Ta tiếp tục nói: "May mắn là khi Tiết Thường Khiết dần lớn lên thì cũng biết điều hơn. Tiết Tướng dạy dỗ từng li từng tí, cuối cùng cũng dạy được nàng ta biết cách lấy lòng Hoàng thượng." Ta khẽ cười nhạt: "Thật ra sự trong trắng của Tiết Thường Khiết, cũng đã mất trước khi vào cung rồi. Lễ cập kê của nàng ta là do Tiết Tướng sắp đặt, hoa tươi trải đầy đất, suối nước nóng uốn lượn, hàng nghìn tấm lụa đỏ bao quanh khuê phòng, hàng vạn lá vàng chỉ đường cho Hoàng thượng." Ta cười mỉa mai, khóe miệng cong lên: "Giống hệt như ngày của thần thiếp vậy, long trọng và xa hoa."
Đôi mắt Hoàng hậu trở nên sâu thẳm, vài tia ghen ghét, chế giễu lộ ra: "Ngày đó Hoàng thượng ban thưởng châu báu như ý nhiều vô kể, bổn cung còn tưởng người chỉ là sủng ái, yêu thương Tiết Thường Khiết, không ngờ là cách yêu thương kiểu này."
Ta làm như không thấy, chỉ cười nhẹ tiếp tục: "Lúc đó thần thiếp thật sự rất ghen tị với Tiết Thường Khiết. Thần thiếp nằm trên tấm ván giường bị chuột gặm, vẫn cứ nghĩ, nếu có thể sống một ngày như Tiết Thường Khiết, dù ch*t cũng đáng."
Hoàng hậu vuốt ve mái tóc của ta với vẻ thương cảm: "Vì vậy ngươi quyến rũ Hoàng thượng, cũng dâng thân cho ngài ấy."
Ta cười nhìn Hoàng hậu: "Lúc đó thần thiếp mới mười hai tuổi, tuy rất ghen tị với cách Hoàng thượng đối xử dịu dàng, chu đáo với Tiết Thường Khiết, nhưng còn ham muốn gấm vóc, ăn ngon mặc đẹp của nàng ta hơn, nên vẫn chưa bắt đầu nhắm đến Hoàng thượng."
Hoàng hậu cười hỏi: "Vậy ngươi bắt đầu nhắm đến ngài ấy khi nào?"
Ta cười càng thêm quyến rũ: "Khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Đôi mắt của thần thiếp bắt đầu càng ngày càng giống Tiết Thường Khiết, ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi một lần. Thần thiếp vui mừng khôn xiết, đắc ý mấy ngày liền. Nhưng lúc đó cuộc sống của thần thiếp không tốt đẹp gì. Bởi vì sau khi theo Hoàng thượng, Tiết Thường Khiết tự cho mình khác biệt, thường xuyên đưa ra những yêu cầu vô lý để khoe khoang nàng ta quan trọng với Hoàng thượng đến mức nào. Ban đầu Hoàng thượng rất chiều chuộng nàng ta, nàng ta càng được nước lấn tới, sau thời gian dài, hai người bắt đầu cãi vã, chúng thần thiếp lại phải chịu khổ theo."
Hoàng hậu thở dài lắc đầu.
Ta tiếp tục: "Ngày hôm đó, Hoàng thượng cãi nhau với Tiết Thường Khiết. Tiết Thường Khiết không chịu nhường nửa bước, Hoàng thượng không thể xuống nước được, quá tức giận nên nói những nữ nhân như Tiết Thường Khiết muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Tiết Thường Khiết lập tức chế giễu Hoàng thượng. Trong cơn tức giận, Hoàng thượng nổi giận đùng đùng kéo thần thiếp lại hôn lên mắt một cái." Ta chỉ vào mắt trái, cười nói: "Chỉ hôn một cái như vậy thôi, Tiết Thường Khiết đã nổi điên. Sau khi Hoàng thượng đi, nàng ta suýt nữa đã móc mắt thần thiếp. May mà quản gia trong phủ tốt bụng, liên tục can ngăn cầu xin mới khiến thần thiếp không trở thành kẻ mù lòa. Nhưng Tiết Thường Khiết không tha cho thần thiếp, roi của Tiết phủ không kém gì trượng đánh trong triều, sau thời gian đó, thần thiếp bắt đầu căm hận nàng ta. Thần thiếp nghĩ, nàng ta càng độc ác như vậy, thần thiếp càng phải quyến rũ Hoàng thượng."
Hoàng hậu cười gõ nhẹ vào trán ta, hoa bỉ ngạn đột nhiên đau nhói, ta khẽ nhíu mày trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Ta cười nói: "Lúc đó thần thiếp làm việc không kỹ lưỡng, rất nhanh đã có người trong Tiết phủ mách với Tiết Thường Khiết. Nhưng nàng ta không những không đánh thần thiếp, mà còn dẫn thần thiếp đi chơi một trận mã cầu."
Hoàng hậu nhìn ta chăm chú.
Ta cười nhẹ: "Sự trong trắng của thần thiếp đã mất trên sân mã cầu đó, Hoàng thượng cũng có mặt."
Hoàng hậu nhìn ta: "Hoàng thượng..."
Ta thở dài thườn thượt: "Hoàng thượng à, cũng giống như việc ngài ấy biết Tiết Thường Khiết đánh thần thiếp gần ch*t chỉ vì người hôn mắt thần thiếp một cái vậy, ngài ấy rất vui vì Tiết Thường Khiết ghen tuông như thế, rất đắc ý vì Tiết Thường Khiết thích ngài ấy một cách ngang ngược như vậy. Nên ngài ấy chỉ vào trán Tiết Thường Khiết..." Ta chỉ vào trán mình: "Giống như thế này, Hoàng thượng dịu dàng nói với Tiết Thường Khiết: "Nàng đó."