• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Thành hào hứng mà đắc ý: "Nàng ngửi xem! Có hương hoa không?"

Ta do dự: "Hương hoa?"

Cao Thành kéo ta đi về phía bàn trà: "Khi trẫm về cung phát hiện trên cánh hoa mặc anh có sương đọng, nghĩ rằng nếu không hái trước khi mặt trời lên thì sẽ không hái được nữa," hắn ta làm nũng như một đứa trẻ, khẽ đá vạt áo phàn nàn, "Cánh hoa quá nhỏ, hái đến mức trẫm mệt ch*t đi được, còn làm ướt hết cả người."

Trong lòng ta thả lỏng, cười nói: "Sương sớm hái từ cánh hoa mặc anh? Một chút nước này mà tốn công tốn sức đến thế, sao Hoàng thượng không sai người đi hái? Chẳng lẽ chính ngài tự leo cây hoa mặc anh sao?"

Cao Thành không hài lòng: "Để cho nàng uống, sao có thể để bọn nô tài đi hái được?"

Ta cười nói: "Cho ta sao?"

Cao Thành tranh công: "Trẫm đâu có uống mấy thứ trà hoa nhẹ nhàng này, tất nhiên là cho nàng rồi."

Lúc này ta mới cười cầm lấy cái vò thanh hoa đó xem kỹ, chưa đến một nửa, bên mép còn có hai cánh hoa mặc anh đang trôi, ta chu môi với Cao Thành: "Sao Hoàng thượng không hái nhiều hơn chút nữa? Thế này còn chưa đủ để pha một ấm Kính Đình Lục Tuyết* nữa."

(*) Kính Đình Lục Tuyết: một loại trà xanh nổi tiếng của Trung Quốc.)

Cao Thành lập tức phàn nàn: "Trẫm hái mấy thứ này mất hơn một canh giờ đấy," hắn ta hơi khoa trương đưa tay vào khuỷu cổ ta, thấy ta nghiêng đầu né cái lạnh ẩm ướt thì đắc ý làm nũng, "Tay áo của trẫm đều ướt sũng cả rồi, nàng thử xem thì biết, sương sớm này khó hái lắm."

Ta dùng hai tay nắm lấy cổ tay hắn ta cười duyên, hơn một canh giờ trước đã về cung, nói như vậy thì đã thương lượng xong rồi.

Trong mắt Cao Thành như có gì đó ngứa ngáy, ta biết hắn ta muốn ôm ta vào lòng, nhưng Cao Thành đứng dậy cười với ta: "Nàng mau pha ra nếm thử đi, nếu ngon, trước khi hoa mặc anh rụng hết, trẫm sẽ hái cho nàng mỗi ngày."

Ta nhìn Cao Thành đang bước vào nội thất: "Hoàng thượng định đi đâu vậy?"

Bước chân Cao Thành vẫn vội vã, nhưng giọng nói lại mang theo nụ cười: "Thay bộ quần áo khô ráo mới ôm nàng được chứ."

Ta ngẩn ra: "Hoàng thượng, đã qua giờ lâm triều rồi."

Cao Thành không quay đầu lại: "Đã qua rồi thì ngày mai nói tiếp vậy."

Cao Thành lâm triều vốn luôn tùy hứng, nhưng Tả Tướng hôm nay hắn ta sẽ lâm triều, Vũ Uy Hầu trở về triều, Cao Thành ít nhất cũng nên lâm triều lộ diện một chút, để cho bọn triều thần đang ngồi trên hai thuyền yên lòng.

Nếu hôm nay ngay cả triều cũng không cần lên, vậy hôm qua không chỉ không có đao quang kiếm ảnh, mà còn phải là chủ khách đều vui. Nhưng làm sao có thể chủ khách đều vui được?

Cả hai bên đều muốn lấy thứ từ tay đối phương, đạt được thỏa thuận tất nhiên đều phải có nhượng bộ, đều có chỗ không hài lòng, Cao Thành vui vẻ thoải mái như vậy, tất nhiên là Vũ Uy Hầu phải nhượng bộ nhiều hơn, vậy sự không hài lòng của Vũ Uy Hầu tất nhiên cũng nhiều hơn.

Một vị chủ tướng nắm giữ binh quyền, đại quân vây thành lại ôm lòng bất mãn với Hoàng đế, Cao Thành lại không tảo triều, để mặc Vũ Uy Hầu thông đồng với bọn triều thần trước sao?

Ta nghĩ mãi không rõ, vì vậy khi Cao Thành mặc một thân nhuyễn bào vân mây màu trắng ôm ta pha Kính Đình Lục Tuyết, ta lập tức làm nũng nói: "Đêm qua Hoàng thượng trêu đùa ta như vậy, hôm nay chỉ có chút sương sớm hoa mặc anh này thì không bù đắp được đâu."

Cao Thành cười: "Vậy, bây giờ bù cho nàng nhé?"

Ta giận dỗi muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn ta: "Hoàng thượng vì để Tiết Thục Phi vui lòng, trêu đùa ta xong lại đi tìm nàng ta, giờ bị nàng ta đuổi ra lại đến tìm ta, vậy ta cũng không cần Hoàng thượng nữa."

Cao Thành vừa tức vừa buồn cười không cho ta vùng vẫy: "Ai nói tối qua trẫm đến chỗ Tiểu Khiết?"

Ta dùng ngón tay bấu vào vạt áo hắn ta, giọng mang theo âm mũi ấm ức: "Chính là đã đi mà, đến mức đó rồi còn phải đi, lại còn đi gấp như vậy, chắc chắn là đi tìm Tiết Thục Phi rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK