Sơ Niệm đứng ở trước cửa hang, nhìn thấy đám mây đen ở xa xa phía chân trời đang chậm rãi tới gần hướng này.
Sắp trở trời rồi.
Cô bỗng nhiên nhớ đến đống cói, riêng việc cắt cói cũng đã mất một ngày trời, không thể để trận mưa này làm hỏng đống cói đó được.
Cô nhanh chóng chạy vào trong mê cung dưới hang, tranh thủ trước khi trời tối phải cất xong đống cói mới được.
Rắn lớn không hiểu vì sao cô vừa trở lại đã muốn chạy đi chỗ khác, cũng đành đuổi theo sau.
Sau khi tới nơi thì Sơ Niệm phát hiện, có một loại động vật nhỏ giống chuồn chuồn bay khá thấp, đám chim chóc cũng không bay cao, nhìn cái là nhận ra dấu hiệu trước mỗi cơn mưa.
Sơ Niệm vội chạy tới, chọn lấy một sợi cói to để buộc đống cói còn lại thành một bó. Toàn bộ cói được buộc lại thành ba bó, lúc cô chuẩn bị làm xong, đột nhiên rắn lớn ở đằng sau bỗng sáp tới quấn quýt lấy cô, hơi thở phun lên cơ thể cô, rất ngứa.
Sơ Niệm tưởng rắn lớn muốn chơi với cô, cười ngăn cản: “Rắn lớn, đừng làm vậy, ngứa lắm.”
Nhưng rắn lớn không những không ngừng lại động tác, mà còn dùng cái đuôi cuốn chặt hai chân thích chạy lung tung của cô, giam giữ cô bên thân mình, một chút cũng không nhúc nhích nổi. Lưỡi rắn từ chân cô di chuyển thẳng lên trên, giống như một con chó to đang đánh hơi mùi vị nào đó vậy.
Lúc rắn lớn ngửi đến ngực cô, Sơ Niệm nín thở, trơ mắt nhìn rắn lớn dùng cái lưỡi của nó liếm qua xương quai xanh của cô.
Chỗ bị liếm truyền đến cảm giác châm chích đau đớn.
Sơ Niệm mở to mắt nhìn qua.
Cô nhận ra chắc là do lúc nãy dọn dẹp đống cói, cổ đã bị cành cây cọ xước da. Rắn lớn dựa vào bản năng của động vật để liếm vết thương cho cô. Nhưng vị trí bị thương của cô có hơi đặc biệt, khi lưỡi rắn mềm dẻo trắng muốt liếm lên tạo ra một cảm giác rất kỳ quái khiến cô muốn trốn tránh.
“Rắn lớn, đừng, vết thương nhỏ này có thể tự khỏi.” Sơ Niệm nhẹ giọng ngăn cản.
Rắn lớn ngẩng đầu ‘si si’ hai tiếng, giống như đang cự tuyệt lời cầu xin của cô.
Sơ Niệm chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu rắn của nó, để nó không di chuyển đến vị trí khác.
Cũng mau rắn lớn chỉ liếm liếm một lát, cảm thấy vết thương của cô không quá nghiêm trọng mới thả cô ra.
Sơ Niệm hít sâu mấy hơi, ở một bên nhìn rắn lớn cuốn toàn bộ đống cói trên mặt đất lên. Chắc nó đã biết ý định muốn đem mấy thứ này về nhà của cô, nếu như có sự trợ giúp của rắn lớn, vốn là cần mấy lượt chạy qua chạy lại, giờ chỉ cần một lần là có thể mang về rồi.
Đêm đó, Sơ Niệm vừa mới chợp mắt đã nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Cơn mưa này kéo dài mấy ngày, thời tiết bỗng trở nên lạnh hơn, áo khoác chống nắng mùa hè cũng không chống chịu được một chút lạnh nào.
Thời tiết như vậy đương nhiên không thể đi ra ngoài, nhân cơ hội này Sơ Niệm học bện chiếu ở trong hang.
Nói thật là cô từng nhìn thấy thứ này ở chợ quê, giường ở nhà bà ngoại cũng thích trải cái này xuống lớp dưới cùng, bảo là đông ấm hè mát lại còn mềm dẻo, nếu như dùng chiếu bện từ loại cây đặc thù còn có công hiệu hỗ trợ giấc ngủ cùng nhiều tác dụng khác.
Nhưng thứ này ở thế hệ trẻ gần như đã thất truyền, cho nên trong lúc nhất thời Sơ Niệm cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết là phải bện lại, còn việc phải biện như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Lần thử đầu tiên, cô nghĩ chỉ cần để các sợi cói chồng chéo lên nhau là được, nhưng thành phẩm chỉ động cái đã rời ra, chứ đừng nói là để ngủ. Cái tiếp theo thì lại lỏng lẻo giống như một cái lưới đánh cá, xấu xí cùng cực. Sau khi lãng phí rất nhiều sợi cói, cuối cùng cô cũng mò mẫm ra một cách bện thích hợp, có thể tạo ra tấm chiếu mềm mại, đủ dầy mà chắc chắn để nằm ngủ.
Trong thời gian rảnh rỗi khi làm chiếu, cô còn nghĩ đến việc đem mấy tấm da thú mà rắn lớn lột được làm thành da thuộc.
Từ khi trời trở lạnh, cô cảm nhận rõ ràng về độ dày và độ dài bộ lông của động vật đang dần tăng lên. Cái cô mặc trên người là bộ quần áo da thú đầu tiên cô làm, lông tơ trên da thú vừa ngắn vừa mềm mại, là loại lông ngắn vào lúc đầu thu.
Mấy con mồi mà rắn lớn mang về gần đây, bộ lông đều dài hơn một chút, dày hơn một chút, có thể làm thành quần áo chờ lạnh hơn sẽ mặc.
Kiểu dáng quần áo da thú là Sơ Niệm dùng đao cắt ra, xiêu xiêu vẹo vẹo, sau khi may lại cũng là rộng chật không đều. Nhưng Sơ Niệm vẫn rất vui vẻ, ít nhất thì đống quần áo đó cũng là kiểu dáng nên có của quần áo cho con người.
Cô còn đi kiểm tra đống trái cây mà bản thân cất trữ.
Chỉ sau hơn một tuần, đống trái cây này đã xuất hiện ít nhiều dấu hiệu hư thối hoặc vỏ nhăn nhúm lại, căn bản là không có biện pháp để bảo tồn lâu dài.
Kết quả này khiến cho Sơ Niệm chán nản vô cùng, xem ra là không có biện pháp cất trữ trái cây đến mùa đông ăn rồi.
Cô cần phải nghĩ biện pháp để tích trữ thứ gì đó trong thời gian dài.
Hồi nhỏ cô thích nhất là ăn cải trắng vào mùa đông.
Thịt gà hoặc thịt lợn ninh cùng với bắp cải thảo và củ cải, nấu đến một nửa thì cho thêm miến vào, một người có thể ăn một bát, còn có thể ăn thêm một bát súp khoai lang ngô xay.
Nhưng ở nơi này Sơ Niệm chưa từng nhìn thấy bắp cải thảo, cũng chưa từng thấy củ cải, càng đừng nói đến khoai lang khoai tây.
Lúc cô đang chán nản tới cực điểm, rắn lớn đi săn mồi đã trở lại.
Mấy ngày trời mưa khiến nhiệt độ không khí hạ thấp hẳn, không chỉ riêng Sơ Niệm không đi ra ngoài, rắn lớn cũng không tiếp tục đi săn, mà cùng với cô tránh ở trong hang núi hưởng thụ không gian ấm áp thoải mái.
Sơ Niệm thậm chí còn nghĩ có nên dùng da thú làm cho rắn lớn một cái quây trụ. Ý tưởng này cuối cùng bởi vì thân thể của nó quá lớn mà từ bỏ.
Bởi vì đã lâu không ra ngoài săn bắn, lần này rắn lớn trở về có thể nhìn rõ cái bụng vừa ăn no của nó, căng tròn, giống như phát phì vậy.
Thứ rắn lớn mang về cho Sơ Niệm chính là loại cá có vị mặn!
Đây là lần thứ hai nó mang loại cá này về, Sơ Niệm đoán loại cá này có thể là rất hiếm có hoặc rất khó bắt được, cho nên tuy rằng cá mặn đã nằm trong thực đơn của rắn lớn, nhưng nó vẫn rất ít khi nguyện ý đi săn bắt.
Sơ Niệm lấy một con làm canh cá, một con khác thì dùng mỡ động vật để làm cá rán.
Cô lấy nồi đá và xẻng đá để ở trước mặt rắn lớn, dụ dỗ đặt câu hỏi: “Rắn lớn, rắn có thích ăn cá phải không?” Cô cảm giác mình giống như sói xám giả làm bà ngoại, lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ mở cửa ra, dùng ngôn ngữ cơ thể và sự hấp dẫn của đồ ăn, biểu đạt việc bản thân muốn đến nơi có cá mặn này.
“Rắn lớn dẫn tôi đi chỗ con cá này sống có được không?”
“Sau này tôi sẽ làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho rắn lớn nhé.”
Lúc Sơ Niệm nói chuyện, đồng tử dựng thẳng giống mắt mèo của rắn lớn chậm rãi biến thành hình tròn, màu sắc cũng càng ngày càng sáng, dường như nó đang cực kỳ hưng phấn.
Nhưng Sơ Niệm đợi cả ngày trời rồi, rắn lớn ngâm ở đầm nước phía sau cũng một ngày, chỉ là không có ý định dẫn cô đi ra ngoài chút nào.
Ngay cả trước khi đi ngủ cô vẫn còn hy vọng, từ trong túi ngủ da thú thò cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt mong chờ nhìn rắn lớn xem nó có ý định đi ra ngoài hay không.
Có lẽ là sự chân thành của cô đã vượt qua cách biệt về chủng tộc, khiến cho rắn lớn cũng cảm nhận được sự cấp bách và chờ mong của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, rắn lớn thực sự đã đưa cô lên lưng nó.
Cũng chính là khi đến nơi đó, Sơ Niệm mới biết được vì sao rắn lớn lại ghét tới nơi này như vậy.