" Kẻ lạ mặt? "
Uyển Ngư nghe Ngọc Tuyết nói liền cau mày nhìn cô nàng hỏi rõ lại
" Hắn ta như thế nào cậu có thấy được hắn không? "
" Có...hắn mặt trên người là đồ đen, cao khoảng 1m75 đội nón lưỡi trai trên mặt còn có vết sẹo từ mặt phải xuống, cái đó tớ vô tình nhìn thấy khi thấy hắn tớ sợ quá nên đã chạy nhanh đến đây "
" Sao cậu không kêu taxi đưa cậu đến mà phải đi bộ thế này? "
Uyển Ngư khó hiểu nhìn Ngọc Tuyết, từ nhà cô nàng mà đến căn biệt thự này khá xa đó vậy mà cô nàng đi bộ được sao?
" Không có tớ ở nhà dì tớ gần đây thôi, tớ thấy Ông Chủ gửi địa chỉ thấy gần nên tớ quyết định đi bộ thư giản nào ngờ đâu..."
Ngọc Tuyết vừa nói vừa nhìn Uyển Ngư mà thở lấy thở để lâu lâu lại tỏ vẻ sợ hãi.
" Vậy lúc nãy cậu vào thấy hắn theo nữa không? "
" Không hắn đứng ở góc cây cách biệt thự khoảng tầm vài m "
" Cậu đừng sợ căn biệt thự này rất an toàn không ai vào được đâu "
" Ừm "
Ngọc Tuyết có vẻ như nhớ ra gì đó mà liền vổ đùi cái mạnh rồi quay sang nhìn Uyển Ngư rồi ra hỏi.
" Tiểu Ngư mau nói đi, sao cậu lại được Ông Chủ đưa về đây vậy hả? Cậu có biết Ông Chủ ít khi nào để mắt hay giúp một nhân viên nào không? Không lẽ cậu và Ông Chủ..."
Nói tới đó Uyển Ngư liền chột dạ mà phản bác lại nhanh như chớp.
" Cậu nghĩ nhiều rồi đó tại tớ đột ngột ngất xỉu ngay lúc làm cùng lúc đó Ông Chủ cũng vừa đi vào nên mới giúp tớ thôi "
" Vậy sao không đưa cậu vào bệnh viện mà đưa cậu về nhà Ông Chủ vậy? "
Ngọc Tuyết nói đến đây liền khiến Uyển Ngư cứng miệng chẳng thể nào phản bác được, cô nhìn cô nàng đang dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn chăm chăm cô.
Làm cho Uyển Ngư toát mồ hôi luống cuống mà nhanh chóng tìm cơ để giải thích.
" Cái này tớ không biết, mà lúc tơ mơ màng tỉnh lại đã thấy cạnh có bác sĩ và Ông Chủ đứng kế "
Ngọc Tuyết nghe Uyển Ngư giải thích liền nhìn cô gật đầu tỏ vẻ tạm chấp nhận.
" Vậy sao? Tạm thời tớ tạm tin vậy "
Uyển Ngư cười ngượng nhìn Ngọc Tuyết đa nghi của mình, rồi chợt cô nói với cô nàng.
" Cậu tới đây đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì cùng tớ ăn luôn đi tớ có nấu vài món trong kia "
Uyển Ngư vừa nói vừa chỉ vào trong khu vực bếp kia.
" Tớ chưa ăn, tớ đang ngủ thì bị Ông Chủ gọi rồi bị kéo tớ đây luôn đó "
" Cậu ngủ cả buổi tối lẫn sáng luôn sao? Cậu ngủ nhiều vậy? "
" Hừ cậu có biết một ngày thức khuya là phải ngủ bù tận 3 ngày mới đủ giấc không? "
" Rồi rồi chúng ta vào ăn đi, để tớ hâm đồ ăn rồi cùng nhau ăn "
" Được thôi "
Ngọc Tuyết vui vẻ mà hí ha hí hửng chạy vào khu bếp mà ngoan ngoãn ngồi vào bàn, Uyển Ngư nhìn thì cười nhẹ rồi đem đồ ăn đi hâm lại tất thảy rồi mới cùng cô nàng ăn uống vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao mỗi khi Uyển Ngư đi đâu hay có việc thì quay lại đồ mất đi chút ít nó không nhiều nhưng cô nhìn cô biết có con gì đó đã ăn vụng.
" Vệ Khanh tôi đã bảo cô là không được đồ ăn của người khác rồi mà "
" Sở Kỳ anh đừng keo kiệt chứ! Tôi ăn chút có sao đâu với cả cô ta nấu ăn cũng rất ngon kia mà không ăn chút sẽ phí hết "
" Cô..."
Sở Kỳ nhìn Vệ Khanh mà tức đến xì cả khói, người gì đâu mà cứng đầu thực sự, Sở Kỳ nói không được liền hậm hực biến mất bỏ lại Vệ Khanh đứng đó mình.
" Ê khoan đã Sở Kỳ anh bỏ tôi lại một mình chỗ này sao? "
Nơi xong Vệ Khanh cũng biến thành làn khói mỏng đuổi theo Sở Kỳ đang bay phía trước, mặc cho Vệ Khanh theo sau mà la ó kêu réo Sở Kỳ cũng mặc kệ.
Còn về bên này Uyển Ngư cùng Ngọc Tuyết ăn xong mỗi đứa chia nhau ra mà dọn dẹp, dọn xong thì gọt trái cây rồi đem ra bàn ở phòng khách bật tivi lên mà xem.
Uyển Ngư thì ngồi kiểm tra xem tháng này đã gửi tiền về cho ba mẹ ở dưới quê chưa? Còn Ngọc Tuyết thì vừa ăn vừa xem tivi đến say mê, rồi bỗng nhiên cô nàng kéo kéo tay cô rồi nói.
" Ê Tiểu Ngư đó có phải Mộng Dao không? "
Uyển Ngư nghe Ngọc Tuyết hỏi thế liền ngước lên nhìn vào màng hình tivi to lớn trước mặt, Mộng Dao cũng là nhân viên ở chỗ cô làm hiện tại.
Uyển Ngư nhìn thì thoáng ngạc nhiên vì cô ấy đã bị sát hại rồi, hiện tại cảnh sát đang điều tra hung thủ, cô không quan tâm mấy nhưng sau khi cô thấy con dao quen mắt thì hoảng hốt.
Đó không phải con dao mà gã kia định giết hại Uyển Ngư khi ở trong khách sạn sao? Nhưng mà gã đã bị Mạch Ngôn giết chết rồi kia mà sao còn đi giết hại người khác được chứ?. Truyện Sắc
" Sao lại vậy? Cô ấy bị giết hại từ lúc nào vậy? "
" Cách đây khoảng 2 tuần rồi bộ cậu không nghe nói gì sao? "
Ngọc Tuyết nhìn Uyển Ngư nói còn cô nghe vậy vẫn nhìn màng hình tivi.
" Không tớ chẳng hay biết gì về vụ này, vậy cô ấy bị giết hại đến tận bây giờ mới tìm thấy xác sao? "
" Đúng vậy đó, khi cô ấy mất tích đã có người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, nghe đâu cô ấy đi làm trở về liền mất tích đó "
"À ừm... "
Uyển Ngư vẫn bâng khuâng trong lòng, tại sao cô chẳng hay biết gì về vụ việc này cả, cô thấy mấy nay không đi làm thì cứ suy nghĩ rằng cô ấy đã tìm được công việc khác ứng ý nên xin nghĩ ở đây nào ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Rồi sao đó Uyển Ngư cũng chẳng để ý mà tiếp tục công việc của mình, tháng này cô nghĩ cũng mấy ngày rồi còn bị chị quản lý để ý nữa.
Thôi tiêu rồi tháng này chắc bị chị ta báo cáo cấp trên đề nghị trừ lương Uyển Ngư mất thôi, cô đang sầu não thì lại nghe tiếng thất thanh từ ngoài truyền vào.
Khiến Uyển Ngư và Ngọc Tuyết giật nảy mình đồng loạt nhìn ra bên ngoài đó, rồi quay lại nhìn nhau cái rồi cả hai đứa chạy nhanh ra bên ngoài xem.
Ở bên ngoài là một người đàn ông đang cầm dao rồi rượt theo một người con gái còn khá trẻ tuổi, người đàn ông vừa rượt đuổi cô gái vừa gầm lên từng tiếng mà khiến Uyển Ngư và Ngọc Tuyết lạnh toát cả người.
" Tiểu Ngư à Tiểu Ngư chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh ta định giết chết người đó sao? "
" Tớ...tớ cũng không biết nữa "
Uyển Ngư nuốt ực sợ hãi nhìn cảnh hãi hùng trước mặt rồi nhìn sang người đàn ông nọ, khi nhìn anh ta cô có cảm giác lạ lắm.
Giống như anh ta không phải là anh ta nữa mà bên trong anh ta là người khác vậy, Uyển Ngư vô tình nhìn vào mặt của anh ta mà khiến cô giật nảy lùi về sau vài bước.
Đôi mắt đó...đôi mắt đó nó đỏ rực và nó long lên sòng sọc và chứa đựng sự câm phẫn oán hận rất nhiều, xa xa Uyển Ngư nghe những người ở gần khu chung cư bị cháy nói.
" Mau...ai đó ngăn nó lại nhanh nó bị vợ nó nhập rồi "
" Mau gọi thầy đến đây nếu không nó giết cô gái đó mất "
Nghe xong Uyển Ngư và Ngọc Tuyết nhìn nhau mà hoảng hốt, người nhập vào anh ta chính là cô vợ đã chết cháy kia.
" Vợ anh ta sao? Tiểu Ngư cậu hiểu chuyện gì không? "
" Tớ không rõ, nhưng mà lúc sớm tớ đi đến siêu thị gần đây thì đi ngang chung cư có phòng đang cháy dữ dội, tớ nghe bảo người vợ phát hiện chồng ngoại tình rồi muốn kéo cả nhà theo chết nhưng chỉ có mỗi cô vợ và đứa con mất người chồng thì có vẻ may mắn..."