Thực sự, sau cái ôm đó, chúng tôi rất ít liên lạc với nhau.
“Lê Lâm Lâm, sinh nhật tuổi 19 vui vẻ!”
Nước mắt tôi rơi xuống.
“Cậu ước gì vào ngày sinh nhật thế?”
Tôi cười haha:
“Không ước.”
“Khi còn học cấp 3, sinh nhật nào tớ cũng ước một điều: Mong rằng Thẩm Đông Dã sẽ thích mình.”
“Nhưng điều đó không thành sự thật. Tất cả chỉ lừa trẻ con nên giờ tớ không tin nữa”.
Tôi tự nói chuyện một mình, không quan tâm đối phương có nghe thấy hay không.
“Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.”
“Nếu như không đuổi theo cậu thì tớ sẽ không cố gắng như vậy.”
“Nếu như không phải vì để đến gần cậu, tớ cũng không thay đổi trở nên dũng cảm.”
“Là cậu khiến tớ dũng cảm phản kháng, dũng cảm bày tỏ, cố chấp theo đuổi.”
“Thẩm Đông Dã…”
Hô hấp tôi dần chậm lại,
“Chính cậu đã điểm tô sắc màu vào thanh xuân của tớ.”
Mặc dù.
Tình yêu thầm kín của tôi là một cái cây sẽ không bao giờ nở hoa.
Cũng chính cậu.
Khiến tớ phát triển, trưởng thành.
Là cậu.
Khiến tớ được đứng trên cao ngắm nhìn phong cảnh.
Vậy nên.
Cảm ơn Thẩm Đông Dã.
Cảm ơn cậu xuất hiện trong tuổi mười sáu của tớ.
Cảm ơn cậu thắp sáng thanh xuân của tớ.
Cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tớ.
Trong mơ màng dường như tôi nghe thấy cậu ấy nói gì đó.
Nhưng đầu tôi nặng quá, chìm vào giấc ngủ luôn.
Ngày hôm sau mười giờ mới tỉnh.
Nghe bạn cùng phòng đang bàn tán:
“Anh chàng dưới tầng không biết đang chờ ai.”
“Đẹp trai ghê.”
“Chắc chắn không phải trong học viện bọn mình. Trong học viện bọn mình chỉ có dưa móp táo nứt thôi.”
Những ký ức dần dần ùa về trong đầu, tôi xấu hổ không thôi.
Đập vào ván giường thình thịch.
Tôi lấy điện thoại muốn nói vài câu để gỡ gạc lại.
Nhưng thấy tin nhắn của Thẩm Đông Dã.
“Dậy thì xuống đây.”
“Tớ đứng dưới lầu chờ cậu.”
Tôi nghển cổ và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai dưới tầng cũng ngước lên nhìn.
Ánh nắng mùa đông chiếu rọi khắp người anh, giống như vô số lần hồi cấp 3, cậu ấy ôm một bó hoa cúc cười vẫy tay với tôi:
“Lê Lâm Lâm.”