Cô ngồi dậy và nhìn thấy cô y tá tối qua đã yêu cầu cô đổi phòng.
Sau khi y tá hỏi Lục Giai Ân một vài câu hỏi, cô ấy nói với cô ca phẫu thuật của cô sẽ thực hiện lúc mười giờ sáng.
Lục Giai Ân nói lời cảm ơn.
Trước khi đi, cô y tá cười cười với cô đầy ẩn ý.
“Còn nói đó không phải là bạn trai cô? Đang giận người ta à?”
Lục Giai Ân khó hiểu nhìn cô ta: “Là sao ạ?”
Cô y tá chỉ ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Cậu trai muốn đổi phòng cho cô, tối qua ra mượn chúng tôi chăn đệm ngủ một đêm ngoài cửa kìa.”
Tim Lục Giai Ân lệch một nhịp, sửng sốt hỏi: “Anh ấy vẫn ở bên ngoài sao ạ?”
Cô y tá lắc đầu: “Sáng sớm nay cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy nói đi một lúc sẽ quay lại.”
Lục Giai Ân ngẩn ngơ “Dạ” một tiếng, tâm tình rối rắm.
Lúc này cô mới hiểu Tần Hiếu Tắc nói “Có việc gì cứ gọi anh” không phải là câu nói bâng quơ, anh thật sự chờ ở ngoài cửa.
Anh đang muốn làm gì đây?
Họ đã chia tay, anh cũng không còn nghĩa vụ cần phải quan tâm chăm sóc cô như vậy…
Không có thời gian cho cô nghĩ quá nhiều, Lục Giai Ngọc và Trâu Dư đã lần lượt tới bệnh viện.
Khi ba cô gái ngồi cùng một chỗ, phòng bệnh trở nên sôi nổi hơn.
Lục Giai Ngọc trước khi vào phòng bệnh đã hỏi qua bác sĩ, sau khi xác nhận ca phẫu thuật của em họ mình thực sự chỉ là ca tiểu phẫu thì cô đã yên tâm hơn nhiều.
Còn Trâu Dư và Lục Giai Ân nói chuyện liên quan đến sự kiện triển lãm mỹ thuật ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành.
“Dù sao tớ vẫn cảm thấy cậu rất có hy vọng nhận được giải thưởng tháng tới.”
Sau khi xem toàn bộ triển lãm Mỹ thuật, Trâu Dư rất có niềm tin vào bức tranh của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân cười cười: “Được rồi, nếu tớ giành được giải thưởng tớ sẽ mời cả phòng đi ăn.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, sắc mặt bình thản, dường như không nhìn ra chút lo lắng nào trước ca phẫu thuật.
Trái lại Lục Giai Ngọc tối hôm qua lo lắng không ít, ngủ không được ngon giấc.
“Ngày hôm qua em làm chị sợ muốn chết. Sau này em đừng giấu bọn chị việc gì như thế nữa nhé, dù gì chị cũng là chị của em!”
Lục Giai Ân trong lòng vô cùng cảm động, gật đầu.
“Vâng ạ.”
Nếu không phải có lý do riêng, Lục Giai Ân cũng không định nói chuyện phẫu thuật cho Lục Giai Ngọc.
Lục Giai Ân nghĩ ca tiểu phẫu này của cô không cần thiết phải làm rùm beng lên cho mọi người biết, bản thân cô cũng có thể tự thu xếp được.
Lục Giai Ngọc thở dài: “Ai mà biết được em vâng thật hay giả đây.”
Cô phát hiện ra rằng người em gái này của cô luôn giấu kín chuyện của mình trong lòng, miệng kín như bưng.
Nghĩ đến đây cô lại thấy đau lòng.
Cô em gái này rất nhạy cảm và tinh tế, dịu dàng lễ phép, sống độc lập, rất ngại làm phiền đến người khác.
Lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mới nuôi dưỡng ra được một con người hiểu chuyện như vậy đây?
Họ nói chuyện không được bao lâu thì đến giờ làm phẫu thuật.
Chín giờ rưỡi, cửa phòng bệnh bị đẩy vào.
Theo hướng âm thanh mở cửa, các cô quay lại nhìn thấy các y tá đẩy xe cáng đi vào.
Theo sau các y tá là một nam thanh niên, không phải Tần Hiếu Tắc thì là ai?
Anh mặc chiếc áo hoodie màu trắng và chiếc quần bò màu xanh, khuôn mặt sáng sủa gọn gàng, trông rất trẻ trung đầy sức sống.
Ba người trong phòng bệnh đều sững sờ khi nhìn thấy anh.
Lục Giai Ân nghiêng đầu nhìn về phía chị gái mình.
Vẻ mặt Lục Giai Ngọc có chút chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng ghé vào tai Lục Giai Ân giải thích: “Chị vốn dĩ muốn hỏi cậu ấy về bệnh tình của em, ai ngờ cậu ấy lại chẳng biết gì, lại còn uy hiếp chị nói ra bệnh viện em làm phẫu thuật.”
Lục Giai Ân gật đầu, không nói gì nữa.
“Chuẩn bị làm phẫu thuật nhé!” Cô y tá nhắc nhở: “Nào các cô gái nhường chỗ một chút, chúng tôi muốn nâng bệnh nhân lên cáng.”
Trâu Dư vội vàng tránh ra, nhường chỗ cho y tá đẩy cáng vào.
Hai cô ý tá đi đến bên giường Lục Giai Ân, vừa định chuyển người thì nghe thấy một giọng nam ở phía sau.
“Để tôi.”
Tần Hiếu Tắc bước vài bước tới, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Anh bế em lên.”
Lục Giai Ân muốn nói không cần nhưng khóe mắt lại liếc thấy hai y tá thở phào nhẹ nhõm, cô nhất thời do dự.
Cơ thể cô không quá nặng, trước kia Tần Hiếu Tắc bế cô lên rất dễ dàng. Nhưng cô không biết đối với các nữ y tá việc nhấc cô lên có gặp khó khăn hay không…
Cô đang ngây người suy nghĩ như vậy thì Tần Hiếu Tắc đã nghiêng người tới.
Kế tiếp bên hông Lục Giai Ân nóng lên, lòng bàn tay anh ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo bệnh nhân truyền tới cô.
Giây tiếp theo, cả người cô xoay lại rồi được đặt cẩn thận lên cáng.
Ngay sau đó, chiếc cáng bắt đầu di chuyển.
Khi chiếc cáng lăn bánh, Lục Giai Ân nhìn thấy khuôn mặt của mọi người, họ đều cau mày, vẻ mặt lo lắng.
Cô cười với mọi người chứng tỏ bản thân không có vấn đề gì.
“Được rồi, người nhà không cần đi theo nữa, cứ ở đây chờ là được.”
Y tá nói xong, mọi người đều dừng lại.
Những ngọn đèn trên trần nhà, những chiếc ghế dựa trên hành lang, các cửa phòng bệnh, những người đi lại đang từ từ lướt qua trước mắt cô.
Sau khi quẹo sang một khúc cua, Lục Giai Ân được đẩy vào thang máy dành riêng cho bệnh nhân phẫu thuật.
Điểm dừng tiếp theo là phòng phẫu thuật rộng rãi sáng trưng.
Lục Giai Ân bị bệnh tim thông liên nhĩ (1). Nói một cách đơn giản, vách tim của cô có một lỗ hổng, cần phải được phẫu thuật dùng một ống kim loại để bịt lỗ hổng đó lại.
Bệnh Thông liên nhĩ: Thông liên nhĩ (ASD) là một lỗ hở ở vách liên nhĩ, gây ra shunt trái sang phải và tình trạng quá tải thể tích tâm nhĩ phải và tâm thất phải. Trẻ em hiếm khi có triệu chứng, nhưng các biến chứng dài hạn sau 20 tuổi bao gồm tăng áp phổi, suy tim và nhịp tim nhĩ. Người lớn và, hiếm khi, trẻ vị thành niên có thể có tình trạng khó thở khi gắng sức, khó thở, mệt mỏi, và loạn nhịp tim. Tiếng thổi giữa tâm thu nhẹ nghe ở bờ bên trái xương ức và tiếng thứ 2 (S2) tách đôi là phổ biến. Chẩn đoán bằng siêu âm tim. Điều trị là đóng thông liên nhĩ bằng dụng cụ qua can thiệp tim mạch hoặc phẫu thuật.
Tình trạng bệnh của cô thuộc thể nhẹ, chỉ cần đưa ống kim loại theo động mạch ở đùi, thông qua mạch máu đưa ống thông đó lên tim, đây là một thủ thuật tương đối đơn giản trong phẫu thuật tim mạch, thời gian phẫu thuật cũng sẽ không lâu.
Tuy rằng trước đó cô đã lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin và tài liệu, nhưng sau khi được gây tê chuẩn bị phẫu thuật, Lục Giai Ân vẫn cảm nhận được sự khó chịu.
Dù sao cũng là trong cơ thể mình có thêm một dị vật, tim Lục Giai Ân đập rất nhanh, ngày càng mãnh liệt, thậm chí có những thời điểm khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở.
“Thư giãn đi cô gái, chúng ta sẽ sớm ổn thôi.” Bác sĩ quan sát màn hình rồi nhẹ nhàng an ủi.
Lục Giai Ân “Dạ” một tiếng, hít sâu vài lần, cảm thấy khá hơn đôi chút.
Ca mổ của Lục Giai Ân được tiến hành gây tê cục bộ, cô mở to hai mắt, lúc này các giác quan trong cơ thể được phóng đại cực độ.
Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng choang, âm thanh của các dụng cụ phẫu thuật va chạm vào nhau rất rõ ràng và thanh thuý.
Lúc mổ xong bác sĩ mới nói đùa: “Tốt rồi cô gái, lấp đầy cho cô lỗ hổng trái tim.”
Lục Giai Ân giật giật khóe miệng, dịu dàng nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Lỗ hổng này đã theo cô nhiều năm như vậy, hôm nay cũng coi như là một sự kiện trọng đại trong đời cô.
*
Ngoài cửa phòng bệnh riêng của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ngọc và Tần Hiếu Tắc ngồi cạnh nhau, Trâu Dư biết ý ngồi trên một dãy ghế khác.
Lục Giai Ngọc sửa lại mái tóc một chút rồi nhướng mày nói với Tần Hiếu Tắc: “Nói chuyện chút nhé?”
Tần Hiếu Tắc vô cảm liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Không nói.”
Lúc này anh không có tâm trạng nói chuyện phiếm, lồng ngực anh nặng trĩu.
Rõ ràng người làm phẫu thuật là Lục Giai Ân, nhưng anh cảm thấy dường như trái tim mình cũng có vấn đề, cứ thắt lại từng cơn.
Lục Giai Ngọc hô “Cắt” rồi nói: “Phòng bệnh này là anh sắp xếp phải không? Em họ tôi không thể nào thuê phòng bệnh một người cao cấp như vậy được.”
Phí thuê loại phòng bệnh một người này lên đến bốn con số, lại phải tự trả tiền, nhìn vào là thấy không phải chủ ý của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ngọc tối hôm qua nhất thời ngây ngốc không nghĩ tới, lúc này đây cô thấy Tần Hiếu Tắc có thể làm được việc này thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Tần Hiếu Tắc đáp “Ừ” một tiếng.
“Anh còn muốn theo đuổi em gái tôi à?” Lục Giai Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt thăm dò nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc cau mày, cánh tay tùy ý để trên đùi, không trả lời.
Lục Giai Ngọc coi như anh đồng ý.
Vừa định nói gì thì chuông điện thoại Tần Hiếu Tắc vang lên.
Anh đứng dậy, đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Lục Giai Ngọc lờ mờ nghe thấy mấy chữ như “xin nghỉ phép”.
Lúc Tần Hiếu Tắc quay lại, vẻ mặt anh vẫn rất nặng nề.
Phải nói rằng sắc mặt của anh ở trong bệnh viện chưa bao giờ đẹp cả.
“Này, anh đừng có cả ngày mặt mày xầm xì như thế được không? Anh có biết là riêng mái tóc của anh trông đã rất dọa người rồi không?”
Lục Giai Ngọc tiếp tục than thở: “Anh như thế này rốt cuộc là đến bệnh viện để thăm bệnh hay đến đòi nợ? Anh định dọa em gái tôi đấy à?”
Tần Hiếu Tắc dùng ánh mắt hung tợn nhìn cô.
Lục Giai Ngọc chẳng sợ, cô ngước cằm lên nhìn anh.
“Vốn dĩ là như vậy. Bệnh nhân cần được thư giãn nghỉ ngơi, anh hỏi bất kỳ ai xem nhìn thấy anh như vậy có thư giãn được không? Ai không biết còn tưởng rằng họ đang mắc nợ anh đấy.”
Hai tay Tần Hiếu Tắc nắm chặt, lồng ngực kìm nén một cơn tức khí dữ dội.
Cô thì biết cái gì? Bản thân cô bây giờ có cười được không?
Anh hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng thành thật trả lời.
“Biết rồi.”
Lục Giai Ngọc nở một nụ cười mãn nguyện tỏ vẻ “Đứa nhỏ thật dễ dạy bảo”.
“Có phải anh muốn xin nghỉ phép để chăm sóc em gái tôi không? Vậy thì… Này!”
Lời còn chưa dứt, Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên đứng lên, cô vội vàng chạy theo.
Tần Hiếu Tắc vẫn luôn chú ý động tĩnh của thang máy phía bên kia, nghe được tiếng bánh xe chuyển động anh vội vàng đứng dậy.
Chạy tới vài bước, anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lục Giai Ân, cô đang nằm trên cáng.
Mái tóc xõa tung, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi như lông vũ che đi đôi mắt trên khuôn mặt trắng nõn, cô nằm yên giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.
“Ca phẫu thuật thành công.” Nhân viên y tế vừa đẩy xe vừa nói: “Đùi cô ấy được tiêm thuốc tê, hiện tại đi vệ sinh cũng không thuận tiện, mọi người nên chú ý một chút…”
Mấy người vội vàng vâng dạ rồi theo xe đẩy vào phòng bệnh.
Tần Hiếu Tắc bế cô từ cáng lên giường bệnh, lông mi Lục Giai Ân khẽ động rồi từ từ mở mắt.
Có lẽ trước đó cô đã nhắm mắt thật lâu nên ánh mắt cô có chút mơ hồ.
“Em thấy thế nào?” Tần Hiếu Tắc cẩn thận đặt cô xuống, chỉ cảm thấy người đang nằm trong lòng thật nhẹ, thật mỏng manh yếu ớt.
Lục Giai Ân nhìn anh, lông mi dài rũ xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em thấy không sao.”
Tần Hiếu Tắc dừng lại, yên lặng lui về phía sau Lục Giai Ngọc và Trâu Dư.
Hai cô gái ngay lập tức tiến tới, quan tâm hỏi han tình hình Lục Giai Ân.
Sau khi trò chuyện một lúc, cơm trưa của Lục Giai Ân đã được đưa đến.
Cô nhìn ba người kia: “Mọi người cũng đi ăn đi, ăn xong mọi người có thể về luôn được rồi ạ.”
“Như thế sao được?!” Lục Giai Ngọc từ chối: “Trâu Dư có thể về trường học, chị ở đây với em.”
“Không cần đâu chị, em đã thuê hộ lý rồi buổi trưa người ta sẽ đến.” Lục Giai Ân cười cười: “Mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng Lục Giai Ngọc quyết định sẽ ở lại đây một ngày, Trâu Dư ăn trưa xong sẽ đi về.
Trong lúc này Tần Hiếu Tắc vẫn luôn yên lặng ngồi một bên, không tham gia vào cuộc trò chuyện của các cô gái.
“Vậy chúng ta đi ăn trước đi. Lục Giai Ngọc khoác áo khoác lên tay, chỉ tay về phía Trâu Dư: “Đi, chị mời em ăn cơm.”
Trâu Dư thưa vâng, rồi đưa mắt nhìn về phía Tần Hiếu Tắc, muốn nói gì đó.
“Không dẫn anh ta theo.” Lục Giai Ngọc chán ghét: “Chúng ta đi thôi.”
Trâu Dư gật đầu, dặn dò Lục Giai Ân: “Tớ đi về trước. Nếu có việc gì cậu cứ gọi tớ bất cứ lúc nào nhé.”
“Được.” Lục Giai Ân nhẹ nhàng vừa trả lời vừa mở hộp cơm.
Sau khi hai người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Lục Giai Ân không nhìn Tần Hiếu Tắc, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tần Hiếu Tắc vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô không biết phải nói gì với anh vào lúc này.
Lúc sắp ăn xong cơm, trên bàn nhỏ đột nhiên xuất hiện một cốc nước.
Lục Giai Ân đang ăn cơm thì dừng lại, ngước mắt lên nhìn Tần Hiếu Tắc nói cảm ơn.
“Không cần.”
Anh trầm giọng nói xong lại bước sang một bên.
Chờ Lục Giai Ân ăn xong, Tần Hiếu Tắc âm thầm đi tới thu dọn hộp cơm.
Động tác của anh rất nhanh nhẹn, trên mặt cũng không thể hiện bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, quầng thâm dưới mi mắt nhờ ánh đèn sáng càng trở nên rõ ràng hơn.
Lục Giai Ân giật mình, cô nhẹ nhàng nói: “Anh cũng về đi, em ở đây không sao đâu.”
Tần Hiếu Tắc quay lại nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Lục Giai Ân, anh phải ở lại đây.”
Nói xong câu này anh không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài cửa vứt túi rác rồi lại đi vào, coi như hạ quyết tâm anh sẽ ở đây.
Lục Giai Ân mím môi, không nhịn được hỏi: “Tại sao vậy? Em đã mổ xong rồi, hộ lý cũng sắp tới. Em thật sự không cần đâu.”
Hơn nữa, không phải anh đã nói sẽ trả thù cô đó sao? Sao lại còn muốn ở lại?
Tần Hiếu Tắc nghe vậy thì quay lại nhìn cô, ánh mắt anh thâm trầm đầy phức tạp.
“Em cứ coi như anh trả lại những ngày tháng em đã chăm sóc anh trước đây đi.”
Anh đã hỏi bác sĩ, Lục Giai Ân chỉ cần nằm lại bốn, năm ngày là có thể xuất viện, và anh cũng đã xin nghỉ phép.
Lục Giai Ân hé môi, chần chừ muốn nói lại thôi, thôi thì kệ anh đi.
Tiếp tục tranh luận với anh về vấn đề nằm viện sẽ không tránh khỏi lại động chạm đến chuyện của Hàng Hữu, rồi lại cãi nhau.
“Em muốn ngủ một lát không?” Tần Hiếu Tắc hỏi cô.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Vừa ăn xong nằm luôn không thoải mái, em ngồi thêm một lát.”
Cô nghiêng người sang một bên, cố gắng với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường.
Tần Hiếu Tắc bước nhanh một bước với lấy chiếc điện thoại đưa cho cô.
Khi đưa điện thoại, ngón tay anh không cẩn thận chạm vào nút nguồn.
Tin nhắn WeChat chưa đọc ngay lập tức hiển thị trên màn hình.
Hàng Hữu: [Tớ định tháng sáu về nước]
Da đầu Lục Giai Ân căng chặt, trong mắt như bị kim châm.
Cô theo bản năng ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt thẳm sâu như nước của Tần Hiếu Tắc.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không khí trong phòng bệnh dường như ngưng trệ.