Lần này lớp phó học tập Trương Siêu đứng thứ hai, Thẩm Đông Dã ngồi cùng bàn với cậu ấy.
Nhưng tôi đã chọn vị trí trước mặt cậu ấy.
Chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ, hành lang bên ngoài ồn ào, lão Trương thỉnh thoảng sẽ nằm trên cửa kính nhìn trộm.
Tôi chọn chỗ đó.
Tôi đặt cuốn sách xuống và đang suy nghĩ làm thế nào để chào hỏi một cách tự nhiên và trôi chảy nhất.
Có ai đó dùng bút gõ nhẹ vào lưng tôi.
Vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt vui vẻ của Thẩm Đông Dã:
“Lê Lâm Lâm, thật trùng hợp, bọn mình lại gặp nhau.”
Không phải trùng hợp.
Đây là kết quả của sự nỗ lực không ngừng và kế hoạch cẩn thận của tôi…
Cách cậu ấy gần một chút.
Lý Lãng ngồi sau Thẩm Đông Dã.
Nhìn sự tương tác giữa hai chúng tôi, cậu ta tức ch-ếc.
Sau giờ học tìm tôi:
“Lê Lâm Lâm, thi cuối kỳ cậu ăn may thôi. Tớ không tin thi giữa kỳ này cậu còn có thể mèo mù vớ phải cá rán nữa.”
Chỗ ngồi nửa học kỳ đổi một lần, tôi không thể lơ là.
Cậu ấy tốt như thế, xung quanh có rất nhiều bạn gái ưu tú.
Nếu như không lắc lư dưới mắt cậu ấy mỗi ngày, cậu ấy chắc chắn sẽ quên tôi ngay.
Tôi lấy hết tiền tiêu vặt vất vả kiếm được lén đi duỗi tóc.
Tôi đã mua rất nhiều phụ kiện tóc đẹp.
Tôi đi siêu thị và ngửi mùi thơm của từng loại dầu gội.
Tôi vượt lười, ngày nào cũng dùng dầu xả.
Hôm đổi dầu gội đầu, chiếc mũi ch-ó của lớp phó Trương Siêu hít hít:
“Mùi gì thế nhỉ, thơm quá.”
Thẩm Đông Dã rướn cổ, cuối cùng ghé mũi vào đuôi tóc của tôi, cười nói:
“Là dầu gội của Lê Lâm Lâm, có mùi hoa dành dành.”
Có trời mới biết lúc đó tim tôi đập nhanh đến mức nào.
Là sự hồi hộp và niềm vui to lớn bị giấu kín.
Bởi vì tất cả những gì mình lén làm, đối phương đều biết.