Beta: Amelie.Vo
Ngón tay Tần Hiếu Tắc vuốt ve dái tai của cô, biểu cảm trên mặt là một bộ dáng “Đừng giả vờ nữa”.
“Không phải trước đây em đã phác họa rất nhiều hình của anh trong quyển tập tranh đó sao?”
Trước khi hai người bọn họ ở bên nhau, Lục Giai Ân cũng thường hay lấy lý do vẽ tranh phong cảnh để đến sân bóng gần bên tiểu khu anh sống xem anh chơi bóng.
Một hôm, anh vô tình nhìn thấy tập tranh phác họa của Lục Giai Ân, trong tập tranh đó có một vài bức phác họa anh đang chơi bóng.
“Em quên rồi sao?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày.
Trái tim Lục Giai Ân đập nhanh, cô vội vàng đáp lại: “Ồ”
“Được rồi, em sẽ vẽ cho anh mà.” Lục Giai Ân ngoan ngoãn trả lời.
Buổi tiệc tụ họp kết thúc thì cũng đã hơn tám giờ rồi.
Lúc bọn họ chào tạm biệt nhau ra về, Quý Đường Ninh vẫn còn rất hăng hái nên nhất quyết đòi Lục Giai Ân bất cứ lúc nào rảnh rỗi thì phải đến nhà chơi cùng cô.
Sau khi nghe được cô khẳng định sẽ đến, Quý Đường Ninh mới lưu luyến không buông mà ra về cùng Giang Thừa Thư.
Còn Lục Giai Ân thì quay trở về nhà cùng với Tần Hiếu Tắc.
Cả con đường sáng bừng lên trong ánh đèn lung linh rực rỡ.
Lục Giai Ân nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn neon ngoài cửa. Bất chợt, Tần Hiếu Tắc lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Quý Đường Ninh rất mến anh.”
Lục Giai Ân ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy khóe mắt khẽ nhướng lên mơ hồ mang theo ý tán dương.
“Vẫn còn rất được hoan nghênh.”
Nhớ đến Quý Đường Ninh, cô mỉm cười nói: “Em cũng thấy yêu mến Đường Ninh.”
Cô ấy trông rất đáng yêu, tính cách cũng rất đơn thuần.
“Cô ấy…”
Lục Giai Ân có chút do dự, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô có thể nhìn ra được Quý Đường Ninh có chút không giống với mọi người.
So với những người cùng lứa tuổi hai mươi của mình thì phản ứng và suy nghĩ của cô ấy không được nhạy bén cho lắm, hơn nữa trông cô ấy cũng có phần ngây thơ, hồn nhiên giống như một đứa bé.
Khi đánh mạt chược, cô ấy thường phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định hạ bài xuống, thế nhưng cô ấy lại không hề lo lắng rằng bài của mình sẽ bị người khác nhìn thấy và đoán được.
Tần Hiếu Tắc khẽ liếc nhìn cô: “Nghe nói lúc nhỏ đã từng bị kinh hách quá độ.”
Anh và Giang Thừa Thư cũng chỉ mới quen biết nhau khi cả hai lên cấp ba, cho nên đối với chuyện khi còn bé của Quý Đường Ninh anh cũng chỉ mơ hồ nghe qua mà thôi.
Lục Giai Ân gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Về đến nhà, Lục Giai Ân tắm xong liền ra ban công tìm chú mèo Tứ Tứ.
Cô đã thay một chiếc váy hồng nhạt và cầm cây gậy đồ chơi dành cho mèo, phần đầu cây gậy được gắn một cục bông mềm mịn nhiều màu sắc, lập tức thu hút được sự chú ý của Tứ Tứ khiến nó hào hứng vui đùa cùng cô không thôi.
Chơi đùa cùng Tứ Tứ được một lúc, trên mặt đất bỗng xuất hiện thêm một cái bóng đen.
Lục Giai Ân vô thức quay đầu nhìn sang, dường như chỉ chờ khoảnh khắc đó cây gậy đồ chơi trong tay cô lập tức bị lấy và vứt sang một bên.
Sau khi tắm xong Tần Hiếu Tắc đang khoát một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần dài màu trắng khá thoải mái ở nhà, anh đứng bên cạnh cô khoanh tay dựa vào thành ban công, chân trái gác nhẹ lên bàn chân phải, tư thế lười biếng, mái tóc ẩm ướt sau khi tắm rủ xuống vầng trán, càng lộ ra vẻ tùy ý, tà mị của anh.
“Em định ngủ với nó tối nay à?” Anh hỏi một cách khô khan.
Bên dưới ánh đèn màu cam ngoài ban công, đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm sâu sắc và mềm mại hơn, có điều biểu cảm trên gương mặt anh lại nhàn nhạt, lộ ra sự bất mãn vì bị ngó lơ.
Lục Giai Ân có một mái tóc dài ngang eo, đôi bờ mi đen nhánh cong vút nhẹ nhàng chớp động, ánh mắt cô trong trẻo và mềm mại.
Cô bước lên phía trước hai bước, vươn đôi tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay của Tần Hiếu Tắc.
Nhưng cô chỉ vừa mới chạm nhẹ vào, thì đôi bàn tay trắng nõn đã bị hất ra ngay.
Ngay sau đó là một trận quay cuồng, đôi bàn tay rắn chắc và mạnh khỏe đầy tính chiếm hữu của Tần Hiếu Tắc đã ôm gọn cô vào trong lòng.
Không đợi cô kịp phản ứng, Tần Hiếu Tắc đã bế thẳng cô về phía phòng ngủ.
Lục Giai Ân nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ của anh và nhỏ giọng nói khẽ vào tai anh: “Ngày mai anh còn có một trận thi đấu bóng rổ. Tối nay nghỉ ngơi dưỡng sức một chút nhé.”
Tần Hiếu Tắc thì thầm: “Em không tin anh?”
“Không phải…”
Vẫn chưa dứt lời thì bóng lưng của cả hai đã khuất dần sau cánh cửa.
Tần Hiếu Tắc đưa chân đá cửa, chỉ nghe được một tiếng “rầm” đã có thể ngăn cách được mọi chuyện diễn ra bên trong căn phòng.
Tứ Tứ vẫn đang vui vẻ chơi đùa cùng cây gậy đồ chơi của mình, vừa nghe thấy có tiếng động liền ngó lơ món đồ chơi yêu thích mà đi đến trước cửa phòng ngủ.
Một lát sau, bên trong căn phòng truyền ra một âm thanh ngâm nga tựa như tiếng kêu của những con vật nhỏ đáng yêu.
Tiếng rên rất nhẹ và mềm mại.
Tứ Tứ ngạc nhiên nhướng con ngươi to tròn của nó lên hết sức, bỗng chốc nó dường như cảm nhận được cổ mình ngứa ngáy không thôi.
Lại thêm một âm thanh khác vọng ra từ bên trong căn phòng.
“Meo meo ~” Tứ Tứ cũng vội vàng kêu lên để xác nhận sự tồn tại của bản thân nó.
Nhưng lại không có bất kỳ người nào đáp lại lời nó.
Đứng bên ngoài lắng nghe nửa ngày trời, Tứ Tứ cảm thấy nhàm chán không thôi, liền quay người trở về cái tổ ấm áp của mình. Nó nheo nheo mắt, tập trung tinh thần liếm láp bộ lông óng mượt.
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Lục Giai Ân cảm thấy đầu mình có chút nặng nề.
Cô liếc nhìn sang Tần Hiếu Tắc vẫn còn đang say giấc bên cạnh, sau đó lại lặng lẽ và khẽ khàng bước xuống giường.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, theo thói quen Lục Giai Ân uống một ly nước nóng để làm ấm cái bụng trống rỗng của mình trước rồi mới thuần thục bắt đầu ngâm bột yến mạch, luộc trứng gà, rồi lại nhanh tay hâm nóng sữa và gọt trái cây đặt trên đĩa.
Sau bữa sáng giản dị nhưng đầy đủ dinh dưỡng, cô nhẹ nhàng khởi động những động tác Yoga đơn giản rồi mới đi đến thư phòng đọc sách.
Không biết có phải bởi vì cô đã không được nghỉ ngơi trong hai ngày liên tục hay không mà ngay cả việc chuyên tâm đọc sách cô cũng không thể tập trung như mọi khi được. Chẳng hiểu sao cơn buồn ngủ cứ ập đến mãi.
Lục Giai Ân dứt khoát đóng quyển sách lại rồi bắt đầu tra cứu thông tin du học.
Tra được một lát thì cô nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài phòng đang đến gần.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Hiếu Tắc đang tựa lưng vào khung cửa, mí mắt hơi rủ xuống, hoàn toàn là một bộ dáng uể oải, phờ phạc vừa mới tỉnh ngủ.
“Anh còn tưởng rằng em lại đi mất rồi.”
Lục Giai Ân đứng dậy đi đến cạnh anh: “Chẳng phải lát nữa còn phải xem các anh chơi bóng bóng rổ sao?”
Vừa mới cất lời, cô mới nhận ra giọng nói của mình có chút khàn khàn.
Có lẽ tối hôm qua đã bật điều hòa quá thấp cho nên sáng hôm nay cô mới bị cảm lạnh.
Tần Hiếu Tắc là người cực kỳ sợ nóng, thế nhưng cứ như vô tình hết lần này đến lần khác, cô lại là người đặc biệt sợ lạnh.
Khi hai người ở bên nhau, cô luôn luôn dễ dàng bị cảm lạnh.
Tần Hiếu Tắc vẫn hồn nhiên không nhận ra giọng nói của cô có chút khác so với ngày thường, liền quay lưng rời khỏi khi đã lên tiếng đáp lời cô.
Lục Giai Ân theo sau anh cùng đi ra ngoài, cô cũng tự pha cho mình một ly trà gừng rồi ngồi ở phía đối diện của Tần Hiếu Tắc.
Vừa mới ngồi xuống, Lục Giai Ân đã cảm nhận được một cục bông mềm mại đang cọ nhẹ bên chân mình.
Cô cúi đầu nhìn thấy Tứ Tứ đang ngồi xổm bên chân cô, nó cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Meo meo~” nó kêu lên một tiếng thật dài.
Tiếng kêu này thành công khiến cho Lục Giai Ân nhớ lại trận điên cuồng tối hôm qua, cô bỗng cảm thấy có chút xấu hổ tựa như vừa bị phát hiện ra chuyện xấu. 囧
Tần Hiếu Tắc dường như cũng đang nghĩ tới chuyện đó, anh phát ra tiếng cười – một tràng cười nhẹ đầy đùa bỡn.
Lục Giai Ân không thèm đếm xỉa tới sự trêu chọc của hắn.
Đầu sỏ gây nên không khí ngượng ngùng này chính là hắn, vậy mà hắn còn vô lương tâm ngồi đó mà so sánh tiếng mèo kêu cùng với cô.
Biến thái.
“Meo~” Tứ Tứ lại kêu lại lần nữa, đôi mắt to tròn của nó quả thực trong rất vô tội.
Tần Hiếu Tắc bật cười đến bả vai cũng phát run.
Lục Giai Ân khom người xuống ôm lấy Tứ Tứ vào lòng.
“Đi nào.”
Cô ngồi lên chiếc ghế xích đu được đặt ở ngoài ban công, Tứ Tứ cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng cô.
Một người và một mèo cứ thế ngồi phơi nắng ban mai buổi sớm.
Lục Giai Ân vừa nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của Tứ Tứ, vừa nhỏ nhẹ dạy dỗ.
“Tứ Tứ à, không được nhìn trộm, không được nghe trộm, cũng không được nói năng lỗ mãng, có hiểu không?”
“Meo~” Tứ Tứ thoải mái kêu lên một tiếng.
Lục Giai Ân không lên tiếng nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mớ lông tơ màu vàng rực rỡ trên người Tứ Tứ.
“Chắc là…” Cô khẽ rủ mắt xuống, nhỏ giọng thì thầm: “”Anh ấy cũng đã nghe lén được khá lâu rồi nhỉ.”
Khoảng chín giờ sáng, Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc cùng nhau đi đến sân bóng rổ ở đại học A.
Trận thi đấu này là do Trần Hiếu Tắc nhất thời hứng thú mà quyết định, cho nên cũng không có hẹn trước với người quản lý ở sân vận động, vì thế cũng chỉ có thể chơi bóng ở ngoài trời mà thôi.
Hiện tại đang là mùa thi cử, cho nên người vây xem đánh bóng và cổ vũ cũng không nhiều lắm.
Sau khi tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Tần Hiếu Tắc là người dẫn bóng thứ nhất và lấy tốc độ cực nhanh ghi bàn thắng đầu tiên.
Anh quay người chạy về phía hai người đồng đội và đập tay ăn mừng cùng với bọn họ.
Những người xem và cổ vũ bên cạnh lập tức vỗ tay reo hò.
Lục Giai Ân đứng một bên, điều chỉnh ánh sáng và góc chụp thích hợp sau đó chụp lại vài tấm cho Tần Hiếu Tắc.
Tuy rằng anh nói muốn cô vẽ cho anh một bức tranh, nhưng Lục Giai Ân hiểu rõ vị thiếu gia này sẽ không thể nào dành hàng tiếng đồng hồ ngồi yên mà không nhúc nhích để làm người mẫu cho cô vẽ tranh được.
Vẽ tranh thông qua một bức ảnh không phải là phương pháp vẽ mà thầy cô khuyến khích, tuy nhiên cũng không hẳn là sẽ không có ngoại lệ.
Vả lại, Lục Giai Ân cũng thật sự rất thích nhìn Tần Hiếu Tắc chơi bóng rổ, những lúc anh chơi bóng, trên người anh luôn toát ra một loại thần thái tràn đầy sức sống và tự tin.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ nổi bật, trên sân bóng thân ảnh màu đỏ của anh thoắt ẩn thoắt hiện tựa như một tia lửa chói lòa giữa những người đồng đội của mình vậy.
Màu sắc anh mặc hôm nay cũng có sự tương phản rất rõ ràng với hai người bạn thân của anh là Giang Thừa Thư và Trần Huề mặc màu đen đang đứng bên cạnh.
Ngay khi Lục Giai Ân điều chỉnh góc chụp phù hợp, Tần Hiếu Tắc bên này cũng thành công ghi thêm một điểm nữa cho đội mình.
Anh đứng ở khu vực ba điểm của đối thủ, khóe mắt kiêu ngạo khẽ nhướn lên đầy vẻ thách thức, bờ môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười như không như có.
Trên bảng điểm, đội của Tần Hiếu Tắc đã ghi thêm được ba điểm.
Giang Thừa Thư ôm lấy quả bóng đi đến và huých nhẹ vào bả vai của anh.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp người khiến anh càng thêm ngạo nghễ và phóng khoáng.
Lục Giai Ân thất thần nhìn anh đắm đuối, bất chợt cô nhớ lại lần đầu tiên bắt gặp anh chơi bóng.
Lúc đó, cô và gia đình chú vừa liên lạc trở lại sau quãng thời gian dài không gặp nhau, sau đó cô được mời ở lại nhà chú ấy chơi một khoảng thời gian.
Mọi người trong gia đình chú ấy đối xử với cô rất tốt và ân cần.
Sau khi biết được cô đã được trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành, chú đã giới thiệu cho cô một người dì họa sĩ họ La.
Dì La này cũng chính là mẹ của Tần Hiếu Tắc.
Vì vậy, cô đã cẩn thận và tỉ mỉ lựa chọn một số tác phẩm mà cô cảm thấy ăn ý nhất để mang đến tiểu khu mà dì La đang sinh sống, nhờ dì đánh giá.
Tiểu khu đó là khu biệt thự nằm ở dưới chân núi, bên cạnh có sông núi bao bọc, xung quanh cây cối xanh tốt, phong cảnh cực kỳ thơ mộng.
Vào những buổi trưa hè, quanh tiểu khu đặc biệt yên tĩnh và thanh tịnh, chỉ có tiếng ve sầu kêu réo rắt nối tiếp nhau liên tục.
Khi cô đi đến một hoa viên nằm trong tiểu khu thì vô tình nghe thấy tiếng cười đùa của một đám con trai cùng với tiếng bóng rổ vang lên “bang bang” liên tục trên mặt đất.
Xuyên qua những bãi cỏ tươi tốt và xanh rì ấy, có một nam sinh đang say sưa chơi bóng trên sân vận động mênh mông.
Trong những người nam sinh đó thì có ba người cô đã từng gặp qua ở buổi tiệc sinh nhật của chị họ.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây xum xuê tạo nên những bóng mát lốm đốm nho nhỏ trên sân bóng mênh mông, rộng lớn.
Bọn họ thoải mái chạy nhảy cười đùa và ném bóng mà chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi thời tiết của buổi xế chiều nắng nóng oi bức một chút nào cả.
Bóng dáng mạnh mẽ tràn đầy khí phách của một người thanh niên di chuyển, luồn lách một cách linh hoạt, khiến cho không khí nơi ấy như được bao phủ bởi hơi thở thanh xuân tươi mát.
Cô như bị ma xui quỷ khiến, đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm bóng dáng người thanh niên đó thật lâu.
Cho đến khi cô chợt nhận ra có điểm khác lạ thì tất cả ánh mắt đã đổ dồn về phía cô.
Cô hoảng hốt cúi đầu, lúc đang muốn rời đi thì bất chợt nghe được tiếng gọi từ phía sau: “Này!”
Ngẩng đầu lên nhìn lần nữa đã thấy Tần Hiếu Tắc trong bộ đồ thể thao màu trắng đang hất quả bóng qua lại từ tay trái qua tay phải, đi về phía cô.
Tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên ngắt ngang dòng hồi tưởng của Lục Giai Ân.
Trận đấu ở hiệp một kết thúc, đội của Tần Hiếu Tắc đã dẫn trước đối thủ của họ tám điểm.
Trần Huề khoát một tay lên vai Tần Hiếu Tắc, bước xuống sân với nụ cười cợt nhã.
Giang Thừa Thư đi phía sau hai người bọn họ, thấy cánh tay chuẩn bị khoát lên vai mình của Trần Huề, liền ghét bỏ hất cánh tay ấy ra như đang tránh ôn dịch.
Trần Huề thấy Giang Thừa Thư ghét bỏ mình như vậy liền bất mãn, anh mau chóng gạt Tần Hiếu Tắc sang một bên để sống chết bám dính lấy Giang Thừa Thư …
Tần Hiếu Tắc không thèm quan tâm đến cuộc chiến nảy lửa đang xảy ra giữa hai người bạn thân của mình, anh vén vạt áo lên lau đi mồ hôi nhễ nhại đang chảy trên mặt mình, vô tình làm lộ ra vòng eo mạnh mẽ rắn chắc nhưng có phần hơi gầy của anh.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi cùng với những giọt mồ hôi chảy xuống, cơ bụng của anh như ánh lên những vầng hào quang lấp lánh khiến cho đường cong được khắc họa càng thêm rõ nét.
Trong nháy mắt, Lục Giai Ân có chút ngơ ngẩn, bóng dáng của Tần Hiếu Tắc trước mắt cùng với bóng dáng trong trí nhớ của cô dường như đang dần hòa thành một thể.
Tần Hiếu Tắc cầm lấy chai nước khoáng lạnh để dưới đất lên kề vào má của Lục Giai Ân vẫn đang thất thần đứng đó.
Lục Giai Ân bị cái lạnh đột ngột làm cho giật mình vội “A” một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Hiếu Tắc ướt đẫm mồ hôi cũng đang cúi xuống nhìn cô cười xấu xa.
Anh vặn nắp chai ra uống liền mấy ngụm nước, hầu kết liên tục chuyển động khi uống nước.
“Đứng ở phía xa đã thấy em ngẩn người rất lâu rồi, đang nghĩ gì vậy?”
Lục Giai Ân sợ anh lại dí chai nước lạnh vào má cô lần nữa, vội vàng tránh đông tránh tây.
“Lúc nãy em chợt nhớ đến lần thứ hai gặp anh, lúc đó ba người các anh cũng đang chơi bóng cùng nhau như thế này.”
Tần Hiếu Tắc vừa ném lên ném xuống chai nước trong tay, vừa lơ đãng cười mà hỏi.
“Lúc đó à?”
Ánh mắt sắc bén của anh quét qua người Lục Giai Ân đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, sau một lúc anh mới cất giọng điệu không đứng đắn có phần lãnh đạm của mình, nói:
“Nhìn bộ dạng nhỏ bé, mỏng manh của em như thế này, người khác không biết còn tưởng rằng con cái nhà ai đó đã trốn học để đến xem bọn anh chơi bóng đó.”
Nói rồi anh lại “chậc” một tiếng, rồi bật cười khúc khích.
“Thì ra là của anh nha.”
Trong lòng Lục Giai Ân khẽ rung động, cô chớp chớp đôi mắt rồi lại cúi đầu xuống lần nữa.
Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc nhét chai nước vào trong tay cô.
“Cầm lấy.”
Nói rồi anh quay người lại chạy về phía đồng đội của mình.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng màu đỏ trông thật tiêu sái và phóng khoáng tựa như một vầng hào quang nổi trội.
Đến hiệp hai, người xem và cổ vũ đã đến đông hơn.
Lục Giai Ân khẽ nhấp một ngụm trà gừng mà bản thân đã pha sáng nay đem đến, liền nghe được bên cạnh có người đang tám chuyện sôi nổi.
“Người mặc áo thể thao màu đỏ có phải là Tần Hiếu Tắc không nhỉ?”
“Đúng vậy, năm trước có từng chơi bóng ở CBA rồi, ngay cả anh ấy mà cậu cũng không biết sao?”
(CBA = Giải bóng rổ sinh viên Trung Quốc)
Lục Giai Ân nhìn qua thì thấy có vài nam sinh trông như là những “học đệ” của anh đang đứng phía bên phải để theo dõi trận đấu.
“Cũng không thể trách cậu ấy, lúc Tần Hiếu Tắc thi đấu ở CBA, cậu ấy còn chưa nhập học nữa mà. Năm nay anh ấy lại không tham gia thi đấu nữa.”
“Tại sao anh ấy lại không tham gia nữa vậy, phải tham gia thì trường chúng ta mới có thể bảo vệ được danh hiệu đó chứ.”
“Tớ không biết, anh ấy có tài, có tiền cho nên anh ấy cứ tùy hứng thôi chứ sao. Tớ nghe nói, năm ngoái khi mà bọn họ giành được vị trí quán quân thì những người trong ngành đã đánh giá rất cao và xem anh ấy như một cầu thủ có triển vọng và chuyên nghiệp, cho nên có mở lời mời anh ấy, nhưng đã bị anh ấy từ chối rồi cơ.”
“Wow, đỉnh thật!”
“Còn phải nói sao.”
…
Lúc sau, liên tục có vài tiếng cảm thán, khen ngợi vang lên “Đỉnh thật”, “Giỏi thật” thu hút sự chú ý của những nam sinh đang bàn luận sôi nổi phía bên này.
Lục Giai Ân nhìn về phía sân bóng phía trước khẽ mím môi.
Trên sân bóng, Tần Hiếu Tắc đang đưa tay ra hiệu với đồng đội, dáng dấp của anh cao ráo và thẳng tắp, anh ném bóng một cách hăng hái và dứt khoát khiến cho đối thủ bối rối không kịp trở tay.
Có lẽ anh chính là người được vận mệnh chiếu cố và thiên vị đây mà, anh luôn có thể dễ dàng có được hay giành được những thứ mà người khác tha thiết nhưng khó có thể đạt được.
*
Trận đấu sau cùng cũng kết thúc với tỷ số dẫn đầu nghiêng về phía đội của Tần Hiếu Tắc.
Từ ban sáng, những suy nghĩ trong đầu Lục Giai Ân đã sớm rối nùi như một mớ bòng bong, thẳng cho đến trưa những suy nghĩ đó lại càng hỗn loạn hơn.
Vì vậy sau khi ăn cơm trưa ở đại học A xong, cô liền nói với anh sẽ trở về trường.
Tần Hiếu Tắc gật đầu đồng ý.
“Không tiễn cô ấy đi sao?” Giang Thừa Thư khẽ huých vào khuỷu tay của anh, hỏi.
Lục Giai Ân vội và xua tay khước từ lịch sự: “Không cần đâu, gần đây có tàu điện ngầm, em đi tàu điện ngầm sẽ nhanh thôi.”
Cô mỉm cười: “Hai người cứ vui chơi đi, không cần bận tâm đến em đâu.”
Trần Huề nhìn mãi cũng thành một thói quen, nhịn không được liền quay về phía Giang Thừa Thư mà phổ cập kiến thức cho cậu ta: “Vậy là cậu không hiểu rồi, bạn gái người ta chưa bao giờ đòi hỏi người ta phải đưa đón cả.”
Trong lời nói của Trần Huề xen lẫn cả sự hâm một và một chút ghen tị bên trong: “Đi đâu tìm ra một người bạn gái vừa hiểu chuyện, vừa thông minh, lại xinh đẹp không tỳ vết như vậy được chứ ~ ”
Tần Hiếu Tắc cười mắng: “Cút đi”
Lục Giai Ân đã nghe hai người bọn họ cười giỡn kiểu này không biết bao nhiêu lần. Cô cũng không nói gì thêm mà chỉ lên tiếng “Tạm biệt” mọi người rồi quay người rời đi trước.
Dọc theo con đường phía bắc đi đến đại học A đều là những bông hoa giống nhau đang tỏa ra hương thơm ngát khắp con đường.
Vừa đi ra khỏi cửa được vài bước chân, Lục Giai Ân bỗng nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ sau lưng cô.
Lục Giai Ân quay người nhìn lại thì thấy một biển số xe quen thuộc dừng bên cạnh.
Cô dừng bước chân và đợi chiếc xe đen chạy đến bên mình gần hơn.
Cửa sổ ghế sau chậm rãi được hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của Lục Bình Dao dần xuất hiện trước mặt cô.
“Chú, chú cũng có việc đến đây sao.” Lục Giai Ân lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Lục Bình Dao cũng không đáp lời mà chỉ khẽ gật đầu
“Vừa vặn chú cũng có công việc ở gần đây, con muốn đi đâu, chú đưa con đi.”
“Không cần đâu ạ, công việc quan trọng, chú cứ làm việc đi ạ, con đi tàu điện ngầm rất nhanh sẽ đến nơi thôi ạ.”
Lục Bình Dao vẫn khăng khăng nhất mực: “Việc của chú cũng vừa xong rồi.”
Lục Giai Ân cũng không tiện từ chối thêm lần nữa nên chỉ có thể đáp ứng.
“Vậy con cảm ơn chú ạ.”
Cô mở chiếc cửa xe ngồi cạnh bác tài xế và thấp giọng nói nơi mình muốn đến cho bác tài: “Phiền bác đưa cháu đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành.”
Xuyên suốt quãng đường cả cô và chú cũng không nói gì nhiều.
Cũng may hôm nay không bị tắc đường, hai người bọn họ hàn huyên những chuyện lặt vặt gần đây của Lục Giai Ân được một chút thì cũng đã đến Học viện.
Lục Giai Ân bước xuống xe lễ phép cảm ơn Lục Bình Dao và bác tài xế rồi quay người rời đi.
Chiếc xe thương vụ màu đen lại lần nữa khởi động và chậm rãi rời đi trước cổng trường.
Lục Bình Dao ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng lên tiếng hỏi: “Có phải Tần Hiếu Tắc ở đại học A không?”
Bác tài xế cung kính đáp lời: “Vâng, đó là nơi mà chúng ta đã gặp Lục tiểu thư ạ.”
Lục Bình Dao gật đầu, ngón tay gõ gõ theo nhịp trên ghế.
Trầm ngâm trong chốc lát, ông lại chậm rãi hỏi: “Cậu bé mà Giai Ân mở lời xin tôi giúp đỡ ba năm trước hiện tại thế nào rồi?”
Người tài xế im lặng trong phút chốc, nghĩ ngợi một lát mới nhớ ra người mà Lục Bình Dao đang nói đến là ai.
“Sau khi cậu ta đi Mỹ thì tôi đã không còn chú ý đến tin tức của cậu ta nữa. Tôi sẽ đi điều tra và nghe ngóng tin tức của cậu ta nếu ngài muốn biết.”
Giọng Lục Bình Dao không nặng cũng không nhẹ đáp: “Cứ làm vậy đi, hãy thăm dò tin tức của cậu ta và báo cáo cho tôi sớm nhất có thể.”