Đến khi tôi đến trường, cậu ấy cũng không ở trong lớp.
Lý Lãng ở đây.
Cậu ta gọi tôi ra ngoài.
Sau cơn mưa, bầu trời quang đãng, mùi bùn đất ẩm ướt thoang thoảng đầu mũi.
Cậu ta hùng hổ dọa người:
“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”
“Không, không có…”
“Đừng tưởng cậu ấy che ô là có ý với cậu, cậu ấy luôn đồng cảm với kẻ yếu mà thôi.”
“Nếu thành tích của cậu cứ tiếp tục thấp lẹt đẹt thế này, học kỳ sau các cậu không làm bạn cùng bàn nữa đâu.”
Quay lại lớp học, Thẩm Đông Dã đã đến, cậu ấy liếc nhìn Lý Lãng.
Lý Lãng cười híp mắt ôm lấy tay tôi:
“Tớ và Lâm Lâm là bạn tốt, cậu nhìn tớ thế làm gì?”
Đúng là dối trá.
Tôi gạt tay cậu ta, về chỗ ngồi.
Đầu mũi Thẩm Đông Dã ửng đỏ, hắt xì hơi liên tục, cậu ấy ném cho tôi một hộp sữa chuối:
“Đi lấy cho anh trai một bình nước ấm, đây là tiền uống nước.”
Lý Lãng trừng mắt:
“Thẩm Đông Dã, cậu lấy sữa chuối tớ đưa cậu cho người khác.”
Thẩm Đông Dã ném sữa về phía cậu ta:
“Thế thì trả cậu đây. Lê Lâm Lâm, tớ nợ cậu sữa trước nhé.”
Lý Lãng suýt chút nữa tức ch-ếc.
Tôi rót nước ấm cho cậu ấy kèm theo ít thuốc cảm.
Thẩm Đông Dã sợ đắng nhưng tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy vẫn phải nuốt xuống.
Tiết tự học sáng gần kết thúc, Gia Di mới lững thững đến muộn.
Thành tích của cậu ấy tốt, tìm bừa một cái lý do, chủ nhiệm lớp cũng không trách mắng.
Sau khi tan lớp, tôi hỏi cậu ấy mấy hôm nay cứ xuất quỷ nhập thần đi đâu thế.
Sắc mặt cậu ấy đỏ ửng, hai mắt sáng lên:
“Lâm Lâm, tớ gặp tình yêu đích thực rồi. Anh ấy rất đẹp trai, lần sau tớ dẫn cậu đi làm quen.”
Tôi nói với cậu ấy:
“Gia Di, tớ quyết tâm phải học thật giỏi.”
“Chẳng phải cậu vẫn đang học đấy sao?”
“Không giống.”
Trước giờ tôi học như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ.
Bây giờ tôi học là để có thể sánh đôi bên cạnh Thẩm Đông Dã.
Tôi thực sự đã cố gắng hết sức.