Ngôi làng cô đến du ngoạn là một ngôi làng rất lạc hậu, là đoàn du lịch duy nhất trong làng, mọi người chỉ có thể được trang bị loại cũ kỹ lại vừa kém thông minh này.
Sơ Niệm ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại vệ tinh giống như viên gạch lên. Nút bật nguồn của nó cũng rất lớn, nhấn xuống đòi hỏi rất nhiều sức lực. Phản ứng một chút mới chậm rãi mở màn hình màu xám xanh, ánh sáng mãnh liệt chiếu tới, mắt cô khó chịu nheo lại, mới nhìn thấy bên trong giống như tín hiệu của một chiếc ti vi cũ nát.
Âm thanh dòng điện tích tắc tích tắc khiến cô cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Sau khi điện thoại di động hết pin tắt máy, cô đã không thấy đồ điện tử rất lâu rồi.
Điện thoại vệ tinh này dường như cũng không có tín hiệu như trong tưởng tượng.
Sơ Niệm nghĩ rằng mình sẽ rất kích động, rất thất vọng mất mát, thậm chí có thể ôm đầu khóc.
Nhưng cô đều không có.
Cô bình tĩnh tắt điện thoại vệ tinh, nhìn màn hình màu xanh xám và tín hiệu màu xám tro hoàn toàn biến mất, đặt nó vào túi, ngồi xổm tại chỗ.
Đợi đến khi rắn lớn đến đón cô trở về.
Khi nghe được tiếng si si quen thuộc, Sơ Niệm cảm thấy khẳng định là mình sẽ cười, tuy cô cũng cảm nhận rõ ràng nước mắt nóng nơi khóe mắt chảy xuống, từ cánh mũi trượt vào khóe miệng khẽ nhếch, có chút cay đắng mặn mặn.
Lần đầu tiên cam tâm trạng nguyện, chủ động giữ thân thể rắn lớn, nghe thấy chính mình dùng giọng run rẩy nói: “Cửu Di, dẫn tôi về nhà đi.”
Có lẽ cô thật ra đã sớm biết kết quả này, chỉ là luôn tê liệt chính mình.
Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi bị lạc.”
Cửu Di không biết nhà là cái gì.
Sơ Niệm từ trước tới nay chưa nói cho hắn biết khái niệm này.
Nhưng hắn biết, hắn khẳng định phải đưa Niệm Niệm về hang.
Đó là nơi ẩn náu của hắn.
Lúc trở về hang, Sơ Niệm không ăn gì, trực tiếp chui vào túi ngủ chuẩn bị đi ngủ, rắn lớn cuộn bên ngoài cô một lúc cô cũng không nhúc nhích.
Da thú che chắn ánh sáng tốt, sau khi chui vào giống như mang theo chụp mắt đi ngủ, một mảnh đen như mực, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng nhận thấy miệng mình bị lưỡi rắn mềm mại cạy ra, đút vào một ít thịt đã được nhai nát và nước sạch, cô không có một chút sức lực phản kháng nào, dứt khoát tiếp nhận toàn bộ.
Giấc ngủ này cô ngủ thật lâu, lúc mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đang mưa.
Sơ Niệm có chút nghẹt mũi, mở miệng phát hiện cổ họng mình khàn khàn, giọng nói cũng ong ong: “Cửu Di?”
Âm thanh si si vang lên bên tai, hắn tưởng rằng cô lại không thoải mái, không ngừng dùng lưỡi rắn liế.m trán cô, còn cho cô uống vài ngụm nước.
Sơ Niệm uống chút nước, cổ họng thoải mái hơn một chút, nhẹ nhàng ôm lấy đầu rắn đang không ngừng li.ếm l.iếm của hắn, khàn giọng nói: “Tôi không sao.”
Hắn theo bản năng si si hai tiếng, phát hiện không nói ra lời, lại biến thành hình người, trong giọng nói mang theo bất an, “Niệm Niệm, tối hôm qua ngươi nóng lên.”
Nóng lên, đại khái chính là sốt.
Chả trách cô cảm thấy trên người dính dính, tối qua nhất định là cô đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Cô khịt khịt mũi, cười nói: “Đã không còn nóng nữa rồi, không sao đâu.”
Cửu Di dùng bàn tay đặt lên trán cô thăm dò một chút, tay tiếp tục thăm dò sâu trong túi ngủ.
Nhận thấy tuyết sơn của mình bị thứ gì đó lạnh lẽo phủ lên, thân thể Sơ Niệm cứng ngắc, cô đưa tay đẩy hắn, “Cửu Di, không thể như vậy, đây là chỗ thuộc về con gái.”
“Nhưng tối hôm qua chính Niệm Niệm kéo tay ta qua đó, hơn nữa nơi đó mềm mềm, thơm thơm, còn có thể nghe được tiếng tim Niệm Niệm đập.” Hắn nói: “Cửu Di rất thích.”
Có thể biết nơi đó thơm thơm, mềm mềm, chứng tỏ tối hôm qua hắn không chỉ sờ, mà còn ngửi mùi vị.
Đầu óc cô ù ù rồi nổ tung.
“Niệm Niệm lại bắt đầu nóng lên rồi, tim đập cũng nhanh hơn. Niệm Niệm không thoải mái chỗ nào, Cửu Di dán dán cho Niệm Niệm.”
Tối qua cô vì phát sốt, theo bản năng áp sát vào đồ lạnh, vừa vặn nhiệt độ vảy và làn da của rắn lớn lại thấp hơn người một chút, cho nên cô mới dán lên.
Bây giờ cô không phải lên cơn sốt dẫn đến phát nhiệt, đâu cần dán dán chứ.
Sơ Niệm hít một hơi thật sâu, cứng rắn kéo tay hắn ra ngoài, che kín miệng túi ngủ da thú, chỉ để lại một cái đầu đáng thương, “Bây giờ tôi thật sự không sao, Cửu Di, tôi đói rồi.”
Chiêu này có thể nói là bách phát bách trúng. Rắn lớn chỉ cần biết cô đang đói, nhất định sẽ đi ra ngoài tìm thức ăn.
Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh kể từ khi đến đây, còn là kiểu bị cảm lạnh phát sốt.
Nếu là trước kia, cô chỉ cần uống mấy viên thuốc, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe lại ngay.
Nhưng bây giờ chỗ này căn bản không có thuốc, chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của chính mình.
Bây giờ cơn sốt của cô đã giảm, nhưng cảm lạnh vẫn còn.
Mũi cô bị nghẹt vô cùng khó chịu, hít vào thở ra đều không thông, chỉ có thể khẽ mở miệng hít thở.
Cảm lạnh thực sự rất khó chịu.
Sơ Niệm lấy quần áo da thú dày của mình ra mặc, tuy trên người dính dính, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm đi tắm. Nếu lại sốt tiếp thì rắc rối to.
Rắn lớn trở về rất nhanh, thời gian gần như chỉ mười phút. Điều này khiến Sơ Niệm có chút kinh ngạc.
Ngay khi ra khỏi cửa may mắn có thể đụng phải con mồi, cũng không thể trở về nhanh như vậy được.
Rất nhanh Sơ Niệm đã phát hiện manh mối, trên người con mồi này bốc lên hàn khí, thoạt nhìn cứng rắn, hẳn là bị chết cóng.
“Con chim này từ đâu ra vậy?” Sơ Niệm hỏi.
Cửu Di chỉ chỉ đỉnh đầu, “Trên núi.”
Chim chóc ở nơi này không phải chỉ có một mình gà, nhưng tất cả các loại chim loại gà mà Sơ Niệm từng nhìn thấy lại không thể gọi tên đầy đủ. Nơi này lại có quá nhiều loài, cô lại không hiểu rõ lắm về động vật, cũng không thể đều đặt tên mới cho mỗi một loại.
Gọi chung là chim cho tiện.
Động vật chết cóng không rõ lai lịch như vậy, thật sự Sơ Niệm không dám ăn.
Cô cũng không muốn để rắn lớn ăn.
Ngộ nhỡ ăn vào xảy ra vấn đề gì, sợ là sẽ bệnh thêm bệnh, đi đời nhà ma.
Rắn lớn chắc chắn không hiểu mấy vấn đề an toàn thực phẩm này, Sơ Niệm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Cửu Di, con mồi này không phải là mình bắt được, không sạch sẽ, không thể ăn. Ăn sẽ sinh bệnh.”
Rắn lớn gật đầu, “Là ta tự săn.”
Sơ Niệm nghi ngờ: “Không phải trên núi sao?”
“Là Cửu Di tự săn được, để ở trên núi.”
Trong đầu Sơ Niệm nhớ tới mảng tuyết trắng ngần trên đỉnh núi kia, cho dù là mùa hè, phía trên cũng có tuyết đọng.
“Anh đặt con mồi mình săn bắt được trên đỉnh núi?” Cô đột nhiên hiểu được vì sao lúc con mồi này bị mang xuống còn bốc hơi lạnh. Điều này giống như nó vừa được lấy từ tủ lạnh ra.
Cô không thể không khen ngợi chỉ số IQ của rắn lớn. Ngay cả khi không có kỹ thuật làm lạnh công nghệ cao, nhưng hắn vẫn biết lợi dụng các điều kiện tự nhiên nguyên thủy nhất để dự trữ con mồi của mình.
“Phía trên còn có trâu bò, dê cừu, gà rừng, thịt cá…” Rắn lớn đếm từng con mồi trong kho tàng của mình, giống như đang kiểm kê gia sản của mình vậy, cuối cùng hắn bổ sung: “Đều là thứ Niệm Niệm thích ăn.”
Câu nói cuối cùng này tựa như một cây dùi chuông, vừa nhẹ vừa nhỏ, đụng vào lòng cô giống như đụng phải chuông, ong một tiếng, chấn động vang lên rất lâu.
Ngay từ khoảnh khắc cô định nghĩa lại hang, có lẽ mối quan hệ của họ đã thay đổi.
Một loại thân mật vượt qua chủng tộc, tạm thời không cách nào định nghĩa.
Sơ Niệm cảm thấy đây là một thói quen đáng sợ được sinh ra do sự đồng hành lâu dài.
Rõ ràng bọn họ nên định nghĩa là thiên địch.
Hắn chỉ cần há miệng một cái là có thể ăn thịt cô.
Nhưng hắn lại không làm vậy, thậm chí còn khiến cô có niềm tin.
Giống như lúc ở trong mê cung, khi cô ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc đó cô đã tin rằng, hắn nhất định có thể tìm được cô.
“Cửu Di, anh thích ăn thức ăn tôi làm không?” Cô hỏi.
Rắn lớn không ngần ngại trả lời: “Thích.”
Lần đầu tiên cô mỉm cười, cô dường như tìm thấy sự tồn tại của bản thân là một giá trị trong sinh mệnh của rắn lớn.
Ngày xưa đều nói, “Để nắm bắt trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm bắt cái dạ dày.”
Vậy cô bắt được dạ dày của một con rắn đực, có phải coi như là đã bắt được trái tim của hắn hay không.
Đạo lý giống nhau, có lẽ áp dụng cũng thích hợp.
Hơn nữa đây là một con rắn lớn giàu có, biết lưu trữ thức ăn.
Thế nào cũng coi như là một cái đùi vàng vô cùng cường tráng.
Rắn lớn đốt lửa cho cô, giống như một người đàn ông tận tâm, nhìn ngọn lửa dưới nồi không để cho nó tắt.
Sơ Niệm làm một nồi canh gà thanh đạm, chỉ cho một chút muối, sau khi múc ra khỏi nồi rắc một lớp hành lá phơi khô cho dậy mùi.
Cô vẫn còn bị bệnh, miệng còn hơi đắng nên ăn không thấy ngon miệng lắm, nhưng súp gà thơm như vậy vẫn khiến cô ăn hết hẳn hai bát lớn.
Canh nóng đi xuống dạ dày, cô toát cả mồ hôi, cảm thấy cơ thể càng thêm ấm áp.
Chỉ cần có thể ăn được đã là chuyện tốt, ăn được là sẽ có sức, sức đề kháng sẽ từ từ tăng lên.
Một trận cảm mạo như vậy, Sơ Niệm dựa vào chính mình để vượt qua.
Sau khi bệnh nặng mới khỏi, việc đầu tiên cô muốn làm chính là đun một nồi nước lớn, sau đó tự ngâm mình, rửa sạch mồ hôi mấy ngày nay của mình.
Để ngăn ngừa cảm lạnh khi cởi và mặc quần áo, cô cũng đốt một đống lửa bên cạnh thùng tắm.
Mặc dù vậy, khi cô mặc quần áo vẫn nổi da gà.
Sơ Niệm không ngừng thêm củi cho đống lửa, chậm rãi lợi dụng nhiệt độ của đống lửa sấy khô tóc, sấy xong cô mới dám đi ra ngoài.
Ở cửa hang, cô nhìn thấy lá cây dưới chân núi đã gần như hoàn toàn khô vàng, gió nhẹ thổi qua, lá cây vang lên phần phật, tới tấp rơi xuống, tựa như một trận mưa đầy màu sắc.
Bây giờ gió cũng không còn ấm áp, thổi vào mặt lạnh tê.
Đã bước vào tháng 11.
Mùa đông thực sự đang đến rồi.
Sơ Niệm rẽ về hang, giặt sạch túi ngủ da thú và quần áo hai ngày nay dính đầy mồ hôi.
Cô lại đi đến hang nhỏ bên cạnh kiểm kê toàn bộ lương thực mùa đông mà mình tích góp được hồi lâu.
Thịt xông khói của cô có rất nhiều, treo đầy một nhà kho nhỏ.
Rau khô và nấm khô đều được đặt ở một nơi.
Nhiều loại hạt giống và lúa mì khác nhau thu thập được cũng đặt trong một kho nhỏ thích hợp hơn để lưu trữ hạt giống.
Tính ra như vậy, vật tư bây giờ của cô cũng có rất nhiều.
Hơn nữa cây gỗ mục lần trước mang về có thể thu hoạch nấm, cứ cách một khoảng thời gian là lại có thể thu hoạch một lần, tương đương với việc cô có nấm ăn liên tục không hết.
Cuối cùng Sơ Niệm đi xem thử dưa muối và trứng muối của mình.
Rắn lớn từng mang về rất nhiều trứng lớn nhỏ, khoảng thời gian đó hẳn là thời kỳ đẻ trứng cao điểm của động vật đẻ trứng, trứng mà rắn lớn mang về cô căn bản ăn không hết, vậy là cô lấy ra một phần làm thành trứng muối. Tính toán thời gian, mấy ngày này cũng là lúc trứng muối có thể ăn rồi.
Nghĩ đến lòng đỏ trứng muối vàng óng chảy mỡ, đáy lòng Sơ Niệm bắt đầu yên lặng chảy nước miếng.
Đang lúc cô vui vẻ đếm số lượng, trong góc đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái.
Sột xoạt sột xoạt, giống như động vật nhỏ đang ăn lén thứ gì đó.
Chẳng lẽ có chuột con lẻn vào nhà kho của cô.
Đây quả thật là một vấn đề nghiêm trọng!