• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cười nói: "Biết một chút, có lẽ cũng không hết. Ta không biết cha mẹ ta ch*t như thế nào, đại ca cũng chẳng nói cho ta. À, có lẽ nương nương không biết, đại ca ta là một nha dịch ở Hình bộ, chính là người bị Triệu đại nhân gi*t vì tội không hoàn thành trách nhiệm đó. Nên ta sớm biết cha mẹ ta thực ra là vật hiến tế bị Triệu phủ gi*t để đẩy Tiết phủ lên đầu sóng ngọn gió, có lẽ đại ca biết được điều gì đó nên mới bị Triệu đại nhân diệt khẩu. Đây vốn là cuộc tranh đấu giữa Triệu thị và Tiết thị, sở dĩ chọn hai ngư dân làm vật hiến tế, là vì hai phủ các ngươi đang tranh giành Ôn Du hà đã nuôi sống hàng ngàn hàng vạn ngư dân kia, cái gì mà cá chỉ bạc, chẳng qua chỉ là cái cớ, thứ các người thật sự muốn tranh là quyền kiểm soát Ôn Du hà.

Đó là đống bạc trắng bóng đấy, là thứ mà Triệu phủ thiếu nhất, nên tất nhiên Triệu Chỉ phải dùng hết mọi thủ đoạn để vu oan Tiết phủ, hắn ta đã gi*t cha mẹ ta. Để trút giận vì bị Tiết phủ cướp mất Ôn Du hà, hắn mượn tay binh tướng của Vũ Uy Hầu ở Ảnh đô đốt sạch tất cả thuyền đánh cá trên Ôn Du hà, tàn sát hơn ba nghìn ngư dân nghèo khổ trong một đêm. Vì vậy các ca ca tỷ tỷ của ta, cả tiểu muội muội Liễu Nha Nhi năm tuổi, đều bị tàn sát trong một đêm, nương nương à, tất cả người thân của ta trên đời này, Triệu phủ không để lại cho ta lấy một người còn sống." Ta nhìn Hoàng hậu, cười khẽ: "Mà tất cả những điều này, chỉ để thị uy trút giận với Tiết phủ thôi."

"Sao ngươi lại biết được những điều này?"

"Nương nương không biết tấu chương của Hoàng thượng ta đều được xem sao? Hơn nữa, tin tức từ toàn bộ mật thám ở Bắc Tề, Hoàng thượng vẫn luôn không đề phòng người bên cạnh."

Hoàng hậu cười nói: "Nếu giữa chúng ta đã có mối thù sâu nặng như vậy, hôm nay ngươi đến đây là để gi*t ta sao?"

Ta cười nhìn nàng ta: "Ta là người rất phân biệt thân sơ, trên đời này tỷ tỷ đối xử với ta tốt nhất, những kẻ làm tổn thương, gi*t hại nàng ấy mới là những kẻ ta căm hận nhất. Vì vậy nương nương, hiện giờ mục tiêu của chúng ta giống nhau, sao không liên thủ chứ?"

17. Gi*t vua - Có thể chăng?

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ta: "Ngươi muốn gi*t Hoàng thượng?"

Ta cười nhìn nàng ta: "Ta chỉ muốn gi*t Hoàng thượng, nhưng mình ta không thể làm được, nhưng ta biết nương nương có thể, nương nương thực sự sắp ra tay gi*t hắn ta rồi, phải không?"

Hoàng hậu cười nhạt một tiếng: "Bổn cung đã trở thành tù nhân, việc gi*t vua, không có tâm cũng chẳng có sức."

Ta cười nhẹ: "Ta từng đoán với nương nương rằng đứa con của Tiết Thường Khiết có lẽ là con của hòa thượng ở Quang Hoa tự, nương nương lập tức khẳng định không phải, nên nương nương rất rõ hành tung của Hoàng thượng ở Quang Hoa tự." Ta nhìn Hoàng hậu: "Nên ta đoán Quang Hoa tự này, phần lớn tăng nhân trong chùa có lẽ đều là người của nương nương, đây mới là nguyên nhân chính khiến Thái hậu và Vũ Uy Hầu đồng ý đưa nương nương đến đây phải không? Hơn nữa ta đoán Vũ Uy Hầu chắc chắn còn để lại người cho nương nương và Thái hậu, chỉ cần ông ta rời khỏi Ảnh đô an toàn, là nương nương có thể ra tay, đúng không?"

Hoàng hậu chăm chú nhìn ta một lúc, sau đó cười nhẹ: "Bổn cung càng ngày càng thích dáng vẻ thông minh này của ngươi."

Ta dùng hộ giáp tơ vàng che mắt trái, cười quyến rũ: "Nương nương thích nhất dáng vẻ này của ta phải không? Mỗi lần nương nương nhìn ta dịu dàng như vậy, nương nương đang nghĩ gì nhỉ? Có phải đang nghĩ đến hình ảnh ta treo trên cột trụ hoa biểu ở Phương Hoa điện không?"

Hoàng hậu cười nói: "Bổn cung cảm thấy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ yêu ch*t dáng vẻ đó của ngươi."

Ta cười rạng rỡ: "Vì vậy ta muốn mượn tay nương nương để gi*t hắn ta, bởi vì chỉ có hắn ta ch*t, ta mới có thể sống, ta vốn chỉ lo cho tính mạng của bản thân, nương nương cũng biết rõ điều đó mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK