Ta không hiểu tại sao Cao Thành lại yêu nó, nhưng ta biết Cao Thành không giả vờ. Hắn ta chưa bao giờ hạ mình giả vờ, sự dịu dàng nuông chiều, vẻ ti tiện độc ác của hắn ta, hắn ta đều không thèm che giấu.
Sự quan tâm của Cao Thành đối với đứa trẻ này vượt quá dự đoán của tất cả mọi người, kể cả Tiết Thường Khiết.
Ta dần dần hiểu ra tại sao Tiết Thường Khiết lại khoe khoang rằng Cao Thành chỉ thuộc về một mình nàng ta.
Khi Cao Thành nhìn ta đắm đuối như bây giờ, lại vì không muốn làm đau ta mà cố gắng kiềm chế, giữa hai hàng lông mày lộ ra chút tủi thân, khi hắn ta nhìn ta với vẻ tủi thân gần như làm nũng như vậy, trong đầu ta chợt trống rỗng trong nháy mắt.
Sau khi nhìn thấy vẻ xót xa xen lẫn với ấm ức và bất lực trong mắt ta, Cao Thành như si mê hôn lên xương quai xanh, cổ, mắt và bông hoa bỉ ngạn của ta.
Kể từ lần đó, Cao Thành thường cho ta thấy sự tủi thân của mình. Mấy ngày nay hắn ta còn học cách phối hợp với giọng nói hơi khàn khàn như hiện tại, là chất giọng khi vừa tỉnh giấc sau một đêm xuân tận hứng: "Trẫm đã đi thẳng từ Ngự thư phòng đến tìm nàng." Nhưng hắn ta không tiếp tục trêu chọc ta, chỉ hơi nhíu mày: "Hoàng hậu và Tiểu Khiết không hòa thuận, nàng đừng có cứ xen vào như vậy."
Cao Thành thích ta hơi bướng bỉnh một chút. Ta dùng đầu ngón tay mân mê hoa văn hình đám mây của hắn ta: "Thần thiếp cũng không hợp với Tiết Thục phi của Hoàng thượng, tất cả phi tần trong cung đều không hợp với Tiết Thục phi của Hoàng thượng, nên thần thiếp không có lỗi, lỗi là ở Tiết Thục phi. Trong cung ai ghét Tiết Thục phi, thần thiếp sẽ trò chuyện với người đó."
Cao Thành hơi giận, nhưng nhiều hơn là bất lực. Hắn ta dùng một tay nâng má ta, vuốt ve dỗ dành nhẹ nhàng: "Đừng nghịch ngợm nữa, nàng chẳng hiểu gì cả, chỉ biết bướng bỉnh thôi. Nếu còn không biết điều, trẫm sẽ giận đấy."
Giống như khi hắn ta dỗ Tiết Thường Khiết vậy.
Nhưng ta hiểu chuyện hơn Tiết Thường Khiết, hiểu chuyện hơn nhiều.
Ta khẽ chớp hàng mi dài, chu môi phát ra giọng mũi, đó là một chút tủi thân mang theo đôi phần quyến rũ.
Cao Thành vô thức ôm ta vào lòng. Ta biết hắn ta rất muốn ôm chặt ta, nhưng hắn ta không thể ôm eo ta. Ta tưởng hắn ta sẽ buông tay, nhưng hắn ta lại cúi người bế ngang ta lên. Ta hơi sợ: "Hoàng thượng, ngài sẽ làm thần thiếp ngã mất, hãy thả thần thiếp xuống."
Cao Thành cười nhẹ, hôn lên cổ ta: "Không đâu."
Hắn ta quá cao lớn, ta sợ hãi khi bị treo lơ lửng như vậy, đành phải ôm lấy cổ hắn ta. Hắn ta bế ta lên phượng liễn, cẩn thận đặt ta xuống, dịu dàng ôm ta vào lòng rồi ra lệnh khởi giá. Hắn ta không hề nhìn Mộc Đàn đi cách ta một bước chân, như thể hắn ta không trông thấy cái bụng to giống như ta của Mộc Đàn vậy.
Chẳng trách ba tháng trước Tiết Thường Khiết trong cơn tức giận đã nói hắn ta là kẻ mù.
Cao Thành không phải kẻ mù, đôi mắt hắn ta thực ra rất đẹp, như nước thu, như hàn đàm, dịu dàng tựa lưỡi dao, ôm trọn toàn bộ.
Nghe nói lúc còn nhỏ tính tình hắn ta rất ôn hòa, giống như đôi mắt trong veo tựa làn nước thu kia của hắn ta, chắc hẳn đó chỉ là lời đồn thôi.
Cao Thành ôm ta ngồi trong lòng, gác cằm lên trán ta. Cánh hoa bỉ ngạn bị hắn ta ép nhăn nhúm, nhưng ta chỉ cần cựa quậy một chút, hắn ta sẽ ôm ta chặt hơn một chút, vậy nên ta đành ngồi yên.
Cao Thành không cho ta động đậy, nhưng chính hắn ta lại liên tục cử động. Ngón cái tay phải hắn ta khẽ đặt lên vùng lông mày và mắt trái của ta, thỉnh thoảng lại dùng bụng ngón tay vuốt ve hàng mi của ta.
Ta nắm lấy tay hắn ta, nhưng không mè nheo tỏ vẻ bất mãn như Tiết Thường Khiết. Cao Thành không thích bị người khác cắt ngang, ta thấy hắn ta chán ngấy Tiết Thường Khiết nhiều lần rồi.
Vì ta ngoan ngoãn nên sau khi xuống phượng liễn, hắn ta khẽ hôn lên mắt trái ta.