Sơ Niệm quay về phòng ngủ, cắt một miếng da thú nhỏ, dùng kim xương may nó thành hình dạng cái mũ.
Mặc dù cô không biết làm tổ, nhưng cô có thể may một cái tổ nho nhỏ ấm áp cho chim nhỏ, lại lót thêm vào phía bên trong một chút lông tơ lông măng của những động vật khác mà cô thu thập được, lập tức có cảm giác như có một cái tổ chim rồi.
Một lát nữa cô ra ngoài tìm kiếm thức ăn, không thể đưa chim nhỏ đi cùng được.
Mặc dù kĩ năng săn bắn của rắn lớn rất mạnh, nhưng cô cũng không thể cứ luôn dựa vào một con rắn nuôi sống mình mãi được, cũng phải có việc tự mình làm, tìm kiếm một số đồ có thể ăn có thể dùng trong khả năng cho phép.
Thế nên cho dù thời tiết cực lạnh, ngày nào cô cũng phải ra ngoài một lát, cũng không đi xa quá, trước khi trời tối sẽ trở về.
Làm tổ chim xong, cô đưa chim con từ trong mũ của mình ra, đặt vào trong tổ. Chim con chỉ lăn lộn một chút, rồi lại ngủ say.
Sơ Niệm nhấc ba lô của mình lên vai, trước khi đi còn dặn dò rắn lớn đang quét dọn vệ sinh: “Cửu Di, tôi ra ngoài tìm thức ăn đây, đi nhé.”
“Được.” Rắn lớn ngẩng đầu, nhìn cô ra ngoai.
Sau khi Sơ Niệm ra khỏi hang mới phát hiện, bởi vì thời tiết quá lạnh, cây lúa mì kia đã dừng sinh trưởng rồi.
Cô nhớ là khi còn nhỏ ở nhà, vào mùa đông đều phủ một lớp rơm rạ lên lúa mì giống, gia tăng năng lực chống lạnh cho lúa mì giống. Hôm nay đây là vụ lúa mì đầu tiên, không có rơm rạ dự trữ. Nhưng mà hình như có thể dùng cây cói bên hồ nước, hiệu quả chắc hẳn cũng giống như dùng rơm.
Một mảng lớn lúa mì giống đều được phủ cây cói lên, lượng cói cần dùng không phải là ít. Cắt gọn cói đã khô héo, kéo lề, rồi cắt nhỏ ra, một mình cô có làm ba ngày cũng không xong được.
Nhưng mà, cô còn có một con rắn.
Sơ Niệm chưa từng tới thăm đỉnh núi, nơi đó nhìn có vẻ rất lạnh. Cô cũng không biết rắn lớn dự trữ bao nhiêu con mồi, nhưng sau khi vào tháng mười một, rắn lớn bắt đầu trở nên lười nhác rồi, không còn khí thế đi sớm về muộn nữa rồi.
Tính thời gian, bây giờ hắn còn chưa ra ngoài đi săn.
“Cửu Di.” Sơ Niệm gọi lớn một tiếng.
Chỉ một lúc, rắn lớn giang rộng đôi cánh bay từ không trung xuống.
Sơ Niệm từng thấy con đại bàng có ý đồ săn giết mình bay như thế nào, đôi cánh lớn có hình giọt nước, lúc đáp xuống cánh chim thẳng tắp, giống như cái dù hình tam giác treo lượn trực tiếp xông tới, tốc độ cực nhanh, nhìn có vẻ tràn đầy lực sát thương.
Đôi cánh của rắn lớn còn to hơn của đại bàng, hơi mỏng nhưng ngập tràn sức mạnh, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng đẹp mắt như lưu ly.
Nó đáp xuống, chậm rãi thu cánh lại, nửa thân trên biến thành hình người, nửa thân dưới là cái đuôi rắn cuốn người cô lên đưa tới trước người, hỏi: “Niệm Niệm, làm sao thế?”
Hắn gần như rất hài lòng với hình thái nửa người nửa rắn của mình, loại hình thái này hắn có thể sử dụng cái đuôi rắn một cách linh hoạt, còn không cần mặc quần áo, mặc sức thể hiện thân hình mạnh khỏe đẹp sẽ của mình.
Lòng bàn tay của Sơ Niệm đặt lên trước người hắn, sờ mó da thịt mát lạnh mà hắn biến thành trong thời tiết lạnh lẽo này, đại não trống rỗng một giây, mới chậm chạm nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi vận chuyển một số cây cói đã khô héo bên ven hồ nước về đây.”
Lúc trước đều là cô phải thuận theo rắn lớn để làm, hoặc là nịnh nọt hắn làm gì đó giúp mình.
Đây là lần đầu tiên cô nói năng hùng hồn như thế, thẳng thắn yêu cầu rắn lớn làm gì đó.
Sơ Niệm vẫn luôn quan sát biểu cảm của rắn lớn, chỉ cần hwans có một chút bất mãn, cô sẽ lập tức lùi lại phía sau một bước.
Nhưng mà rắn lớn chỉ hỏi: “Niệm Niệm muốn bao nhiêu?”
Sơ Niệm thấy bản thân thở phào nhẽ nhõm một cái, cười nói: “Cần phủ đủ một mảng lúa mì này.”
Rắn lớn hoài nghi: “Lúa mì á?”
Là động vật ăn thịt, trừ quả xanh có thể trị thương với một số quả có vị ngọt, từ trước tới giờ hắn chưa từng quan tâm tới những thực vật khác. Cũng không biết số thực vật này gọi là gì.
Sơ Niệm chỉ vào lúa mạch giống nói: “Đây là lúa mì giống, rải lên trên đất, một mảnh lớn đó, chính là lúc mì giống. Đợi sau khi chúng nó lớn, có thể kết ra được bông lúa mì vàng óng, đó chính là lúa mì mà chúng ta ăn sáng.”
“Niệm Niệm thích ăn lúa mì à?” Rắn lớn hỏi.
Sơ Niệm gật đầu. Lúa mì chính là thực vật đầu tiên có thể làm lương thực chính mà cô gặp được ở nơi này. Lúa mì có thể mài thành bột, làm mì, làm màn thầu, làm bánh bao, làm bánh….
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy trong đầu mình có thể bày ra Mãn Hán toàn tịch rồi.
Trữ lượng lúa mì của cô không nhiều, sau khi trồng một mảng lúa mì giống, chỉ còn lại một lượng nhỏ trong túi da thú thôi. Thế nên, cô không thể ngày nào cũng buông thả bản thân hưởng thụ hàng tiêu hao xa xỉ này được, đều phải ăn uống rất tiết kiệm.
Nếu như mảnh lúa mì giống này có thể qua khỏi mùa đông một cách thuận lợi thì quá tốt.
Dựa vào sản lượng thông thường của lúa mì, một mảnh lúa mì giống này có thể cho ra sản lượng khoảng một trăm năm mươi cân lúa mì. Mà bông của loại lúa mì này rất to, hạt lúa mì cũng tương đối lớn, cô ước tính cẩn thận sản lượng có thể lên tới hơn một trăm bảy mươi cân.
Tiền đề là mảnh lúa mì giống này có thể sống được hai phần ba.
Chỉ cần đạt được sản lượng này, tới vụ thu hoạch sang năm thì có thể sử dụng lúa mì thoải mái rồi.
Nghĩ tới những thứ này, Sơ Niệm thấy nước miếng của mình không kiềm chế được mà chảy ra từ khóe miệng rồi.
Vảy của rắn lớn có thể dễ dàng cắt đứt cây cói một cách nhẹ nhàng, sau đó dùng đuôi cuộn lại để sang một bên. Hiệu suất làm việc của hắn rất cao, chỉ đi lại mấy chuyến qua người Sơ Niệm, tiết kiệm rất nhiều sức lực cho nàng.
Chỉ dùng thời gian một buổi sáng, lúa mì giống đã được phủ một lớp cói rồi, chỉ có thể xuyên qua kẽ hở mơ hồ của cói khô vàng mới có thể nhìn thấy lúa mì giống xanh xanh.
Bởi vì lúc rắn lớn cắt cói phải mở to vảy ra, thế nên có một số miếng vảy của hắn kẹp cả lá cói vào, nhìn có vẻ giống một cái cỏ đuôi chó thưa thớt.
Để dọn dẹp sạch sẽ những lá cói này, rắn lớn phải lăn lộn trên đất hai vòng, khiến một số lượng lớn lá cói rơi xuống, đồng thời cũng khiến một số lá càng dính chặt hơn.
Đối với cái đuôi yêu thích của bản thân, rắn lớn không chịu được một chút tì vết nào, ắt phải dọn sạch sẽ toàn bộ lá cói này.
Sơ Niệm nhìn “cây cỏ đuôi chó” lăn lộn trướng mặt mình giống như bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bật cười thành tiếng.
“Anh đừng lăn nữa, để tôi giúp.”
Cô đợi tới lúc rắn lớn không lăn lộn nữa thì tới gần cái đuôi to của hắn, bắt đầu dọn dẹp mấy lá cói dính trên đuôi cho hắn.
Không thể không nói, vảy rắn của rắn lớn thật sự là rất đẹp, mặc dù là màu vàng, nhưng không hề dung tục chút nào.
Vảy trên chóp đuôi hắn là nhỏ nhất, giống với cái mũi khoan màu vàng.
Tay sờ vào thấy man mát.
Vảy của hắn không phải dán chặt vào trên da thịt, lúc cô giơ tay sờ vào, vảy phối hợp với tay cô hơi hơi mở ra khe hở nho nhỏ, có thể thấy được rõ ràng da rắn trắng nõn mịn màng ở phía trong vảy rắn.
Khác biệt duy nhất của hình thái của rắn lớn lúc này với mĩ nhân ngư chắc là cái đuôi này.
Sơ Niệm bước lên trên theo cái đuôi của hắn, mang theo từng mảng màu vàng nõn nà.
Cuối cùng khi tới phần eo của đại xà, cô phát hiện một mảng vảy rắn trên da rắn thế mà lại không bằng phẳng, hơi gồ lên một chút so với vảy rắn ở bên cạnh xung quanh, bên trên không bị dính cỏ hương bồ, nhưng mà có một ít lá cói vụn rất nhỏ ảnh hưởng tới mĩ quan.
Sơ Niệm bước lại gần, dùng tay nhẹ nhàng phủi lên trên, muốn lấy lá cói vụn ở trên xuống.
Động tác này của cô lại khiến mảnh vụn lá cói bay vào bên trong vảy rắn của đại xà.
Cô nghe thấy tiếng rắn lớn rên lên một tiếng, xem ra mảnh vụn kia đã cắt vào da thịt rồi.
Cô bước hai bước lại gần chỗ kia, dùng móng tay nhẹ nhàng tách mở chỗ gồ lên trên da rắn, gẩy miếng lá cói vụn kia, nhưng lại phát hiện ra bí mật khác.
Lúc cô còn chưa phản ứng lại, thì đã bị cái đuôi của rắn lớn cuốn lấy.
Da thịt nửa người trên của rắn lớn để lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, trong ánh mắt để lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Cô đột nhiên ý thức được, cô đã vô thức trêu chọc phải nơi thầm kín của hắn rồi, trong mắt rắn lớn tương đương với việc cô đang cầu hoan với hắn.
Sơ Niệm vội vàng giải thích, “Cửu Di, không như anh tưởng tượng đâu, tôi chỉ muốn giúp anh dọn dẹp sạch sẽ lá cây thôi.”
“Niệm Niệm, ta cho phép nàng làm như thế.” Rắn lớn nói một cách trang nghiêm, trịnh trọng.
Thật sự là một sự hiểu lầm cực lớn.
Mặc dù cô biết khu vực lân cận khu rừng rộng lớn này không có bất cứ vết tích nào của con người, nhưng giữa ban ngày ban mặt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì quá gay go rồi.
“Cửu Di, bây giờ anh đã rất sạch sẽ rồi. Chúng ta về nhà thôi, làm việc cả một buổi sáng, tôi đói rồi.”
Đây chính là cái cớ duy nhất có thể ngăn chặn rắn lớn tiến hành bước tiếp theo.
Có rắn lớn cuốn lấy, cô thậm chí không cần phải về từ mê cung lần nữa, hắn trực tiếp đưa cô bay về cửa hang.
Nhưng sau khi bước vào phòng ngủ, thì rắn lớn lại chần chừ ngập ngừng không đặt cô xuống.
Nhìn những phiến vảy rắn vẫn là màu vàng như cũ, Sơ Niệm đổ mồ hôi hột vì bản thân, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cửu Di, anh có cần tới bên hồ tắm rửa một chút cho sạch bụi đất trên người không.”
“Được.”
Sau câu nói này rất lâu, rắn lớn mới đặt cô xuống, sau đó tới hồ nước tắm rửa.
Sau khi rắn lớn đi, Sơ Niệm tới phòng bếp nhỏ.
Bởi vì hôm nay nghĩ quá nhiều tới chuyện lúa mì, cô không chịu đựng được lấy một ít bột mì, muốn cải thiện cuộc sống của bản thân.
Cô ra phía sau lấy một ít thịt tươi, dùng dao đá chậm chạp băm ra thành thịt băm.
Con dao quân đội của cô sau thời gian dài sử dụng với cường độ lớn, cuối cùng cũng không sắc bén nữa rồi, thế nên Sơ Niệm mới bảo rắn lớn làm một con dao đá, dao đá tương đối nặng, cô chỉ hơi nâng lên điều khiển sức nặng của dao đá, để nó tự do rơi xuống, mượn lực để giảm bớt sức lực của bản thân.
Trước khi nêm gia vị cho thịt đã băm xong, cô lấy một cái đĩa đá hơi nhỏ, lấy một ít thịt đặt vào tổ cho chim con.
Thịt băm vừa mới đặt lên trên tổ chim, một cái đầu nhỏ năm màu đã thò ra, chít chít hai tiếng với Sơ Niệm, rồi bắt đầu nhanh chóng ăn uống.
Nuôi chim trừ việc phải dọn dẹp ra, thì cũng không cần chăm chút quá nhiều.
Sơ Niệm tới kho chứa đồ lấy một cây hành tươi, băm nhuyễn ra rồi trộn vào với thịt băm.
Thịt băm màu đỏ trộn lẫn với màu xanh nhạt của hành, lại cho thêm một chút hương liệu và muối, thịt băm sau khi trộn đều lên ngửi thấy rất thơm. Nếu có thêm nước tương nữa thì tốt quá.
Điều chế xong nhân thịt lợn với hành chính là nhân bánh thường hay ăn nhất hàng ngày, nhưng loại thịt nhìn giống như thịt lợn này lại không có mùi tanh như thịt lợn, thịt này lại thơm hơn, mềm hơn, cũng dễ chín hơn.
Thêm mấy giọt dầu lên cái xẻng đá, đặt bánh đã làm xong lên trên vang lên một tiếng xèo xèo. Màu vàng sữa của vỏ bánh nhanh chóng chuyển sang màu vàng đậm óng ả.
Dùng mỡ động vật chiên ra thơm hơn sơ với dầu thực vật, màu sắc vỏ bánh được chiên ra nhìn cũng đẹp hơn, bên ngoài nhìn có vẻ giòn giòn.
Cô cố tình làm vỏ bánh mỏng một chút, bọc nhiều thịt như thế, bên trong còn dậy mùi thơm của thịt với một chút nước canh.
Cắn một miếng, cả khoang miệng ngập tràn mùi thơm.
Sơ Niệm đặt bánh vừa làm xong lên đĩa, cắn một miếng nho nhỏ.
Rắn lớn đã ngửi thấy mùi thơm, tìm đến nói: “Niệm Niệm làm món gì thế, thơm quá.”