• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm Trung thu, ta vẽ xong hoa điền màu xanh thẫm trên trán, thoa son môi đỏ thắm, búi tóc mây nhẹ nhàng, soi gương mỉm cười, đóa hoa Bỉ Ngạn trên trán dường như đã bén rễ trong cơ thể ta, chỉ cần chớp mắt là có thể đong đưa yêu kiều, cả phòng nở rộ hoa.

Điểm chút son đỏ, cuối cùng Liễu Nhứ cũng không còn lý do gì để nói sắc mặt ta như vừa bị đào từ mộ ra nữa.

Hoàng hậu nương nương sắp xếp chu đáo, ta che mặt bằng lụa mỏng, thay thế vũ nữ lên sân múa trống Khương. Cao Thành nhìn những đóa hoa túy tâm lan từ eo bụng đến lưng ta, trợn tròn cả mắt, ngay cả khi Tiết Thường Khiết giận dỗi ném nhẹ chén vàng cũng không thể đánh thức hắn ta.

Ta khẽ cong môi cười, Cao Thành chỉ thích dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nữ tử, nên tất cả phi tần trong cung, kể cả Tiết Thường Khiết đều chưa từng có chút đanh đá chua ngoa nào. Vì muốn được Hoàng đế ân sủng thương yêu, dù trong lòng Tiết Thường Khiết có chua xót, ghen tị đến mấy, cũng không thể theo bản tính mà lật bàn.

Ta chưa kịp múa xong bài đó, khi vừa dùng hộ giáp tơ vàng vén lớp lụa mỏng thứ hai từ vai xuống, Cao Thành đã không thể kìm nén được nữa mà rời khỏi ngai vàng. Hắn ta nhảy lên sân khấu múa trống Khương, bước chân gấp gáp tiến về phía ta.

Ta không thể kiểm soát được cơ thể đang hơi run rẩy của mình, ánh mắt nhìn Cao Thành nhất thời cũng quên mất phải tiếp tục thể hiện sự quyến rũ tột cùng, ta không thể giấu được vẻ sợ hãi trong đáy mắt.

Nhưng ánh mắt Cao Thành càng thêm hứng thú, khi ta lùi lại, hắn ta bỗng bước nhanh về phía trước.

Sân múa trống Khương lập tức hỗn loạn, ta dùng chút lý trí còn sót lại cố gắng lên tiếng: "Tấu... tấu nhạc, Hoàng thượng, vẫn còn đang tấu nhạc!"

Khóe môi Cao Thành cong lên nụ cười tà: "Xấu hổ à?"

Sau ngày hôm đó, Tiêu Phòng điện trong cung không còn là nơi bị triều thần công kích là nơi d. â. m l. oạn nhất nữa, các phi tần cung nữ trong cung cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta, ngay cả Liễu Nhứ khi đến bắt mạch cho ta cũng lúng túng cúi thấp đầu, nói chưa được hai câu đã vội vàng rời đi.

Ta khoác áo choàng lông cáo trắng như tuyết đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Liễu Nhứ cẩn thận xác nhận không ai nhìn thấy nàng ấy đến chỗ của ta mới dám rời đi, ta tự giễu cười nhẹ.

Ngay cả Triệu ma ma cũng không còn đến kể lể về sự cô đơn lạnh lẽo của Hoàng hậu nương nương nữa, hiển nhiên Liễu Nhứ cũng không muốn đến chỗ của ta.

Lần nhục nhã đó là do ta tự chuốc lấy.

Tiếng nhạc, tiếng người trên sân khấu múa trống Khương vốn ồn ào, nếu ta không lên tiếng, Cao Thành đang đỏ mắt vì ham muốn căn bản sẽ không nghĩ đến việc ra lệnh cho tất cả mọi người không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sao ta có thể quên Cao Thành thích gì nhất chứ, chỉ mới dưỡng thương hơn một tháng, không ngờ ta lại quên mất hắn ta thích gì nhất rồi.

Hắn ta cuồng si những ánh mắt sợ hãi yếu đuối, cũng cuồng si những lần cưỡng ép chiếm hữu như đang xâm phạm.

Cao Thành sai người đi lấy một lượng lớn hoàng kim.

Những đồng hoàng kim lăn lóc khắp mặt đất còn sạch sẽ hơn ta.

Khi Cao Thành nhảy xuống khỏi sân khấu múa trống Khương, hắn ta như một con sư tử đực đắc ý, ta nằm trên trống Khương bất động nhìn những ngôi sao thật lâu.

Hóa ra trăng đã lên đỉnh đầu từ lâu.

Hóa ra trong dàn khán giả ngồi bên dưới, ngoài những phi tần trong cung được Cao Thành gọi đến, còn có cả ánh trăng mà ta yêu thích nhất từ thuở bé.

Khi ta nói với Liễu Nhứ rằng nàng ấy không cần đến nữa, nàng ấy như trút được gánh nặng, nàng ấy không muốn phụ lòng tình cảm tỷ muội, nhưng Tiêu Phòng điện bị vạn người khinh miệt, nguyền rủa, nàng ấy thực sự không muốn đến chút nào.

Nhưng Liễu Nhứ không đến, các phi tần khác lại bắt đầu đến.

Bởi vì Cao Thành bắt đầu ngày ngày đến chỗ ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK