Nhưng đến ngày thứ năm bị nhốt trong hang, tâm lý Sơ Niệm bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.
Vì lần đầu tiên cô được phép ra khỏi hang, ngoại trừ những ngày mưa ra, cô đều sẽ tự thu xếp cho bản thân, để ngăn chặn sự tiêu hao quá nhiều năng lượng cho cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Tất cả những suy nghĩ đau khổ của con người phần lớn là do họ nghĩ quá nhiều và làm quá ít.
Cô mỗi ngày đều bổ sung cho mình thật đầy đủ.
Một khi dừng lại, sẽ bắt đầu bị hoảng sợ.
Nhưng rắn lớn dường như đang chờ đợi điều gì đó, mỗi ngày, hắn đều bay lượn trên bầu trời ở cửa hang một lúc, thậm chí đôi khi hắn còn tạo ra âm thanh với tần số thấp khác hắn với âm thanh “si si”, buồn tẻ nhưng có sức lay động tâm hồn.
Loại âm thanh này khiến trái tim cô vô tình đập nhanh hơn, giống như từ sâu trong tim cô cảm thấy thật lòng tin phục.
Cô đoán rằng đây hẳn là rắn lớn đang tuyên bố chủ quyền của mình đối với vùng lãnh thổ này, cảnh báo những con thú khác không nên cố gắng tiếp cận và chiếm giữ nó. Giống như tiếng sói tru trong lãnh thổ của nó vào đêm khuya để cảnh báo những kẻ xâm nhập.
Sự xuất hiện của đại bàng đã kích động rắn lớn, nên hành động tuyên bố chủ quyền này mới bắt đầu xuất hiện.
Nhìn thân thể rắn lớn biến mất vào trong mây, sau đó lại xuyên qua tầng mây dày đặc và xuất hiện.
Cô chợt nghĩ đến một sinh vật ở trong Sơn Hải Kinh, Đằng xà.
Đây là một bài báo mà cô đã vô tình nhìn thấy trong một lần lướt web, nó đã lâu lắm rồi nên cô không thể nhớ chính xác nội dung chính xác là gì.
Nếu không nhờ sự áp bách và âm thanh kỳ lạ của rắn lớn k.ích thích, cô thực sự là không thể nhớ ra nổi.
Đằng xà là một loại rắn có thể cưỡi mây đạp gió, nó là một con thú thần thoại cổ đại được mô tả trong cuốn sách cổ Sơn Hải Kinh.
Đằng xà thuộc loại kiểm soát hỏa lực.
Trong miêu tả của Sơn Hải Kinh, đánh giá về Đằng xà là bản tính hung dữ, sức mạnh ngang trời, không những không có đối thủ trong cùng họ mà ngay cả thiên địch trong tự nhiên của loài rắn cũng không thể áp chế nó.
Trong nhiều bộ lạc cổ đại, Đằng xà được tôn làm vật tổ của bọn họ, nó được coi như một vị thần.
Một ý nghĩ đáng sợ nào đó hình thành trong đầu cô, nhưng rất nhanh đã bị cô dập tắt.
“Cửu Di, ăn cơm thôi.” Cô nhìn tia lửa trong lò dần tắt, đứng ở cửa hang gọi to với rắn lớn đang ở bên ngoài.
Cô căn bản không nhận ra rằng giọng nói mà cô hét ra đã bị vỡ giọng, thậm chí còn có chút run rẩy.
Rắn lớn không cần phải ăn mỗi ngày, nhưng mỗi ngày Sơ Niệm sẽ để hắn ăn ít nhất một bữa, bất kể nhiều hay ít, dù chỉ giống như là đồ ăn vặt cho rắn lớn, nhưng cũng vẫn phải có một lần như vậy.
Cô không thể để rắn lớn quên đi giá trị sự tồn tại của mình.
Rắn lớn thích ăn thịt, mỗi ngày cô thường sẽ nấu một lần.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, rắn lớn lại gầm lên một tiếng cổ quái, rồi nhìn chằm chằm vào phía xa một lúc rồi mới từ từ đi vào hang.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, rắn lớn xoay quanh Sơ Niệm, cuộn cô vào giữa cơ thể.
Nếu là khi vừa đến đây, cô nhất định sẽ sợ hãi nghĩ không biết rắn lớn có phải định ăn thịt mình hay không. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, tư thế của hai người bọn họ bây giờ, nếu chuyển thành hình người, có lẽ tương đương với ôm.
Hoặc có lẽ là, rắn lớn đang ôm cô như đang ôm một đứa trẻ.
Có điều tất cả đều là suy nghĩ của riêng cô.
Cô không biết mỗi bộ phận trên cơ thể con rắn là bộ phận nào trên cơ thể con người của hắn, giống như cô không có sự hiểu biết nào về nhân thú vậy. Thậm chí không biết liệu trên thế giới sẽ có một nhân thú thứ hai hay không.
Rắn lớn phát ra âm thanh “si si” trên đầu cô, nghe không hiểu tiếng rắn, nhưng từ trong âm thanh “si si” đó, cô cảm thấy có một chút ý vị an ủi.
Rắn lớn rất lo lắng, và nguồn gốc của sự lo lắng là do cô.
Bầu không khí lo lắng này tiếp tục cho đến ba ngày sau, Sơ Niệm đang ngủ thì mơ màng nghe thấy tiếng chim đại bàng kêu thảm thiết.
Âm thanh này cách cô rất gần, sắc bén đến chói tai, âm thanh the thé đó có thể đâm thủng qua màng xương
Sơ Niệm chui ra khỏi túi ngủ.
Mặt trời còn chưa ló dạng, bầu trời bên ngoài cũng không trong xanh lắm, cảnh tượng phía xa trông vô cùng u ám, ảm đạm, xám đen như màu của bức tranh thủy mặc.
Cô đoán, thời gian bây giờ là khoảng chừng 4 giờ sáng.
Nhìn xung quanh, rắn lớn không có trong hang, vì vậy tiếng kêu của con đại bàng này chắc hẳn có liên quan gì đó đến nó.
Thanh âm từ bên ngoài kéo dài hơn mười phút, Sơ Niệm co quắp trong túi ngủ, tự ôm thân thể của mình, làm việc gì cũng không nổi.
Cô đếm từng giây trong đầu, sống qua một ngày mà ngỡ cả năm.
Cô thậm chí còn tự hỏi, nếu như rắn lớn thua, thì cô có phải là sẽ được tự do hay không? Nhưng nếu rắn lớn thua thật, vậy cô có phải cũng sẽ cận kề với cái chết hơn không?
Rất nhiều suy nghĩ cứ luân phiên nhau lướt qua lướt lại trong đầu như một bộ phim
Trong đầu của cô dường như đang có hai người nhỏ bé ở bên trong đó đánh nhau.
Một người nhỏ bé nói: “Chính rắn lớn đã cứu cô, nếu không có nó, cô đã chết ít nhất ba lần rồi. Sức chiến đấu của cô thậm chí không thể đánh bại một con thỏ, đáng lẽ ra trong lòng cô phải cảm kích nó.”
Mội người nhỏ bé khác lại nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Cô thật sự cho rằng động vật máu lạnh có tình cảm sao? Cô đã quên mình sợ rắn như thế nào rồi sao? Cô có biết mục đích thực sự của việc hắn đưa cô về đây không? Nếu không phải do hắn đưa cô trở về đây, có lẽ cô đã được cứu rồi, sao lại phải bị mắc kẹt ở một nơi ma quái giữa núi rừng hoang vu như vậy?”
Tại sao trái tim của một người lại có nhiều suy nghĩ phức tạp đến như vậy.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là một con người bình thường.
Có ích kỷ của riêng mình, có nỗi sợ hãi của riêng mình.
Sợ hãi cái chết, sợ hãi về những điều chưa biết.
Cô vùi đầu vào trong túi ngủ, quấn chặt lấy mình, giống như một cái kén tằm.
Cho đến khi có thứ gì đó rơi xuống túi ngủ của cô.
Cô nín thở, trận chiến này quyết định thắng bại sau cùng hay chưa?
Cô không biết từ khi nào, đã quên mất chuyện này trong vài giây.
Miệng túi ngủ da thú bị mở ra, ánh mắt lập tức bị ánh sáng mạnh chiếu vào, cô khó chịu nheo mắt lại, khóe mắt thấy đầu tiên là một sợi lông màu nâu hiện ra.
Nhưng khi âm thanh “si si” vang lên bên tai, cô đột nhiên vui sướng mà bật khóc.
Hóa ra nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô, chính là khao khát muốn rắn lớn được sống.
“Cửu Di!” Cô chủ động chui từ trong túi ngủ da thú ra, chủ động ôm lấy rắn lớn, mặc cho trên người nó dính rất nhiều máu tươi. “Cửu Di, thật tốt khi anh vẫn còn sống.”
Rắn lớn căn bản không có gì mà lo lắng, đây căn bản là cảm xúc của con người. Về phần hắn, hắn vừa nãy chỉ đơn giản là đang chống lại kẻ xâm lược, để bảo vệ lãnh thổ của mình.
Hắn vui vẻ chấp nhận sự chủ động của cô, để Sơ Niệm ôm hắn vào lòng, thuận theo sức lực của cô, quấn lấy cơ thể cô bằng đuôi của hắn, lưỡi rắn tiến đến khóe mắt cô, liếm đi những giọt nước mắt của cô.
Đây là một hành động dịu dàng và nuông chiều giữa những người yêu nhau, lại xảy ra giữa cô và rắn lớn.
Sơ Niệm ôm rắn lớn một lúc lâu, cho đến khi bên ngoài trời sáng hẳn.
Cô nhìn thấy những vết máu để lại ở cửa hang, vết máu dính vào rắn lớn, khi hắn đi vào kéo theo đường dài ngoằn ngoèo đến trước mặt cô.
Lúc này, cô thực sự cảm kích chính mình vì sẽ không nhìn thấy máu mà cảm thấy buồn nôn, nếu không có thể sẽ xảy ra án mạng thứ hai ngay tại chỗ.
Từ lúc cô ôm rắn lớn cho đến lúc bình minh, cô luôn cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo, bây giờ cảnh tượng trước mắt làm cô cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không nhịn được buông rắn lớn ra, từ từ chậm rãi mở cổ họng khô khốc của mình ra nói: “Cửu Di, bỏ tôi ra đã.”
Rắn lớn cúi đầu xuống nhìn cô, rồi thả cô ra sau khi xác nhận rằng cô vẫn ổn.
Cô đến các hang khác trong mê cung và mang ra rất nhiều lá xà phòng, loại lá này cô cảm thấy không tạo bọt nhưng có tác dụng tẩy rửa rất mạnh.
Trước đây cô đã thử qua, lá xà phòng có thể loại bỏ một lượng nhỏ máu và các chất bẩn khác trên quần áo, vì vậy cô đã thu thập rất nhiều và phơi khô để sử dụng như bột giặt quần áo hoặc làm sạch những thứ dầu mỡ dính trong nồi.
Sơ Niệm bưng tới một chậu nước, ngâm lá xà phòng vào đó, xoa ra nước cốt màu xanh, rồi nhúng nước của nước cốt đó lên da thú. Nó thậm chí có thể làm sạch máu bám vào vách hang.
Trong hang có một vệt máu kéo dài, muốn lau sạch chúng, khối lượng công việc lớn như vậy đủ để cô làm việc cả ngày.
Khi đang lau rửa vệt máu, cô lại thấy rắn lớn bay ra, kéo theo một con chim to bằng kích cỡ của mình vào trong hang.
Máu trên thân chim lớn đã khô, cổ và cánh đều bị gãy.
Sơ Niệm nhận ra con đại bàng này giống hệt con chim muốn ăn thịt cô ngày hôm đó.
Cô đoán rằng có thể đây là bạn đời của con đại bàng ngày hôm đó, rắn lớn biết rằng nó sẽ đến, nên luôn chờ đợi sự trả thù của nó.
Vì vậy hắn mới không cho cô ra ngoài, không cho cô rời khỏi tầm mắt của hắn.
Đây có lẽ là tình cảm sâu đậm giữa vợ chồng với nhau trong thế giới động vật.
Sau khi bạn đời chết, nửa kia tìm đến trả thù, cuối cùng sống chết có nhau.
Nếu câu chuyện bi thảm này là xem ở chương trình thế giới động vật hoặc được dựng thành phim, cô chắc chắn sẽ cảm động muốn khóc. Nhưng bây giờ cô đang ở trong câu chuyện đó, trở thành người tham gia vào câu chuyện này, cô đột nhiên mất đi cảm xúc cảm động, thay vào đó thì lại càng thêm sợ hãi.
Cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn của rừng già.
Cô không thể thay đổi, và cô cũng không thể ngăn con chim lớn này đi chịu chết.
Tất cả những gì cô có thể làm là tuân thủ các quy tắc.
Nếu rắn lớn không giết được đại bàng, chắc chắn cô sẽ bị đại bàng ăn thịt. Đây là số phận của một người sống phụ thuộc.
Cô chỉ liếc nhìn rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Con đại bàng bây giờ đã trở thành thức ăn của rắn lớn, nhưng Sơ Niệm không ăn một miếng thịt chim nào cả, tự mình làm món thịt xào.
Khi không có việc gì làm, cô đã thử hun khói miếng thịt tươi đã được ướp gia vị, và thấy rằng sau khi làm như vậy, độ ẩm trong thịt đã được xử lý bay hơi nhiều hơn, thịt trở nên săn chắc và ngon hơn, có vẻ như thời hạn sử dụng của các loại thịt đã qua xử lý cũng kéo dài hơn.
Bây giờ cô đặt cả thịt đã được tẩm ướp và thịt đã được hun khói vào trong hang,
Bây giờ cô có rất nhiều thịt khô dự trữ. Rắn lớn không ăn những thứ như thịt khô, thế là nó trở thành thức ăn của riêng mình cô.
Bởi vì không cần lo lắng về khẩu vị của rắn lớn, lần này cô đã thêm rất nhiều trái cây khô cay và tiêu dại, món thịt xào cay tới mức khiến cô ho dữ dội, vừa ăn vào đã bị sặc, mồ hôi lấm tấm trên trán, không ngừng uống nước liên tục.
Nhưng cô cảm thấy cực kỳ kích thích.
Rắn lớn không hiểu tại sao khi đang ăn một thứ gì đó cô lại có những cử chỉ như vậy, tò mò đến gần.
Sơ Niệm rất hào phóng, lấy một miếng thịt lớn đưa qua, hỏi: “Cửu Di, hay là anh cũng ăn cũng thử chút đi, thật sự rất ngon.”
Con rắn lớn bán tín bán nghi nuốt một miếng, ngọn lửa trong miệng lập tức bốc ra, cao ba thước.
Sơ Niệm phá lên cười.
Tuy nhiên, rất nhanh cô đã phải vui quá hóa buồn. Bởi vì ngọn lửa mà rắn lớn phun ra lần này quá cao, nhiệt độ của ngọn lửa thiêu đốt phần đuôi tóc xõa trước ngực của cô.
Mặc dù không bị bắt lửa.
Nhưng mùi khét và sợi tóc bị xoắn lại vấn khiến cô vô cùng đau lòng.
Sơ Niệm: “…”