngọc đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc cười haha.

[Ha ha ha ha]

[Nếu Tần Hiếu Tắc biết mẹ anh ta giới thiệu Ứng Huyên cho em chắc anh ta tức nổ phổi mất.]

[Cười chết chị, ha ha ha ha.]

Ngón tay Lục giai Ân hơi dừng lại. 

[Anh ấy sẽ không đâu.]

Lần trước gặp nhau trong buổi gặp gỡ với gia đình Tần Hiếu Tắc, anh cũng không làm ra chuyện gì ầm ĩ. Cũng lâu như vậy rồi, chắc anh cũng đã chấp nhận sự thật rằng họ đã chia tay.

Thậm chí không chừng anh cũng đã có bạn gái mới rồi ý chứ.

Lục Giai Ngọc: [Đừng trách chị không nhắc em, chị cảm thấy anh ta vẫn thích em đấy. Lần trước khi chị đưa anh ta đi bệnh viện, cả một quãng đường anh ta vẫn luôn nhìn em chằm chằm.]

Lục Giai Ân hơi nhíu mày, đang định trả lời tin nhắn thì Ứng Huyên lại nhắn tới.

Có lẽ là lâu không thấy cô trả lời nên nghĩ rằng cô không nhớ, Ứng Huyên nói rằng hai người đã nói chuyện với nhau trong bữa tiệc sinh nhật của chị họ cô.

[Em đừng hiểu nhầm, lúc đầu anh không biết người mà dì La nhắc đến là em. Anh xem ảnh em chụp trên vòng bạn bè mới khẳng định được.]

Sau lời nhắc nhở của Ứng Huyên, Lục Giai Ân cũng mới nhớ ra.

Ứng Huyên có lẽ là một trong những thanh niên cùng trang lứa ngồi cùng bàn với cô ngày hôm đó. Thảo nào cô thấy anh rất quen.

Ân: [Thật là một sự trùng hợp “vui vẻ”]

Lục Giai Ân trò chuyện với anh thêm vài câu, sau đó lấy lý do muốn đi vẽ tranh để kết thúc cuộc trò chuyện. 

Cô mở khung trò chuyện với chị họ. 

Đột nhiên, cô nhớ tới ánh mắt Tần Hiếu Tắc nhìn cô khi cô nói chia tay ngày hôm đó.

Đôi mắt đen như mực, bên trong ẩn hiện những tơ máu đỏ hồng. 

Anh còn thích cô?

Lục Giai Ân mím môi.

Không hẳn là thích cô, nói đúng hơn là anh bị đá nên cảm thấy uất ức không cam lòng mà thôi.

Mà đó là chuyện của một tháng trước, không biết chừng bây giờ Tần Hiếu Tắc cũng đã có bạn gái mới rồi.

*

Tuy nhiên, Tần Hiếu Tắc cũng không có bạn gái mới.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn vô thức quan sát những cặp đôi yêu nhau xung quanh mình.

Cặp đôi kia trong công ty anh, mỗi ngày người con trai sẽ gọi đồ ăn và trái cây cho bạn gái, có lúc cô gái sẽ phàn nàn hay làm nũng vài câu vì không hợp khẩu vị;

Một cô gái làm cùng trong nhóm thực tập sinh của anh, hàng ngày tan ca đều có bạn trai đứng đợi ở cửa đón về;

Chị X làm trong cùng bộ phận với anh, mới kết hôn không lâu, dịp lễ Giáng Sinh nhận được một bó hoa hồng rất lớn, cười đến thật là hạnh phúc…

Tần Hiếu Tắc dần dần nhận ra rằng khi anh ở bên Lục Giai Ân, họ thật không giống những cặp đôi đang yêu.

Không, phải nói chính xác là anh rất ít khi làm những hành động bày tỏ tình cảm với bạn gái, khiến cô ấy vui vẻ.

Điều mà anh làm được nhiều nhất trong đoạn tình cảm này chính là tặng cho cô một vài món quà không đáng nhắc đến, là đưa Lục Giai Ân đi ăn tối ở những nhà hàng cao cấp, là đưa cô đi ra ngoài hóng gió…

Nhưng những điều này phần lớn là xuất phát từ ý thích của anh.

Anh hiếm khi nghĩ về những gì Lục Giai Ân thích.

Có lẽ vì trong tiềm thức anh luôn cảm thấy Lục Giai Ân cũng chẳng cần gì hơn.

Cô ấy thích anh, nên gần như chỉ cần ở bên anh là đủ.

Anh từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ tới việc một ngày Lục Giai Ân sẽ bỏ anh mà đi.

Thế cho nên mặc dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật này. 

Ánh đèn trong quán bar mơ hồ mờ ảo, tiếng nhạc nhảy hoà với tiếng trò chuyện huyên náo càng làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn.

Tần Hiếu Tắc hẹn Giang Thừa Thư và Trần Huề tới uống rượu, bàn bên cạnh bỗng vang lên tiếng khóc rống cùng tiếng phàn nàn chuyện gì đó. 

“Gã đàn ông khốn nạn! Uổng công tôi đối xử tốt với hắn như vậy…”

“Hu hu hu, đừng cản tôi, tôi muốn uống rượu!”

“Hôm nay ở quán bar này tôi muốn đi tìm đàn ông!”

Tần Hiếu Tắc nghiêng đầu nhìn, anh thấy một người phụ nữ bàn bên cạnh mặc áo hai dây đang khóc lóc vật vã, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm bị nước mắt làm cho loang lổ. Bạn bè xung quanh thỉnh thoảng rút tờ khăn giấy đưa cô ta lau nước mắt và thì thầm an ủi. 

Tần Hiếu Tắc chỉ liếc qua một cái rồi quay đầu lại, khẽ nhíu mày.

Anh lắc ly rượu trong tay rồi nhìn chằm chằm vào bạn mình.

Đột nhiên anh mở miệng: “Tôi khốn nạn lắm à?”

Giang Thừa Thư chợt sững lại, sau đó gật đầu.

Tần Hiếu Tắc lại nhìn về phía Trần Huề đang hút thuốc. 

Trần Huề ngượng ngùng nói: “Vẫn còn tốt chán…”

Anh ta liếc nhìn Giang Thừa Thư rồi thở dài: “Vẫn tốt hơn Giang công tử một chút.”

Tần Hiếu Tắc cụp mắt lặng yên không nói, ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt tuấn tú lãng tử của anh, nhưng nhìn không rõ biểu cảm gì.

Một lúc lâu sau, anh hít một hơi thuốc rồi nhả ra một vòng khói. 

“Chỗ nào?” Anh hỏi.

Trần Huề kinh ngạc khi thấy anh nghe vậy mà không tức giận, anh ta lắp bắp vài giây.

“Này, tôi đã nói rồi, cậu không thể vượt qua được sao?” Anh ta khó hiểu: “Đã lâu như vậy rồi, đi tìm cô gái khác đi.”

Ánh mắt Tần Hiếu Tắc nặng nề, bình tĩnh nhìn Trần Huề.

Trần Huề giơ hai tay lên, nói liến thoắng: “Anh không để ai vào mắt, ưu điểm của anh là không để những người phụ nữ khác vào mắt.”

Trên thực tế, theo quan sát của Trần Huề thì những gì Tần Hiếu Tắc đã làm cũng không tệ. So với những người bạn của anh chân đạp “n” thuyền thì anh ấy như vậy là quá tốt rồi.

Khi ở bên Lục Giai Ân, một là anh không đối xử tệ bạc với Lục Giai Ân, hai là anh không lăng nhăng trêu hoa ghẹo nguyệt. Từ nhỏ đến lớn anh ấy đã luôn tự cao tự đại, coi mình là trung tâm vũ trụ.

Nhưng theo như họ thấy thì tình cảm của Lục Giai Ân dành cho Tần Hiếu Tắc nhiều hơn một chút, vì vậy theo quan điểm của Trần Huề anh ta không cảm thấy Tần Hiếu Tắc đã làm việc gì quá trớn.

Tần Hiếu Tắc lặng yên không nói.

Đúng, anh không vượt qua được.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, tại sao Lục Giai Ân lại không thích anh nữa.

Thực ra, không phải là anh không từng suy nghĩ cho Lục Giai Ân. Ít nhất vào chuyến du lịch tốt nghiệp năm ngoái anh đã nghĩ đến việc này.

Anh biết Lục Giai Ân thích các bảo tàng nghệ thuật ở Châu Âu, vì vậy anh đã đặc biệt sắp xếp một chuyến đi đến đó. Anh thậm chí cũng đã nghĩ đến việc vẫn sẽ đi cùng cô đến xem những triển lãm tranh nhàm chán này.

Vì vậy khi Lục Giai Ân từ chối lời đề nghị của anh, anh đã rất tức giận.

“Cậu quên rồi à? Ngay từ lúc cậu bắt đầu với Lục Giai Ân cũng là vì anh trai cậu.” Giang Thừa Thư nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.

Tần Hiếu Tắc sửng sốt một chút, ngước mắt lên nhìn về phía Giang Thừa Thư.

“Đúng rồi, thế đ* nào tôi lại quên việc này nhỉ. Điểm này đúng là hơi khốn nạn đấy.” Trần Huề vỗ đùi: “Hơn nữa người ta khi đồng ý hẹn hò với cậu, cậu lại không thèm để ý đến người ta. Ngày nào cũng rủ chúng tôi đi chơi.”

Giang Thừa Thư nâng ly rượu, chạm vào ly của Trần Huề, thong thả bổ sung: “Cuối cùng lại còn đi đua xe, đua cho đến báo ứng phải vào bệnh viện.”

Tần Hiếu Tắc cúi người về phía trước, búng búng ngón tay, hung hăng dập điếu thuốc.

Đúng vậy, anh không phủ nhận rằng anh tỏ tình với Lục Giai Ân là vì động cơ nhất thời của mình.

Lúc đó, anh vẫn luôn cho rằng Lục Giai Ân yêu thầm anh, cô luôn đến tiểu khu nhà anh vẽ phong cảnh là vì cái cớ muốn được nhìn thấy anh chơi bóng. Nhưng anh không biết Lục Giai Ân đã tặng quà cho anh trai anh Tần Hiếu Viễn từ lúc nào.

Cô ấy không phải là đang thích anh sao? Tại sao lại thân với Tần Hiếu Viễn như vậy?

Anh từ nhỏ đến lớn đều sống dưới cái bóng của Tần Hiếu Viễn, tất cả mọi người đều thích anh trai anh hơn anh. 

Chẳng lẽ Lục Giai Ân cũng như vậy?

Không đời nào.

Cô rõ ràng rất thích anh.

Cô chắc chắn là thích anh.

Lúc đó, Tần Hiếu Tắc có một mong muốn mãnh liệt là chứng minh với mọi người rằng có người thích anh hơn Tần Hiếu Viễn.

Vì thế, ngày hôm đó anh đã đi tìm Lục Giai Ân và đề nghị cô làm bạn gái của anh.

Lục Giai Ân nghe xong thì sững sờ một lúc lâu, cô yên lặng nhìn vào mắt anh.

Lòng anh mỗi lúc lại càng thêm cáu kỉnh.

Thế nào, sau khi tiếp cận Tần Hiếu Tắc thì cô lại cần cân nhắc hay sao?

“Em có đồng ý không? Nếu không đồng ý thì đừng đến xem anh chơi bóng nữa!” Anh nhịn không được thì hung hăng uy hiếp.

Lục Giai Ân ngừng lại một chút, sau đó bình thản gật đầu.

“Vâng, được ạ.”

Hai người cứ như thế mà trở thành người yêu trên danh nghĩa. Nhưng ngày hôm sau, khi anh tỉnh táo lại thì lại thấy lúng túng không biết làm sao.

Đang yên đang lành tự dưng có thêm một người bạn gái, anh không biết hẹn hò với cô ấy như thế nào.

Anh quen với việc chơi với các bạn bè cùng giới. Với anh, bạn gái là một loài sinh vật thật phiền phức. 

Vì vậy, anh đã chọn cách phớt lờ sự tồn tại của Lục Giai Ân, tiếp tục cùng lũ bạn cùng giới ăn chơi nhảy múa. 

— cho đến lúc chân anh bị thương phải nằm viện…

“Ồ, không đúng, nhưng mà Lục Giai Ân không biết việc này.” Trần Huề nhíu mày. 

Anh ta gọi “Này” một tiếng rồi huơ huơ tay về phía Tần Hiếu Tắc đang rũ mắt trầm tư.

“Nếu thật sự cậu không buông xuống được, thế thì chạy theo người ta kéo về đi.”

Lòng tự trọng là cái thá gì?

Làm thằng đàn ông thì chỉ cần da mặt dày là được.

Giang Thừa Thư cười nhạt: “Kéo người ta về làm gì? Để mấy năm yêu xa thì cãi nhau liên tục hay sao?”

“Cái cậu này!” Trần Huề la lên: “Sao cậu biết là họ sẽ liên tục cãi nhau? Biết đâu đấy Tần thiếu gia nhà ta sẽ cải tà quy chính thì sao?”

Nghe hai người bạn ai cũng cho mình là đúng, Tần Hiếu Tắc càng thêm hứng trí phừng phừng.

Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên nhớ Lục Giai Ân. 

Có lẽ bản chất con người là như vậy.

Lúc trước khi Lục Giai Ân vẫn còn ở đây, anh không cảm nhận được bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng hôm nay khi Lục Giai Ân đi rồi, anh lại cảm thấy chỗ nào cũng không ổn. 

Anh thậm chí đã có lúc còn nghi ngờ chính mình, nếu trước đây anh đối xử tốt với Lục Giai Ân hơn một chút, liệu cô có nói chia tay anh không?

Dạo gần đây, suy nghĩ này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, làm anh càng ngày càng thấy phiền lòng.

Tần Hiếu Tắc nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi anh đứng dậy đi toilet. 

Anh rửa mặt xong đi ra thì va phải một người phụ nữ toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Tần Hiếu Tắc lách người sang một bên với ý định tránh người phụ nữ này.

Ngay lúc anh đi qua, người phụ nữ kia dường như bị choáng, đột nhiên ngã nhào vào anh.

Tần Hiếu Tắc nhanh chóng lùi lại hai bước né tránh.

Bả vai người phụ nữ đập mạnh vào tường, bàn tay vô thức vươn về phía trước nắm lấy cổ tay áo của Tần Hiếu Tắc.

Thần kinh Tần Hiếu Tắc nhảy dựng lên, tay kia giơ lên định gạt cô ta ra. 

Người phụ nữ nắm chặt lấy cổ tay anh rồi ngước lên nhìn anh.

“Anh chàng đẹp trai, cùng nhau uống một chén nhé?”

Một khuôn mặt đường nét không rõ ràng hiện ra trước mắt anh, khi nói phả ra mùi rượu nồng nặc. 

Gân xanh trên trán Tần Hiếu Tắc nảy lên liên hồi, anh hất tay người phụ nữ xuống rồi rời đi. 

Khi anh quay trở lại chỗ ngồi, Giang Thừa Thư đã không còn ở lại nữa.

“Về hầu Quý Đường Ninh rồi.” Trần Huề giải thích ngắn gọn.

Tần Hiếu Tắc thản nhiên gật đầu rồi lại châm một điếu thuốc. 

“Này, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu thực sự muốn theo đuổi lại bạn gái thì hãy nhìn tấm gương Giang công tử của chúng ta đi.” Trần Huề bắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Cậu hãy nhìn những gì vị bạn trai nhị thập tứ hiếu này đã làm, thiếu nước khắc lên trán dòng chữ ‘Giang Thừa Thư yêu Quý Đường Ninh’ mà thôi.”

Ai cũng nhìn ra được Giang Thừa Thư thích Quý Đường Ninh, chỉ có Quý Đường Ninh ngốc nghếch cho rằng đó chỉ là tình cảm của anh trai đối với em gái.

Mà Giang Thừa Thư cũng chiều theo cô ấy, đội cái lốt “anh trai” để ở bên cô ấy bao năm như vậy. 

Tần Hiếu Tắc nhướng mày, giọng có chút cứng nhắc.

“Nói tiếp đi.”

Anh thừa nhận Giang Thừa Thư quả đúng là làm rất tốt, nhưng anh và Giang Thừa Thư không giống nhau, Lục Giai Ân và Quý Đường Ninh cũng hoàn toàn khác nhau…

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, chỗ ngồi bên cạnh Tần Hiếu Tắc đột nhiên trũng xuống, chóp mũi anh ngửi được một thứ mùi hỗn tạp trộn lẫn giữa mùi rượu và nước hoa nồng nặc.

“Hi, lúc nãy ngại quá, chúng ta có thể thêm WeChat không?” Người vừa mới ngồi xuống bên cạnh hỏi. 

Tần Hiếu Tắc cau mày liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy suýt nữa đụng vào anh.

Cô ta đã rửa mặt nhưng vẫn chưa sạch hẳn, lớp phấn mắt nhòe ra vẫn loang trên mí mắt, nhìn giống như vết thâm quầng.

“Không thêm.” Tần Hiếu Tắc đáp lời không thèm suy nghĩ.

Anh thấy thật nhàm chán và không có hứng thú với phụ nữ.  

“Không phải, vừa rồi tôi thấy hình như tôi làm bẩn quần áo của anh, tôi muốn trả anh tiền giặt là.” Đường Thư tử tế nói một câu rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Tần Hiếu Tắc cúi đầu, lúc này anh mới phát hiện trên cổ tay áo màu trắng của anh bị dính chút rượu màu đỏ tím. 

Anh cau mày, hít sâu một hơi rồi kiềm chế nói: “Không cần!”

Cùng lắm là lúc về anh vứt nó đi là được. 

“Thật xin lỗi, lúc nãy tôi uống nhiều quá—”

“— cô không thể im miệng một lúc à?” Tần Hiếu Tắc nhịn không được ngắt lời cô ta, giọng điệu cáu kỉnh.

“Làm ơn tránh xa tôi ra, cảm ơn!”

Dùng kính ngữ để nói chuyện là giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh rồi.

Mùi nước hoa trộn với mùi rượu trên người phụ nữ này làm đầu óc anh say sẩm. 

Đường Thư sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Trần Huề cười cười làm hòa: “Thật ngại quá người đẹp, tâm trạng của bạn tôi đang không được tốt.”

Đường Thư mím môi, đứng dậy rời đi.

Trải qua một nốt nhạc đệm không mấy vui vẻ như vậy, Tần Hiếu Tắc cũng không còn tâm trạng uống thêm nữa, anh tìm và thuê tài xế đưa anh về nhà.

Về đến nhà, như thường lệ vẫn là căn phòng lãnh lẹo quạnh hiu.

Anh bật đèn lên, ánh đèn vàng rực rỡ khiến căn nhà càng trở thêm trống trải.

Tần Hiếu Tắc nheo mắt lại, dường như anh mơ hồ nhìn thấy Lục Giai Ân đang ngồi trên chiếc ghế thư giãn ngoài ban công.

Trên tay cô đang cầm một quyển sách, trong lòng thì ôm một con mèo.

Kể cũng lạ, anh không thích mùi nước hoa của người khác, nhưng anh lại thấy mùi thảo dược trên người Lục Giai Ân rất dễ ngửi. 

Có lẽ là vì những người khác đều không phải là Lục Giai Ân.

Tần Hiếu Tắc ném chìa khóa xuống rồi thay dép lê đi trong nhà.

Tứ Tứ đang nằm trong góc ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống rúc đầu tiếp tục nằm cuộn tròn. 

Tần Hiếu Tắc chậm rãi đi đến trước mặt Tứ Tứ rồi ngồi xổm xuống, lấy tay gãi gãi sau gáy nó. 

Tứ Tứ mở to hai mắt, yên lặng nhìn anh.

“Này, mèo mập.” Anh nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Mày nhớ mẹ không?”

Tứ Tứ “Meo” lên một tiếng, đôi mắt to tròn ngây ngô nhìn anh.

Tần Hiếu Tắc cười khẽ: “Tao biết mày nhớ cô ấy mà.”

“Meo~”

Anh rút điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh của Tứ Tứ rồi ghim lên đầu Wechat của anh.

[Con mèo mập này nhớ em]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK