Hôm đi học lại, tôi thấy một phong thư màu hồng để trong ngăn bàn.
Tôi tưởng có người đưa cho Thẩm Đông Dã nhưng đặt nhầm.
Tôi cầm lên, ném về phía sau:
“Của cậu này, sau này bảo fan hâm mộ tìm đúng chỗ ngồi của cậu được không?”
Thẩm Đông Dã cầm lấy nhìn lướt qua, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
“Lê Lâm Lâm, cái này hình như gửi cho cậu.”
???
Tôi đưa tay giật lấy.
Thẩm Đông Dã giang tay ra:
“Nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là học, anh trai khuyên em không nên yêu sớm. Với đầu óc này mà yêu sớm thì thành tích học tập chắc chắn sẽ tụt dốc.”
Trương Siêu ở cạnh phụ họa:
“Đúng đúng đúng, tên này chắc chắn xem cậu biểu diễn, thấy sắc nảy lòng tham, cậu ta chắc chắn không thích tâm hồn cậu đâu.”
Trời ơi.
Yêu đương tầm này được mấy người chạm đến tâm hồn chứ?
Đối với tôi chắc chắn là thấy sắc nảy lòng tham rồi.
Chỉ có Gia Di hiểu tôi.
Cậu ấy đ-á-nh Thẩm Đông Dã và Trương Siêu mỗi người một cái:
“Tớ khuyên các cậu đừng xen vào việc của người khác, các cậu đang ghen tỵ với sức quyến rũ của Lâm Lâm nhà tớ sao?”
Nhưng cậu ấy lén tám chuyện với tôi:
“Chúng ta lén đi gặp bạn nam kia, nếu đẹp trai thì cho cậu ta một cơ hội theo đuổi.”
Tôi không đi gặp.
Có đẹp trai nữa cũng không có khả năng đẹp bằng Thẩm Đông Dã.
Tôi nghiêm túc viết một bức thư hồi âm để từ chối.
Đây là lá thư tình đầu tiên tôi nhận được trong đời.
Nó xứng đáng được đối xử nghiêm túc.
Lý Lãng cười nhạo tôi:
“Chỉ là một bức thư tình mà thôi, chẳng lẽ cậu nghĩ mình có sức quyến rũ vô hạn phải không? Mỗi tháng tớ đều phải nhận một chồng thư tình như thế này.”
Học múa từ bé vừa trắng lại vừa gầy.
Thật sự rất nổi bật và dễ dàng chiếm được cảm tình của các bạn nam.
Tôi cười đáp lại cậu ta:
“Thế Thẩm Đông Dã có giục cậu viết thư hồi âm để từ chối những người tỏ tình đó không?”
Mặt Lý Lãng biến sắc.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, lấy lại mặt mũi của bản thân:
“Nhiều quá, sao tớ từ chối hết được?”