Các bạn cùng lớp đều đã ra về hết.
Trong lớp chỉ còn tiếng chổi tre xào xạc.
Trong không gian tĩnh lặng, bụi bay cao mù mịt giống như vô số máy dò đang quét qua những suy nghĩ thiếu nữ của tôi.
Bây giờ chỉ còn hai đứa bọn tôi, có lẽ phải nói điều gì đó.
Nhưng tôi lục lọi trong đầu cả nghìn lần vẫn chưa tìm thấy chủ đề phù hợp thì đã dọn dẹp xong rồi.
Bầu trời giống như bị thủng một lỗ, vẫn còn đang mưa to.
Tôi đứng dưới tầng, nhìn mấy người còn lại đang được bố m-ẹ đón về.
Thẩm Đông Dã ôm cổ một bạn nam trong lớp:
“Chu Đại Tráng, mày dẫn tao đến trạm xe buýt.”
Cậu ấy quay đầu thấy tôi, hỏi:
“Lê Lâm Lâm, người nhà đến đưa ô cho cậu không?”
Không đâu.
Lớp 10 ở phân hiệu khác không cùng khu trung tâm với chị.
Bố sẽ đi đón em trai, m-ẹ sẽ đưa ô cho chị gái.
Về phần tôi, tôi luôn nghĩ đến cách giải quyết của riêng mình, tôi nắm chặt lòng bàn tay:
“Có”.
Tôi nói dối.
Bởi vì không muốn người trong lòng biết mình luôn là người bị lãng quên.
Thẩm Đông Dã gật đầu, cậu ấy và Chu Đại Tráng bước đi trong màn mưa.
Năm phút sau, tôi là người duy nhất còn lại trong cả dãy phòng học, nhưng mưa vẫn không ngớt. Tôi lặng lẽ thở dài, đội cặp sách lên đầu lao thẳng vào màn mưa lớn.
Sau khi ra khỏi cổng trường, một chiếc xe buýt vụt qua tôi.
Trong sắc trời tăm tối, tôi thấy Lê Trân Trân ngồi dựa vào cửa sổ, vùi đầu làm bài thi.
Mà m-ẹ tôi đặt tay lên lưng ghế, dùng thân mình tạo ra một khoảng không gian yên tĩnh cho chị ấy.
Thoắt cái, xe buýt rời đi, nước b.ắ.n rất cao hướng mạnh về phía tôi.
Ngay lúc nó chuẩn bị b.ắ.n tung tóe khắp người tôi thì một chiếc ô màu đen bất ngờ chặn lại.
Tôi quay lại thì thấy nụ cười rạng rỡ của Thẩm Đông Dã:
“Sao thế? Tay tớ nhanh quá, đúng không?”
Sau khi cậu ấy đưa Chu Đại Tráng lên xe buýt lại cầm ô quay lại.
Lòng tôi đau thắt, mắt đỏ hoe:
“Thẩm Đông Dã, có ai từng nói…cậu giống mặt trời chưa?”