Sắc mặt Kỷ Tuyên rất khó coi. Thậm chí chàng còn suy nghĩ có phải là bởi vì mấy ngày nay chàng đối xử với Kỷ Du quá mức buông thả nên mới để cho nàng bỗng nhiên to gan như vậy, lại có thể uống thành cái dạng này.
Nhưng mà giờ phút này Kỷ Du không biết được chàng đang tức giận bởi vì đầu óc nàng đang choáng váng, ánh mắt mơ màng, cảm thấy thân thể vừa mệt vừa nặng trĩu, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi, chỉ muốn gục đầu xuống ngủ, đã không còn hơi sức để chú ý Kỷ Tuyên.
“Thật là khó chịu, rất buồn ngủ…” Nàng híp mắt, ánh mắt mê mang không rõ, có chút khó chịu cau mày.
Mượn ánh đèn yếu ớt trong xe, Kỷ Tuyên thấy đầu nhỏ của nàng xiêu vẹo dựa vào vách xe, cứ lắc la lắc lư theo nhịp đi của xe ngựa, hiển nhiên là rất không thoải mái.
Chàng vốn tức nàng không để ý tới thân thể mình, làm càn uống rượu, không muốn cho nàng sắc mặt tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng thì lòng dạ lại không kiên định được.
“Lại đây.” Tuy giọng điệu không tốt nhưng vẫn vẫy tay gọi nàng.
“Ca ca…” Tay nhỏ đặt lên bàn tay to của chàng, người cũng thuận thế đứng lên, đang lúc hoa mắt chóng mặt, còn chưa đứng vững đã ngã nhào về phía chàng.
Đầu nhỏ đụng vào lồ ng ngực rắn chắc, hương rượu nồng đậm lan tràn, Kỷ Tuyên kéo nàng lên bục xe, ngồi nghiêng để nàng dựa vào hõm vai chàng.
Từ vách xe cứng rắn đổi thành hõm vai tương đối mềm mại, gương mặt kề sát vào vải vóc thượng hạng, trong mũi tràn ngập hương vị mát lạnh trên người Kỷ Tuyên, cảm giác này thoải mái hơn, Kỷ Du hài lòng nhắm mắt, dịch đầu tìm được tư thế dễ chịu nhất, ôm cánh tay Kỷ Tuyên ngủ.
Trong thời khắc vừa mơ màng vừa khó chịu này, nàng chỉ theo bản năng tìm kiếm sự thoải mái, căn bản không nghĩ tới dáng vẻ ngủ vù trong lồ ng ngực ca ca này có thích hợp hay không.
Kỷ Tuyên càng sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, tiếng lộc cộc đặc biệt rõ ràng trong đêm, trong xe, ánh đèn vàng ấm áp vẫn chập chờn mờ tối. Gió đêm mang theo hơi lạnh len lỏi vào, khẽ lướt qua làn tóc mai mềm mại của tiểu cô nương, hơi thở của nàng đều đều, đầu nhỏ dựa trong lồ ng ngực chàng bỗng nhiên tụt xuống một ít.
Kỷ Tuyên khẽ nâng khuỷu tay, ôm nàng sát lại, mắt phượng nhìn nàng không chớp, trong đáy mắt là một mảnh tâm tư sâu lắng khó nhìn thấu.
Nàng hiển nhiên đã ngủ say, đôi môi đỏ phấn nộn hơi vểnh lên, gò má trong cơn say nổi lên một rặng mây đỏ nhàn nhạt, xinh đẹp tuyệt trần.
Chàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn hồi lâu, gương mặt tuấn tú như ngọc quan trở nên chăm chú dị thường. Chàng đột nhiên nhấc tay lên, muốn sờ vào gò má xinh xắn của nàng để miêu tả hình dáng quen thuộc, nhưng tới gần thì lại dừng lại, ngón tay thon dài bỏ cuộc giữa chừng rồi lại dần dần siết chặt, chán nản thu tay về rũ xuống bên người, đột nhiên chạm vào bục xe cứng rắn lạnh như băng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút không cam lòng.
Đời này chàng thề phải bảo vệ nàng, yêu thương nàng, đem những nợ nần kiếp trước trả lại gấp bội cho nàng. Những thứ này chàng đều tự tin có thể làm được. Nhưng có vài nguyện vọng cho dù có làm mấy đời cũng không có cách nào thực hiện được ――
Bất kể chàng làm tốt đến đâu cũng vĩnh viễn không thể có được nàng.
Thậm chí ngay cả tư cách tranh giành cũng không có.
Ở trong lòng nàng, chàng là ca ca cùng cha khác mẹ, trừ cái này ra thì không còn thân phận nào khác.
Chàng biết chàng không phải nhưng lại không dám nói cho nàng, cũng không thể nói cho nàng.
Cả đời này chàng chỉ muốn yên ổn dùng thân phận huynh trưởng quan tâm nàng, yêu thương nàng, làm nàng hạnh phúc. Nhưng cho dù Tống Ngôn Thâm và Đoạn Thù đều không có cơ hội thì cũng không bao giờ tới lượt chàng. Trước sau gì chàng cũng phải chắp tay nhường nàng cho một nam nhân khác. Ngày đó rồi sẽ tới.
Đây là sự thật khiến chàng chịu vô vàn đau khổ nhưng lại không có cách gì.
Vận mệnh của chàng ngay từ đầu đã sai, cho dù sống lại bao nhiêu lần cũng không có cách nào sửa đổi, chỉ có thể… Cam chịu số phận.
************
Ngày hôm sau, khi Kỷ Du tỉnh lại thì mặt trời đã treo cao, Linh Miểu uyển đắm mình trong ánh nắng ấm áp.
Lúc Tuyết Ương và Thanh Tang vào phòng, Kỷ Du đang ngồi trên giường dụi mắt.
“Hình như tối hôm qua ta uống nhiều…” Lúc hai nha hoàn hầu hạ, Kỷ Du uể oải hỏi: “Đúng rồi, ta trở về kiểu gì?”
Tuyết Ương và Thanh Tang liếc nhau, trên mặt đều có một tia chần chờ, vẫn là Tuyết Ương đáp lời: “Là Quận vương đưa cô nương trở về.”
Thật ra Tuyết Ương muốn nói là Quận vương bế cô nương trở về, nhưng ngẫm lại vẫn nên thay đổi cách nói cho uyển chuyển một chút. Vừa nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua thì trong lòng Tuyết Ương lập tức có chút mâu thuẫn.
Tam cô nương mười ba tuổi, đã tới độ tuổi tránh hiềm nghi, tuy Quận vương là huynh trưởng của Tam cô nương nhưng thân mật như vậy dù sao cũng không quá thích hợp. Hơn nữa tối hôm qua tất cả nha hoàn của Linh Miểu uyển đều trông thấy Quận vương bế cô nương trở về, cũng không phải chỉ có mình nàng cảm thấy không tốt. Nàng muốn khuyên Tam cô nương sau này chú ý một chút nhưng lại không tiện mở miệng.
Dừng một chút, Tuyết Ương không chịu được nên dứt khoát hỏi dò: “Sao hôm qua cô nương uống thành như vậy?”
Kỷ Du mếu máo, không muốn nhiều lời nên ngay lập tức chuyển chủ đề, hỏi đến chuyện nàng để ý hơn: “Ca ca có tức giận không?”
“Chuyện này…” Tuyết Ương chần chờ một chút, châm chước nói: “Nô tỳ không quá chú ý, nhìn sắc mặt hình như không tốt lắm.”
Vậy thì là tức giận!
Trong lòng Kỷ Du nhảy một cái, đột nhiên có mấy phần lo lắng không yên, nàng thúc giục Thanh Tang mau chải đầu cho mình rồi lại bảo Tuyết Ương đến phòng bếp nhỏ nói họ làm một lồ ng bánh dày hoa.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Kỷ Du ăn qua loa cho xong bữa sáng sau đó cầm lấy khay sơn đỏ đựng bánh dày hoa thơm nức nóng hổi do phòng bếp nhỏ đưa tới đi ra ngoài. Ở trong phủ, Kỷ Du không thích để nha hoàn đi theo nên thường xuyên đi lại một mình, lúc này cũng giống vậy, một mình nàng đi đến Thiều Quang viện.
Lúc này là giữa giờ Tị, đã sớm qua thời gian dùng bữa sáng nhưng lại chưa tới bữa trưa, Kỷ Du là cố ý mang điểm tâm đ ến lấy lòng Kỷ Tuyên.
Vào Thiều Quang viện, từ trong miệng nha hoàn biết được Kỷ Tuyên ở thư phòng, nàng đẩy cửa vào nhưng không thấy người đâu, trên bàn để đầy sách, chén trà ở bên cạnh còn tỏa hơi nóng, nghĩ chắc là chàng vừa mới đi ra ngoài.
Có lẽ là tới kho sách tìm sách. Kỷ Du suy đoán trong đầu như vậy, cũng không nóng nảy mà đi đến bên cạnh bàn đọc sách, bỏ khay sơn đỏ trong tay xuống, tùy ý cầm lấy một quyển từ chồng sách, thấy là “Quốc luật sơ nghĩa” thì bỏ xuống, liên tiếp chọn ra mấy quyển nhưng đều không thú vị nên đành phải thôi, ánh mắt nhìn ngó lung tung, bỗng nhiên phát hiện dưới cuối cùng đặt một tập tranh, vội vàng vòng vào bên trong, cẩn thận nắm góc sách rút ra, thật vất vả mới cầm được vào tay thì lại đụng rơi quyển sách mỏng ở trên cùng.
Nàng bỏ tập tranh xuống, cúi người nhặt quyển sách kia, lúc đứng dậy thì thoáng nhìn thấy ngăn cuối cùng của bàn đọc sách mở ra một khe hở nhỏ, vừa hay có thể nhìn thấy đồ vật ở bên trong.
Thấy vật kia, tầm mắt Kỷ Du ngẩn ra một chút. Nghi ngờ nhìn một lúc nhưng vẫn không hoàn toàn xác định được, cuối cùng không kìm được tò mò, nàng duỗi tay kéo hết ngăn bàn ra.
Khi đồ vật bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt, Kỷ Du ngây dại.
Đờ đẫn nhìn một lúc lâu, nàng giơ tay cầm lấy món đồ chơi nhỏ ở trên cùng. Đó là một cái trống bỏi màu xanh vẽ hình em bé, sơn xanh phía trên đã bong ra vài mảng, loang loang lổ lổ cực kỳ cũ nát.
Kỷ Du liếc mắt một cái đã nhận ra đây là đồ chơi lúc nhỏ của nàng. Khi đó nàng có mới nới cũ, chơi không bao lâu đã chán, cũng không biết vứt đi chỗ nào. Nàng không thèm để ý, cũng chưa bao giờ đi tìm.
Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Kiềm chế ngạc nhiên trong lòng, Kỷ Du lại cầm lấy một thứ khác, là một cái nghiên mực sứt miệng nàng dùng vào năm đầu tiên học viết chữ. Nếu không phải có vết sứt do đánh rơi thì nàng gần như không nhận ra.
Lục lọi thêm chút nữa, là bảng chữ mẫu nàng từng viết, là khăn uyên ương thêu hỏng, là túi lưới xấu xí lần đầu tiên đan, là bức tranh sơn thủy điền viên, là bài thơ xoàng không văn vẻ bị phu tử bắt viết…
Từng thứ một, rách nát không nguyên vẹn, cũ kỹ, hư hỏng, xấu xí, tất cả đều là đồ của nàng.
Tất cả đều là thứ nàng đã vứt đi.
Tận dưới cùng là một tấm rất to hình vuông, bên ngoài bọc một tầng bột mì dẻo màu xanh đậm, nhìn ngược lại không giống đồ của nàng.
Kỷ Du bỏ một đống đồ cũ xuống, lấy ra thứ cuối cùng này, hơi do dự nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay mở lớp bột mì dẻo ở bên ngoài ra, đập vào mắt lại là một quyển sổ ghi chép thật dày.
Vừa muốn mở trang thứ nhất thì cửa phòng bị đẩy ra, Kỷ Tuyên bước vào.
Kỷ Du nghe thấy tiếng động thì khẩn trương run một cái, sổ ghi chép trong tay rơi xuống đất.