Cô đặt hai cái vào trong đĩa của mình, những cái khác đều để đặt vào trong đĩa cực to của rắn lớn.
Rắn lớn chưa từng ăn bánh nướng, cầm lấy một cái, bắt chước theo Sơ Niệm, cắn một miếng bánh nhỏ trước, nhìn hơi trắng nóng hầm hầm bay ra từ bên trong, thổi hai cái, rồi mới cắn một miếng.
Lúc Sơ Niệm ăn xong hai cái bánh, rắn lớn mới ăn xong một cái.
Đây là thói quen của rắn lớn.
Luôn muốn đợi Sơ Niệm ăn xong hết, đồng thời sau khi thể hiện ra ý muốn không ăn nữa, hắn mới bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Lúc mới đầu cô không hiểu là vì sao. Dần dần về sau này cô mới biết, để cô ăn no trước, mình thì ăn lại đồ còn thừa.
Đây là một loại bản năng chăm sóc giống cái của giống đực.
Nhưng đây là hành động bắt đầu có từ bao giờ chứ?
Cô thật sự không nhớ rõ nữa rồi.
Thậm chí cô còn nảy ra một suy nghĩ càng thêm kinh hãi.
Có lẽ lúc rắn lớn mang cô về lần đầu tiên, đã coi cô thành giống cái rồi.
Hắn quan sát cô, hiếu kỳ không chút che giấu với cô, học ngôn ngữ và hành vi của cô.
Chỉ vì cô vẫn luôn không coi hắn là đồng loại, càng không xem hắn là một người đàn ông.
Cho nên cô luôn lơ là, không phát hiện ý đồ của rắn lớn.
Thông qua sự xem xét kỹ lưỡng của rắn lớn, cô thành công được hắn chọn làm giống cái của mình, che chở dưới cánh chim của hắn.
Nếu như trong quá trình xem xét tỉ mỉ này cô vô tình chọc giận hắn, có lẽ lúc này đã sớm bị tiêu hóa gần như không còn ở trong dạ dày rắn lớn rồi.
Nghĩ đến khả năng này, thậm chí cô có chút lạnh sống lưng.
Lúc bị rắn lớn quấn lên mắt cá chân, Sơ Niệm giật mình, suýt chút nữa đã nhảy dựng ngay tại chỗ.
“Niệm Niệm, sao thế?”
Đối mặt với thắc mắc của rắn lớn, Sơ Niệm hít sâu một hơi, để mình bĩnh tĩnh lại.
Cô đã được giữ lại, không phải sao, bây giờ rắn lớn đối với cô rất tốt, tại sao cô phải truy tìm căn nguyên đi suy nghĩ mục đích quen biết là vấn đề gì, suy nghĩ lung tung như vậy sẽ chỉ làm cho cô nảy sinh ra những xung động không nên có.
Cô không nên suy nghĩ lung tung như vậy.
Cho dù bây giờ cô đã dần để mình thích ứng với thân phận là giống cái của rắn lớn, nhưng sự ỷ lại giữa họ vốn xuất phát từ thực lực chênh lệch xa.
Những cô gái khác cáu kỉnh với bạn trai mình, nhiều nhất là cãi nhau mấy câu.
Cô và rắn lớn cãi nhau, rắn lớn há miệng là có thể ăn cô luôn.
Điểm này đã không bình đẳng.
Sơ Niệm tự nói với mình, cô và rắn lớn chỉ là quan hệ giống cái và giống đực, chỉ thế mà thôi.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp tục bình tĩnh hòa nhã sống chung hòa bình với rắn lớn.
“Niệm Niệm, có phải là nàng lại không thoải mái phải không?”
Trong mắt rắn lớn, mình chắc chắn là giống cái yếu ớt có thể dễ dàng bị nghiền chết, nhưng cũng vì sự tồn tại của ý thức này, mỗi lần lúc Sơ Niệm bảo dừng lại, hắn đều sẽ thương xót cô và dừng lại.
Giống như hôm nay lúc hắn lại quấn lấy mình, chỉ cần cô nói đói rồi, hắn sẽ xem chuyện làm no bụng mình quan trong hơn tự thân hưởng thụ.
Lần trước bị hắn quấn lấy nửa người, trên đôi chân lưu lại vết hằn vảy rắn, trọn hai ngày mới mất hết.
Bây giờ nghĩ lại chân cô vẫn tê như cũ.
Mà dường như rắn lớn rất thích nhìn vết hằn vảy rắn của hắn lưu lại trên chân cô.
Đây là một thói quen xấu, phải sửa.
Sơ Niệm sợ rắn lớn cho rằng mình xảy ra chuyện gì, đột nhiên bắt đầu cuốn cô lên để kiểm tra, trả lời: “Tôi không sao. Tôi đi xem thử chin non ăn xong chưa, ăn xong rồi thì cầm luôn cái đĩa qua.”
Rắn lớn nói: “Được, Cửu Di đợi Niệm Niệm.”
Cô quay về phòng ngủ, cầm cái đĩa đá chim nhỏ đã ăn sạch sành sanh, rắn lớn dùng lá lau chùi qua vết dầu trên tất cả bộ đồ ăn, lại thả xuống nước rửa sạch sẽ.
Những chuyện này chưa bao giờ cần cô phải động tay làm.
Bây giờ ngay cả quần áo cô cũng không cần phải thò tay giặt.
Nhìn đi.
Giống đực này biết cách săn sóc biết bao.
Sơ Niệm hài lòng cười.
Vào buổi chiều, Sơ Niệm không ra ngoài làm chuyện gì khác.
Bên ngoài mưa nhỏ.
Giọt mưa không lớn, nhưng cực kỳ lạnh, thậm chí có thể nói là mưa băng cũng không chút khoa trương. Chỉ cần nhiệt độ thấp thêm chút nữa đến không độ, có lẽ sẽ đến lúc tuyết rơi.
Rắn lớn không biết đi đâu, vậy mà lại không ở trong hang vào lúc trời lạnh như này, quả thực là không phù hợp với tập tính lười biếng sau khi vào đông của hắn.
Sơ Niệm quấn chặt túi ngủ da thú của mình, dựa trên vách tường trong hang nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, chậm rãi sắp xếp lại ghi chép của mình.
Trên ghi chép có tất cả vật liệu cô dự trữ được hiện nay, còn có hạt giống thu thập được.
Trên bìa sách của quyển ghi chép đã viết đầy ghi chép thời gian.
Cô đến đây từ mùa hè, bây giờ đã vào đông, trong thoáng chốc vậy mà đã qua lâu như vậy.
Cô chỉ cho phép bản thân lười biếng một lát, rồi đi đến trong kho sát vách lấy rất nhiều cây cói ra, tiếp tục chậm rãi đan.
Thứ này cô đã đan mấy ngày rồi, bây giờ thoạt nhìn đã có chút hình dáng. Chỉ là còn phải ghép phần cuối cùng một chút, đan nó thành một cái đệm cói thật lớn.
Đệm cói có thể giữ ấm, giống như chiếu cói dưới người cô.
Đan một lúc, Sơ Niệm nghe thấy âm thanh chít chít.
Không biết chim nhỏ đã chạy ra khỏi ổ chim từ bao giờ.
Dường như nó không sợ lạnh một chút nào, tò mò chạy đến cửa hàng của phòng ngủ, còn tò mò nhìn cỏ phát sáng mà Sơ Niệm trồng ở bên cạnh.
Lúc mưa băng bị gió thổi đến ven cửa động, đúng lúc hất ngã nó.
Lúc này mới làm chim nhỏ hiếu kỳ quay lại.
Lông măng trên người nó ướt nhẹp, thoạt nhìn thoáng cái nhỏ đi một vòng, giống con gà ướt sũng nước.
Sau khi quay lại cửa hang, nó lại vây quanh Sơ Niệm lần nữa kêu chít chít.
Thấy Sơ Niệm không hiểu ý nó, cái mỏ dài của nó kêu chít chít chít chít.
Hẳn là đã đói rồi.
Rõ ràng mấy tiếng trước đã ăn một cái bánh nướng thịt to như thế.
Sơ Niệm đành phải đi vào kho cắt một miếng thịt nữa, muốn băm nhỏ đút cho nó.
Anh bạn nhỏ lại không muốn, ngậm thẳng miếng thịt còn to hơn cả cơ thể mình, tự mình mổ ăn.
Mỏ nó rất sắc nhọn, dễ dàng mổ thịt vào trong mỏ. Nhớ đến lúc nó mới nở ra đã có thể tự mình ăn gan gà sống, như vậy bây giờ ăn thịt sống hình như cũng không tính là gì. Trái lại là mình xem thường chim nhỏ rồi.
Sơ Niệm vừa từ trong kho ra, đã nhìn nhất cả người rắn lớn toàn bùn đất đi ra từ hướng mê cung.
Gần đây hắn toàn bay, sao hôm nay lại bắt đầu đi mê cung rồi.
Nhìn thấy Sơ Niệm, rắn lớn xì xì hai tiếng, từ sau người lấy ra một con vật trông như ếch trâu, nhưng hai con ếch này không phải là màu xanh lá, mà là màu xanh lam khói nhạt.
Ếch lam rất to, một con ếch lam đã to như con thỏ. Trên người ếch cũng dính đất, thoạt nhìn giống như bị rắn lớn bắt từ trong hang đất ra.
Rất rõ ràng, đây chính là bữa tối của bọn họ.
Những thứ mà rắn lớn mang về, chắc chắn hắn đã tự mình ăn qua, có thể ăn. Cho dù thoạt nhìn con ếch trâu khổng lồ này màu sắc kỳ lạ, khiến cô nghi ngờ không biết nó có độc hay không.
Có lẽ là sau khi vào đông con mồi hoạt động trên mặt đất quá ít, rắn lớn mới phải chui vào đất bắt con mồi mới lạ này nhỉ.
Mang con mồi đến cửa dòng nước bên đầm nước rửa sạch bỏ nội tạng, rắn lớn mới đưa hai con ếch lam này cho Sơ Niệm.
Sơ Niệm từng được ăn ếch trâu, sau khi xào lăn với các nguyên liệu như ớt và tiêu, tê cay ngon miệng. Hoặc là làm thành ếch trâu hấp đều rất ngon.
Cô nấu ếch trâu theo cách xào lăn, chỉ là không có cho nhiều ớt, dù sao rắn lớn có thể phun lửa, lại không ăn được cay, thật là đáng tiếc.
Có suy nghĩ cứ làm thử xem, cô thử một miếng, kinh ngạc phát hiện, ếch lam mềm hơn ếch trâu, cũng ngon hơn.
Lúc bọn họ ăn cơm, chim nhỏ chít chít đi tới.
Bây giờ nó vẫn chưa biết bay, mặc dù trên cánh có lông, nhưng thoạt nhìn mềm oặt, có vẻ như không có bao nhiêu sức lực.
Rõ ràng vừa cho ăn xong, chắc cũng không phải là đói đâu nhỉ?
Sơ Niệm cúi đầu nhìn qua.
Còn chưa kịp đoán ra ý đồ của chim nhỏ, đã trông thấy đuôi rắn quét chim nhỏ ra khỏi phòng bếp y như quét nhà.
Chim nhỏ bị dọa không cả dám kêu chít chít.
Có điều vẫn còn may là mặc dù rắn lớn quét nó ra khỏi cửa, nhưng cũng không dùng nhiều sức làm tổn thương nó.
Nếu không nhóc con này sớm thành một cục bánh thịt rồi.
Sơ Niệm cũng không ngăn lại.
Ngày hôm sau mưa băng đã tạnh rồi.
Chuyện đầu tiên Sơ Niệm làm sau khi mưa tạnh là xuống dưới xem lúa mì của cô.
May mà trước khi mưa cô đã phủ một lớp cói cho lúa mì, lúa mì bây giờ không xuất hiện tình trạng tổn thương do sương giá.
Củ cải tím bên cạnh có thể thích ứng với thời tiết rét lạnh, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ là cái lá to của củ cải tím sau khi vào đông đã biến thành cái lá hẹp dài, giống rau diếp thơm, xanh mơn mởn, tạo thành một mảnh màu xanh cực kỳ sáng mắt trong núi.
Vừa mưa xong, thời tiết khá lạnh, Sơ Niệm không định đi xa, tùy ý đi loanh quanh ở gần, tạm thời vận động thân thể.
Cô men theo hướng ven núi đi về thác nước, lá cây trên đường khô vàng, phần lớn đã bị trận mưa làm cho rụng xuống, chỉ có một phần cây chịu lạnh thoạt nhìn còn có chút sức sống.
Dòng chảy của thác nước vẫn chảy xiết như trước, đáy nước trong veo như cũ có thể nhìn thấy mấy con cá lớn thảnh thơi bơi lội.
Núi rừng không có dấu vết con người yên tĩnh tuyệt vời, chỉ là quá trống trải.
Phía trên thác nước mọc rất nhiều cổ thụ, mỗi một cây đều rất to.
Sơ Niệm đi dạo một lúc, gió lạnh nổi lên, lúc đang chuẩn bị quay về thì nhìn thấy một cái cây khô.
Cây khô này chắc là một cây hòe cổ, đã nhiều năm tuổi, không biết vì nguyên nhân gì mà đổ ngã trên mặt đất.
Xung quanh cây đen đen, tiến sát vào nhìn, Sơ Niệm phát hiện thứ tốt.
Thì ra một vòng cái thứ trông đen đen ở đằng xa, lại là mộc nhĩ!
Mộc nhĩ mọc dại có thể ăn, nhưng trước đó phải biết được cái cây mà mộc nhĩ mọc trên đó là không độc khỏe mạnh, mộc nhĩ mọc ra cũng sẽ không có độc.
Cây hòe cổ chính là cành khô mộc nhĩ mọc khá tốt.
Sơ Niệm bắt tay hái một phần, đặt đầy trong ba lô thì không hái nữa.
Hôm nay cô ra ngoài không mang theo túi da thú, chỉ có thể quay về trước, dù sao chỗ mộc nhĩ này ngày mai quay lại lấy cũng không muộn.
Lúc về đến dưới hang, cô còn ngắt một vài lá của củ cải tím, quay về thử dùng làm rau cải xem ăn có ngon hay không.
Sau khi tiến vào hang, cô lấy dạ minh châu ra, chưa đi được hai bước, lại nghe thấy tiếng xột xoạt kỳ quái.
Như là có thứ gì đang đào đất.
Hướng phát ra cái tiếng này là từ mê cung phía dưới, lần trước Sơ Niệm lấy la bàn và dạ minh châu thử xuống dưới dò đường, đều là mấy ngõ cụt. Phần cuối của ngõ cụt đều là tảng đá cứng.
Thứ gì lại đào hang ở trong nhà cô.
Thật to gan.